Chương 26 – Bồi Thường
Lúc Mục Duy nhìn thấy đôi long phượng thai, nụ cười vẫn rất nhã
nhặn, chỉ là nét cười có thực sự xuất hiện trong đáy mắt không thì
không ai biết, tóm lại vẻ ôn nhu điềm đạm trên mặt anh vẫn được
duy trì cực kỳ tốt.
Ngao Yên hơi câu nệ khi phải đến ở nhà người lạ, liên tục nói cám
ơn “chú” Mục Duy, cũng không quên cám ơn “anh” Cẩn Chi. Hai
cách xưng hô khác biệt này khiến hàng lông mi của Mục Duy
không khống chế được mà nhướng cao lên, nhưng anh bị Mộc Cẩn
Chi nhéo lòng bàn tay đúng lúc, nên không so đo nhiều. Ngao
Nhiên thì ngược lại, vô cùng thoải mái, vào nhà Mục Duy, tự động
ngồi xuống sô pha vừa ăn lê vừa ngẩn người nhìn lên trần nhà, như
thể trần nhà của nhà Mục Duy cũng nở hoa vậy.
Lúc này, cô giúp việc của nhà Mục Duy đang làm bữa tối, Mục Duy
lên tầng hai làm việc, Mộc Cẩn Chi ngồi cạnh đôi long phượng thai
nói chuyện với Ngao Yên: “Hai em mặc ít như vậy, có lạnh không?
Mùa thu ở Bắc Kinh không giống như Quảng Châu, ăn xong, anh
đưa các em đi mua quần áo.”
Gật đầu, thật ra Ngao Yên đã thấy lạnh từ trước, nhưng cô bé ngại
nói ra, dù sao thì tự tiện tới đây cũng đã rất làm phiền Mộc Cẩn Chi
rồi, nhưng Mộc Cẩn Chi chủ động nói ra, khẳng định cô sẽ không
ngốc nghếch mà từ chối, vội vàng cám ơn: “Cám ơn anh trai, em
và em trai trộm tới đây nên chỉ mang giấy căn cước và tiền mặt,
không ngờ Bắc Kinh lại lạnh như thế.”
Vươn tay xoa đầu Ngao Yên, Mộc Cẩn Chi thật sự rất thích cô bé
vừa nhu thuận vừa được dạy dỗ tốt như Ngao Yên: “Không cần
khách sáo với anh như thế, cứ coi đây như nhà mình.”
“Ừm, anh trai, cái chú kia là ai vậy? Là người thân hay bạn tốt của
anh sao?” Ngao Yên vừa hỏi xong, Mộc Cẩn Chi còn chưa kịp nói
gì, đột nhiên Ngao Nhiên quay sang vừa khinh thường vừa lười
biếng mắng Ngao Yên một câu: “Ngu ngốc!”
“Ngao Nhiên, em mắng ai?” Rõ ràng Ngao Yên không phải bị mắng
là “Ngu ngốc” lần đầu, ngay lập tức làm mất phong phạm thục nữ,
đập một cái vào sau gáy Ngao Nhiên.
Không kiên nhẫn hất tay Ngao Yên ra, Ngao Nhiên lại khinh
thường quay đầu đi, ngữ khí cay nghiệt: “Ai động tay thì mắng
người đó.”
“Em! Chị là chị gái của em!” Ngao Yên tức đến nỗi đỏ cả mắt. Mà
mắt cô vừa đỏ lên, Ngao Nhiên lại càng không kiêng dè, đôi môi
mỏng lại mở ra, cho một câu nữa: “Mít ướt.”
“Em! Ngao Nhiên em là quả bóng đần độn! Quả bóng đần độn chỉ
biết ngẩn người!” Ngao Yên bị Ngao Nhiên châm chọc, mắt không
đỏ nữa, ngược lại còn hùng hổ mắng tiếp: “Quả bóng đần độn chết
tiệt em dựa vào đâu mà nói chị ngu ngốc? Em mới là quả bóng đần
độn không biết lễ phép!”
Dường như không thèm cãi nhau với Ngao Yên, Ngao Nhiên vứt
hạt lê trong tay xuống, chuyển sang ngồi ở một đầu ghế sô pha,
kéo xa khoảng cách với Ngao Yên. Ngao Yên tức đến nỗi cũng
ngồi vào một đầu còn lại của sô pha, tỏ vẻ muốn vạch rõ giới hạn
với Ngao Nhiên.
Đưa tay vỗ trán, Mộc Cẩn Chi thật sự phải dở khóc dở cười, cảm
thấy đôi long phượng thai này làm người ta buồn cười không chịu
nổi. Cuối cùng cậu đến ngồi cạnh Ngao Nhiên, hỏi: “Sao Ngao
Nhiên lại nói chị gái ngu ngốc? Em là con trai, phải nhường nhịn
con gái chứ, đó là phong độ đàn ông.”
Bĩu môi, Ngao Nhiên không phản bác Mộc Cẩn Chi, nhưng không
có nghĩa là cậu ta sẽ phụ họa theo lời Mộc Cẩn Chi. Cậu ta liếc
nhìn Mộc Cẩn Chi một cái, lại liếc sang Ngao Yên đang xem TV,
nói: “Tôi đâu có nói sai, chị ta vốn ngu ngốc.”
Cười bất đắc dĩ, Mộc Cẩn Chi cẩn thận hỏi tiếp: “Vậy thì tại sao?
Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.”
“Cái này còn cần hỏi tại sao?” Ngao Nhiên nhìn sang Mộc Cẩn Chi,
rồi lại nhìn chằm chằm vào một góc bàn trà, thờ ơ nói: “Chỉ có
người mù mới không nhận ra quan hệ giữa anh và Mục Duy kia,
Ngao Yên còn hỏi là người thân hay bạn tốt, không phải ngu ngốc
thì là gì.”
Hơi kinh ngạc với câu trả lời của Ngao Nhiên, Mộc Cẩn Chi thật sự
không ngờ ánh mắt của Ngao Nhiên lại sắc bén như thế, nhưng
cậu không cố phản bác, dù sao thì sau này người nhà cũng sẽ biết
chuyện của cậu và Mục Duy, hơn nữa nhìn vào thái độ chẳng có gì
là quan trọng thế này của Ngao Nhiên, cậu cũng không cần phải
che giấu.
Mỉm cười, Mộc Cẩn Chi chỉ nói: “Ngao Yên là con gái, da mặt
mỏng, em nói vậy sẽ xúc phạm đến cô bé. Còn chuyện này, tạm
thời giữ bí mật giúp anh trai được không? Anh nghĩ Ngao Yên vẫn
chưa chuẩn bị tốt để biết chuyện này.”
Không thèm để ý đến Mộc Cẩn Chi, Ngao Nhiên cảm thấy hôm nay
mình đã nói quá nhiều, nên lười phản ứng lại với Mộc Cẩn Chi. Sau
cùng thì cậu ta nhắm mắt tựa lưng vào sô pha, không nói có đồng
ý không.
Thầm lắc đầu, Mộc Cẩn Chi không biết trẻ con trong độ tuổi dậy thì
của nhà người khác là thế nào, nhưng cậu dám khẳng định, tuyệt
đối không phải như Ngao Nhiên, thông minh như độc miệng, không
thích nói chuyện, vừa nói ra là làm người ta tức chết. Có điều
không biết tại sao, Mộc Cẩn Chi lại biết Ngao Nhiên đã đồng ý với
lời đề nghị của cậu, sẽ không nói với Ngao Yên về chuyện của cậu
và Mục Duy, có lẽ đây là trực giác thuộc về huyết thống đi!
Ăn tối xong, Mục Duy lái xe đưa anh em Mộc Cẩn Chi đến khu mua
sắm, đi dạo qua mấy cửa hàng để mua quần áo cho Ngao Yên và
Ngao Nhiên.
Ngao Yên là con gái, bẩm sinh đã rất thích đi dạo phố, Ngao Nhiên
thì không có nhiều hứng thú, nhưng cậu ta lại vô cùng hăng hái đả
kích Ngao Yên. Ví dụ như Ngao Yên rất thích chiếc áo chẽn có hoa
văn là những nét sổ thẳng đứng, Ngao Nhiên cố hết sức để độc
miệng: “Eo to thì phải che đi không hiểu à? Lại còn cố khoe ra, để
nhìn thịt mỡ chắc!” Lại ví dụ như Ngao Yên thích một chiếc váy
xanh thẫm, Ngao Nhiên tiếp tục: “Mong chị đừng có cố ý để tôi
thấy cái chân to như chân voi của chị được không? Tôi không ngủ
được đâu!”
Phụt! Mộc Cẩn Chi thật sự không nhịn được, bật cười. Mà cậu vừa
cười, Ngao Yên càng nổi điên, cầm cái túi xách vừa mua đập vào
người Ngao Nhiên, tức giận nói: “Quả bóng đần độn, em nói thêm
câu nữa xem! Chị gϊếŧ em!”
Hừ một tiếng khinh thường, Ngao Nhiên cực kỳ bình tĩnh cầm túi
xách của Ngao Yên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Chân tướng vĩnh
viễn luôn bị người ta bài xích!”
“Ha ha!” Mộc Cẩn Chi xoa đầu Ngao Nhiên mấy cái, thật sự không
thể ngừng cười được, cảm thấy Ngao Nhiên đúng là như chú hề.
Nhưng cậu thấy dáng vẻ sắp khóc của Ngao Yên, ho nhẹ một
tiếng, nói lời nghĩa chính cho công bằng: “Ngao Nhiên, đừng nói
chị gái em như vậy, Ngao Yên mặc rất đẹp mà.”
Nói xong, Mộc Cẩn Chi đưa túi xách mà Ngao Nhiên đang cầm cho
Ngao Yên, an ủi: “Đừng để ý đến em trai, mặc đẹp lắm, thích cái gì
anh mua hết cho em.”
Mộc Cẩn Chi cười vô cùng đẹp mắt, vô cùng ôn nhu, Ngao Yên đỏ
mặt, cũng quên luôn sự phẫn nộ vừa rồi, vươn tay nhận túi xách,
hung dữ lườm Ngao Nhiên một cái, không thèm quan tâm Ngao
Nhiên nói gì nữa, tự đi dạo tiếp.
“Được rồi, đã nói với em da mặt con gái mỏng, đừng trêu chị em
nữa.” Nghe Mộc Cẩn Chi nói vậy, Ngao Nhiên hừ một tiếng, không
nói gì, rồi cậu ta cũng tạm thời không độc miệng với Ngao Yên
nữa. Đương nhiên đó chỉ là tạm thời, thi thoảng không nhịn được
cậu ta vẫn bình luận bằng hai từ, như là “Khó nhìn”, “Trừu tượng”,
hoặc là một câu “Chị thật sự không phải người ngoài hành tinh đến
từ tinh cầu khác chứ?”
“Em trai em thú vị thật!” Mục Duy nhẹ nhàng khoác tay lên vai
Mộc Cẩn Chi, cười nói.
“Đây cũng là lần đầu tiên em gặp, cực kỳ thú vị!” Mộc Cẩn Chi nói
tới đây, đột nhiên hạ thấp giọng nói. “Hơn nữa cậu ta nhìn thoáng
qua là biết quan hệ của chúng ta, sức quan sát của đứa trẻ này
thật sự rất tốt!”
Mục Duy hơi kinh ngạc nhìn Ngao Nhiên đi phía trước, đã thấy
Ngao Nhiên đột ngột quay đầu ra sau lãnh đạm nhìn Mục Duy đi
ngay sát với Mộc Cẩn Chi, sau đó trưng ra vẻ mặt không hứng thú
rồi quay đi, dường như hoàn toàn không quan tâm về quan hệ của
Mục Duy và Mộc Cẩn Chi.
“Lại phải nói, Cẩn Chi à, thế giới hai người của chúng ta bị ngâm
nước nóng rồi, có phải em nên bồi thường chút gì đó cho tôi
không?” Tay Mục Duy vốn đang khoác trên vai Mộc Cẩn Chi, đột
nhiên nhanh chóng trượt xuống lưng Mộc Cẩn Chi, cuối cùng nhéo
vào eo Mộc Cẩn Chi một cái, ngữ khí trầm thấp, để lộ ra sự mê
hoặc ám chỉ.
Nhẹ nhàng đè lên tay Mục Duy, Mộc Cẩn Chi nheo mắt lại, cười
nhẹ mang theo chút khıêυ khí©h, sau đó cậu nói khẽ vào tai Mục
Duy: “Ngoan, tối nay sẽ thưởng cho thầy.”
Mỉm cười, Mục Duy thu tay lại rất tự nhiên, không nghĩ về hai vị
khách không mời mà đến là đôi long phượng thai nữa, mà là bắt
đầu tưởng tượng xem Mộc Cẩn Chi nói thưởng rốt cuộc là thế nào,
quả thật anh không chờ mong đâu!
Mua đầy túi lớn túi nhỏ xong, Mục Duy lái xe đưa mọi người về
Mân Côi viên. Cô giúp việc đã dọn dẹp hai phòng khách sạch sẽ
xong, vừa về tới nhà, Mục Duy đã bảo cô giúp việc dẫn Ngao Yên
và Ngao Nhiên về phòng mình. Trong mỗi phòng đều có TV và máy
tính, cho nên Mộc Cẩn Chi không cần đến trò chuyện với đôi long
phượng thai. Thời gian còn lại của Mộc Cẩn Chi đều là của Mục
Duy.
Về phòng ngủ, đầu tiên là Mộc Cẩn Chi mời Mục Duy đi tắm, đương
nhiên không ngoài dự đoán của cậu, hai người cùng tắm rồi ôm
nhau, còn hôn hít đến tận trên giường.
Lúc này, Mộc Cẩn Chi và Mục Duy đều trần trụi, trên người vẫn còn
bọt nước chưa lau khô, thân thể rắn chắc màu mật cùng với đôi
chân trắng ngần thon dài trên lưng Mục Duy, thoạt trông cực kỳ
ướŧ áŧ. Mục Duy đè Mộc Cẩn Chi trên giường, sờ soạng từ trên
xuống dưới một lượt, cũng hôn hít một lượt. Mộc Cẩn Chi cũng
không yếu thế chút nào, sau khi tiết ra một lần trong tay Mục Duy,
bèn trở mình đè lên Mục Duy. Cậu ngồi trên bụng Mục Duy, sau đó
cúi người bắt đầu hôn môi khıêυ khí©h Mục Duy.
Mộc Cẩn Chi hôn một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng, thật sự là một tấc da thịt
cũng không bỏ qua. Hai tay cậu đè lên hai cánh tay Mục Duy, dùng
lưỡi và môi để hôn, hút, mυ"ŧ, cắn từng chút từng chút một, khiêu
khích đến mức cả người Mục Duy nóng cháy như lửa, chỉ hận
không thể đổi tư thế để đè lên Mộc Cẩn Chi, đổi cách thức để làm
đến khi ngất xỉu.
Đương nhiên, khi tay Mục Duy lướt đến mông Mộc Cẩn Chi, thậm
chí còn thăm dò vào nơi nào đó, tay anh bị Mộc Cẩn Chi giữ lại.
Mộc Cẩn Chi cúi đầu vừa cắn môi Mục Duy, vừa nhẹ nhàng nói
khẽ: “Ngoan, nóng vội quá không ăn được đậu hủ ngon nhất đâu.
Thứ ngon nhất phải giữ lại để ăn cuối cùng mới càng mỹ vị hơn,
không phải sao? Sau này tuyệt đối không thiếu thầy thứ gì đâu.”
Đến giờ cả người Mục Duy toàn là lửa, căn bản không thể nói gì
khác, nhưng anh vẫn tôn trọng cách nghĩ của Mộc Cẩn Chi. Nếu
Mộc Cẩn Chi cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, anh sẽ không ép
buộc, cho nên cuối cùng anh chỉ đành nhắm mắt lại, cảm nhận môi
lưỡi Mộc Cẩn Chi dần dần đi xuống, ngậm chỗ kia của anh vào
miệng, cũng dùng lưỡi và khoang miệng ấm áp chiều ý anh.
Vừa hưởng thụ sự phục vụ của Mộc Cẩn Chi, Mục Duy vừa thở dài
trong lòng: Làm Hoàng đế vẫn là tốt nhất, muốn làm thì làm, muốn
cởi thì cởi, muốn đè thì đè, muốn để Cẩn Chi kêu thế nào thì kêu
thế ấy, muốn khiến Cẩn Chi tạo thành tư thế nào thì tạo thành tư
thế ấy, không giống như hiện tại, còn phải chịu cái gì mà sự bảo vệ
pháp luật cho trẻ vị thành niên! Chưa đầy mười tám tuổi, vậy
không phải cũng sắp tròn mười tám rồi sao? Aizzz, Cẩn Chi à Cẩn
Chi, làm tôi kìm nén đến mức hỏng luôn, kỳ thực người khổ nhất là
chính em đấy, sao em không nghĩ kỹ chứ?
Được rồi, Mục Duy thật sự rất cơ khát, cơ khát đến mức sắp bùng
nổ mất. Không có cách nào cả, ai bảo dã thú trong thân thể anh
vẫn kêu gào ăn không no chứ? Con dã thú kia muốn được vào sâu
trong chỗ nào đó, mới có thể đỡ thèm mà!
*
Tác giả có lời muốn nói: Cười trộm, bạn trẻ Mục Duy cơ khát khó
nhịn kìa!
Mộc Cẩn Chi: Vội cái gì? Làm việc phải chậm rãi tỉ mỉ, không hiểu
à?
__Hết chương 26__