Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu Trọng Sinh

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 25 – Chị Em

Trước ngày nghỉ mùng một tháng mười, vốn dĩ Mộc Cẩn Chi đã

chuẩn bị hành lý xong xuôi để đi Thái Lan cùng Mục Duy, kết quả

một việc bất ngờ xảy ra đã khiến cậu đánh mất ý nghĩ này trong

đầu, chỉ có thể nói xin lỗi với Mục Duy, rồi đặt hành lý về chỗ cũ.

Mà việc bất ngờ này, chính là có hai chị em từ Quảng Châu đến tận

Bắc Kinh tìm cậu.

Hai chị em này là một cặp long phượng thai khác trứng, ngoại hình

không giống nhau lắm, nhưng nguyên nhân khiến Mộc Cẩn Chi hủy

bỏ chuyến đi chơi ở Thái Lan vì hai người họ, chính là bởi người

chị dường như được khắc ra từ một khuôn mẫu với Mộc Thải Vi,

làm cậu chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhận ra đây chính là

cặp long phượng thai mà Mộc Thải Vi sinh sau khi kết hôn.

Hiện tại, Mộc Cẩn Chi đang cùng cặp long phượng thai đã vượt

nghìn dặm xa xôi tìm cậu, ngồi đối diện nhau trong một quán café

nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Các em ai nói trước?” Mộc Cẩn Chi thấy cặp long phượng thai rõ

ràng mới chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi này vẫn không nói

gì, cô bé thì hơi khẩn trương câu nệ, cậu bé thì dửng dưng, bèn dịu

giọng lên tiếng trước.

“Bọn… Bọn em biết anh là ai.” Người nói trước là cô bé, còn cậu bé

kia thì quay đầu ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như ông lão, rõ ràng là

không định nói chuyện, không biết là không thèm nói chuyện với

Mộc Cẩn Chi, hay chỉ đơn giản là vẫn đang trong độ tuổi dậy thì

không thích nói chuyện, hoặc cũng có thể tính cách vốn là vậy.

Gật đầu, Mộc Cẩn Chi hơi cong môi, cười hỏi: “Vậy em nói anh là

ai?”

“Anh, anh là anh trai của bọn em.” Cô con gái khẽ ngẩng đầu nhìn

Mộc Cẩn Chi một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói. “Bọn

em vẫn luôn biết anh, hồi nhỏ mẹ đã nói cho bọn em biết, còn cho

bọn em xem ảnh của anh, nói rằng bọn em có một người anh trai

không sống cùng bọn em.”

“Vậy có thể cho anh biết, tại sao các em phải đi xa như vậy để tìm

anh? Gặp khó khăn gì sao? Không thể nói với ba mẹ?” Mộc Cẩn

Chi hiểu nhất là sát ngôn quan sắc. Cậu là con riêng của Mộc Thải

Vi, vốn tưởng mấy người con trong giá thú phải rất ghét cậu mới

đúng, nhưng giờ cậu thấy hai chị em này cũng không có vẻ mặt gì

là ghét cậu, còn gọi cậu là “anh trai”, vậy thì hai chị em này tới

đây, chỉ có một nguyên nhân, e rằng cuộc sống hôn nhân của Mộc

Thải Vi xuất hiện mối nguy.

Nghĩ như vậy, Mộc Cẩn Chi thấy cô bé vẫn cúi đầu không nói tiếp,

cậu bé cũng vẫn nhìn ra cửa sổ không mở miệng, cuối cùng chỉ có

thể hòa nhã hỏi: “Là mẹ gặp chuyện gì sao?”

Vừa nghe thấy chữ “mẹ”, đôi mắt của cô bé đã đỏ bừng, ngẩng

đầu lên, căng thẳng nắm chặt cốc trà sữa nóng trong tay, nghẹn

ngào nói: “Mẹ và ba ly hôn, là ly hôn thật sự, thủ tục sắp làm xong

rồi. Em và em trai không biết làm gì, nên đến tìm anh.”

Hơi kinh ngạc nhìn cô bé, Mộc Cẩn Chi không ngờ lại nghiêm trọng

như thế. Trước kia cậu đã từng trò chuyện với Mộc Thải Vi về vấn

đề này, cũng đã tỏ ý rõ ràng không muốn Mộc Thải Vi đón cậu về

nhà, bởi vì cậu không hy vọng sự hiện hữu của cậu làm ảnh hưởng

đến cuộc sống hôn nhân bình thường của Mộc Thải Vi. Cậu chỉ

muốn Mộc Thải Vi được hạnh phúc vui vẻ, mà nhiều năm qua vẫn

rất tốt đẹp không có chuyện gì, giờ lại đột ngột nghe tin Mộc Thải

Vi muốn ly hôn, cậu thực sự bị kinh hãi.

“Ly hôn? Vì anh sao? Các em tới tìm anh, là muốn anh làm gì, nói

chuyện với mẹ, khuyên mẹ đừng ly hôn sao?” Mộc Cẩn Chi cảm

thấy, nếu quả thật vì cậu mà Mộc Thải Vi muốn ly hôn, nhất định

cậu sẽ khuyên can Mộc Thải Vi hết lời, bởi vì cậu thấy không đáng.

Mộc Thải Vi đang có cuộc sống gia đình tốt đẹp như vậy, còn có

một đôi long phượng thai ngoan ngoãn đáng yêu, cuộc sống hạnh

phúc đó không nên bị xáo trộn vì cậu.

Ngờ đâu, cô bé nghe vậy thì lắc đầu, khóc to hơn, vừa khóc vừa

nói: “Không phải vì anh. Nhà em đã biết chuyện về anh từ lâu,

muốn ly hôn đã ly hôn từ sớm. Lần này nghiêm trọng như thế, bởi

vì tình nhân của ba em mang thai rồi đến tận nhà làm ầm ĩ.”

“Cái gì?” Mộc Cẩn Chi khó tiếp nhận chuyện này. Cậu biết lúc đầu

cuộc sống hôn nhân của Mộc Thải Vi không hài hòa, nhưng theo

thời gian cặp long phượng thai này càng lúc càng lớn, mấy năm

nay, cậu cảm nhận được Mộc Thải Vi sống rất tốt, cũng thật tâm

nỗ lực vì gia đình mình, hơn nữa có lẽ Mộc Thải Vi áy náy vì đã

sinh con riêng trước khi kết hôn, nên cư xử với chồng mình cực kỳ

tốt, kiếm tiền nuôi gia đình chăm sóc con cái đều làm thỏa đáng,

chỉ sợ bạc đãi chồng, hiện giờ lại xảy ra chuyện này, Mộc Cẩn Chi

cũng phải phẫn nộ.

“Sau đó thì sao?” Mộc Cẩn Chi nhăn mặt, cảm thấy nếu Mộc Thải

Vi bị ức hϊếp, nhất định cậu sẽ không tha cho tên đàn ông kia.

“Mẹ đuổi người phụ nữ kia ra ngoài rồi cãi nhau với ba một trận,

sau đó ba mắng mẹ, nói mẹ chỉ biết làm việc, không quan tâm đến

gia đình, nói mẹ là tiện… tiện nhân, còn mắng mẹ không tuân thủ

nữ tắc, nuôi con riêng bên ngoài…” Nói tới đây, cô bé luôn được

giáo dục tốt này có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩn Chi một

cái, thấy Mộc Cẩn Chi không nổi giận mới sụt sịt nói tiếp: “Tính

tình mẹ vốn cứng rắn, dưới cơn giận dữ đã nói muốn ly hôn với

ba.”

“Vậy sao các em tới Bắc Kinh tìm anh? Mẹ biết không?” Mộc Cẩn

Chi cau mày, tâm lý bảo vệ khiến cậu tức giận không thôi, hận

không thể ra sức đánh cho tên đàn ông ức hϊếp Mộc Thải Vi kia

một trận. Có lẽ Mộc Thải Vi là người có lỗi với hắn trước, nhưng

chính cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ là hôn nhân chính trị

thương nghiệp không tình yêu, sau khi Mộc Thải Vi kết hôn không

phải cũng rất an phận ở bên hắn, lo liệu suy nghĩ cho gia đình

sao? Thậm chí còn dùng hết sức lực tiền của để chống đỡ cho hắn

trèo lên cao, mười mấy năm như vậy, đôi long phượng thai đều đã

lớn, chẳng lẽ còn không đủ để bù đắp lại sai lầm trước đây của

nàng sao?

Bị Mộc Cẩn Chi hỏi vậy, rõ ràng cô bé có chút lẩn tránh. Cô cúi

thấp đầu, mặt hơi đỏ lên: “Em và em trai trộm tới đây, ba mẹ

không biết.”

“Các em!” Mộc Cẩn Chi thực sự không biết phải nói gì mới được,

cậu vội vàng gọi điện thoại cho Mộc Thải Vi. Mộc Thải Vi cũng

nhanh chóng nghe máy, trong giọng nói để lộ vẻ nôn nóng và mỏi

mệt: “Bảo bối, bây giờ mẹ không rảnh, mẹ gọi lại cho con sau

được không?”

“Mẹ, con có chuyện phải nói, em trai và em gái đều đang ở chỗ

con, mẹ đừng sốt ruột.” Mộc Cẩn Chi nhẹ giọng an ủi.

“Cái gì? Bảo hai đứa nó nghe máy!” Mộc Thải Vi vừa nghe xong,

lửa giận bùng ngay lên, trời biết khi nàng phát hiện không thấy đôi

long phượng thai đâu đã lo lắng thế nào, sợ bị mấy tên du côn lưu

manh bắt cóc mưu tài hại mệnh, còn báo án để cảnh sát đi tìm

khắp nơi.

Cô bé nghe thấy rõ tiếng quát kinh trời của Mộc Thải Vi, cô chưa

làm chuyện quá giới hạn bao giờ nên sợ hãi run rẩy, tính tình lại

vốn yếu đuối, chỉ biết theo bản năng nhìn chiếc di động mà Mộc

Cẩn Chi đưa cho một cách tội nghiệp, rồi không dám vươn tay ra

lấy, mà cậu bé kia thì vẫn phớt lờ như cũ, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng Mộc Cẩn Chi thấy cô bé đáng thương quá, lấy lại điện

thoại, nói với Mộc Thải Vi: “Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc hai em,

mẹ cũng tiện giải quyết chuyện riêng, con nghỉ mùng một tháng

mười sẽ đưa hai em về. Yên tâm, con sẽ không để người khác ức

hϊếp mẹ!”

Nghe Mộc Cẩn Chi nói xong, hai mắt Mộc Thải Vi đỏ lên, nàng vốn

luôn kiên cường cũng thấy hơi tủi thân. Nhưng Mộc Cẩn Chi là con

trai nàng, Mộc Thải Vi không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt vãn

bối, cho nên đã cự tuyệt lời đề nghị của Mộc Cẩn Chi: “Nếu chúng

nó đến chỗ con, nhân dịp mùng một tháng mười con cứ dẫn chúng

đi chơi đi. Mẹ sẽ tự giải quyết chuyện của mình. Nếu anh ta đã

dám làm thế, dám dùng tiền của mẹ để nuôi tình nhân, còn nuôi cả

đứa trẻ trong bụng tình nhân, vậy cũng phải chuẩn bị gánh vác tất

cả hậu quả! Mộc Thải Vi mẹ không phải quả hồng mặc cho kẻ khác

nắn bóp!”

Mỉm cười, Mộc Cẩn Chi cũng thấy thả lỏng hơn chút, bởi vì cậu

biết, Mộc Thải Vi mà cậu hiểu rõ đã trở lại, mẹ cậu sẽ không dễ

dàng gục ngã vì một người đàn ông. Lúc một người phụ nữ nguyện

ý tốt với một người đàn ông một cách vô điều kiện, đó là vì tình

yêu và trách nhiệm, nhưng một khi phụ nữ bỏ qua những thứ này,

vậy thì cũng đến lúc nàng thu hồi mọi nỗ lực của mình.

“Được, vậy con đưa em trai em gái đi chơi mấy ngày, mẹ giải

quyết xong thì tới Bắc Kinh, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.” Mộc Cẩn

Chi mỉm cười, nói với Mộc Thải Vi một câu cuối cùng: “Mẹ, dù có

thế nào, mẹ vẫn còn những đứa con yêu quý của mẹ là chúng

con!”

“Ừ.” Sau cùng Mộc Thải Vi vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào,

nhưng nàng không muốn để Mộc Cẩn Chi nghe thấy, vội vàng cúp

điện thoại. Khi đã bình tĩnh hơn, nàng tiếp tục ra lệnh cho thủ hạ:

“Rút tất cả người ở cảnh cục! Đúng là một đám bất tài, con trai

con gái tôi đã chạy đến Bắc Kinh từ lâu rồi, vậy mà không điều tra

được một chút manh mối. Nếu chúng nó thật sự bị bắt cóc, chờ khi

đám người cảnh cục tìm được chúng, chắc tôi chỉ có thể nhặt xác!

Toàn bộ quà cáp chuẩn bị cho cục trưởng cục cảnh sát cuối năm

nay bỏ hết, cầm tiền của tôi đâu phải chuyện dễ, tưởng Mộc Thải Vi

tôi dễ bắt nạt sao? Đàn ông không ai đáng tin hết!”

Thấy Mộc Cẩn Chi cúp điện thoại, cô bé mới thở nhẹ một hơi,

ngẩng đầu lễ phép nói một câu: “Cảm ơn anh trai.”

Vươn tay xoa đầu cô bé một chút, Mộc Cẩn Chi cười vô cùng ôn

hòa, cũng chân thành hơn: “Mấy hôm nay các em ngoan ngoãn đi

theo anh! Đúng rồi, anh nhớ các em tên là Ngao Yên và Ngao

Nhiên đúng không?”

Gật đầu, cuối cùng cô bé mới để lộ nụ cười đầu tiên: “Em là Ngao

Yên.” Sau đó chỉ vào cậu bé vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Nó

là Ngao Nhiên.” Nói xong, Ngao Yên còn đẩy mạnh Ngao Nhiên

một cái, đến giờ mới kéo sự chú ý của Ngao Nhiên về.

Ngao Nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua Mộc Cẩn Chi, lơ đãng gọi một

câu: “Mộc Cẩn Chi.”

“Phải gọi là anh trai!” Ngao Yên vỗ vào đầu Ngao Nhiên, lên tiếng

dạy bảo, còn Ngao Nhiên thì không kiên nhẫn đẩy tay Ngao Yên ra,

rốt cuộc cũng có chút tinh thần của thiếu niên, tức giận nói: “Ngao

Yên, đã nói bao nhiêu lần không được phép đánh đầu tôi!”

“Phải gọi chị là chị gái!” Ngao Yên cũng nổi giận, lại đánh vào đầu

Ngao Nhiên cái nữa, mang dáng vẻ của người chị già dặn dạy dỗ

em trai, chỉ là Ngao Nhiên lại không thèm để ý, tiếp tục nhìn ra cửa

sổ, dường như ngoài đó có hoa nở vậy.

Cầm ly café đã hơi lạnh lên uống, Mộc Cẩn Chi mỉm cười nhìn

không khí giữa hai chị em không còn trầm lặng nữa, trong lòng

cũng phải cảm thán tuổi trẻ thật là tốt, dù gặp phải biến cố gia

đình cũng có thể nhanh chóng phấn chấn lại, tràn đầy hăng hái.

Còn về cái chuyện phiền lòng kia, đó vốn là mâu thuẫn của người

lớn, không nên mà cũng không thể để những người chưa trưởng

thành phải gánh vác bất cứ tổn thương hay trách nhiệm gì.

*

Tác giả có lời muốn nói: Có cảm thấy Ngao Nhiên rất đáng yêu

không? Như thế cũng không sao cả, trạng thái lười biếng mà, cười

trộm ~

Đàn ông đã thay lòng đổi dạ, thực sự không có gì đáng để vãn hồi,

con người tôi vẫn rất yêu thích phụ nữ như Mộc Thải Vi, độc lập có

trách nhiệm, dám yêu dám hận, khi làm sai không phải chỉ biết hối

hận mà là dùng mọi cách không để hậu quả càng trầm trọng hơn,

nhưng khi đã bị lừa gạt, cũng sẽ không lưỡng lự chần chừ nữa.

__Hết chương 25__
« Chương TrướcChương Tiếp »