- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nam Hậu Trọng Sinh
- Chương 23
Nam Hậu Trọng Sinh
Chương 23
Chương 23 – Thư Pháp
Vừa nhìn thấy ba của Quan Minh đã biết là người làm quan lớn,
cho dù đang ở nhà cũng mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh, vóc
người không béo không gầy. Đối với những người làm quan ở tuổi
này như ông ấy mà nói, cũng coi như không tồi, chí ít bụng chỉ hơi
phát tướng một chút. Giữa đôi mày rậm của ông để lộ ra uy nghiêm
và quyền uy của quan viên thượng vị, nhìn qua đã biết là kiểu
người có thói quen ra lệnh, chứ không quen bị người khác chỉ đạo.
Nhưng khi ba Quan Minh nhìn thấy Mộc Cẩn Chi, vẻ nghiêm túc
trên mặt lập tức thay đổi thành một nụ cười hòa ái, vừa trông
chính là bậc trưởng bối luôn yêu thương vãn bối.
“Cẩn Chi tới rồi! Mau ngồi, trên bàn có hoa quả, đều đã rửa rất
sạch, cứ ăn tự nhiên!” Ba Quan Minh vô cùng vui mừng đón tiếp
Mộc Cẩn Chi vào phòng khách ngồi, sau đó ông quay sang quát
một tiếng với Quan Minh không hề có năng lực phân biệt: “Còn
không đi rót chén trà cho Cẩn Chi, một chút lễ phép cũng không
hiểu!”
“Không cần khách khí, để tự cháu là được rồi!” Hai tay Mộc Cẩn
Chi cầm chai rượu đỏ mang từ nhà Mục Duy đến đưa cho ba của
Quan Minh, cúi người xuống vô cùng hữu lễ nói: “Đến đây không
biết phải mang quà gì cho chú, chai rượu này là chút quà gặp mặt
của vãn bối, chú nhất định phải nhận!”
Thấy vậy, ba Quan Minh nhíu mày lại, có chút không vui: “Cháu
đến là được rồi, còn mang quà cái gì, hơn nữa cháu vẫn còn đi học,
mua loại rượu đắt tiền này làm gì? Sau này đừng như vậy, cháu
mang rượu về xem có trả lại được không.”
“Ba, Cẩn Chi có lòng tốt, ba không nhận thì thôi, người ta vừa mới
đến đã giáo huấn. Con thấy ba làm quan lâu rồi, cứ gặp người là
thích giáo huấn đến giáo huấn đi!” Quan Minh đặt chén trà rót cho
Mộc Cẩn Chi lên bàn, vươn tay nhận lấy chai rượu trong tay Mộc
Cẩn Chi, muốn giải vây cho Mộc Cẩn Chi đang có chút xấu hổ: “Ba,
ba chưa nhìn kỹ sao đã biết đây là rượu đắt tiền? Mặc dù loại rượu
này có uy tín lâu năm, nhưng cũng mới sản xuất vào năm ngoái,
bán trên thị trường cũng chỉ có mấy trăm đồng, không đắt đâu.”
“Vấn đề không phải rượu đắt hay không, tóm lại, hôm nay Cẩn Chi
mang quà đến đây ba phải phê bình một chút, sinh viên nên có
dáng dấp của sinh viên.” Ba Quan Minh mang tác phong quan liêu,
quay đầu nói nghiêm túc với Mộc Cẩn Chi: “Cẩn Chi, cháu nói xem
lời chú nói có đúng không?”
Trở mặt khinh khỉnh, Quan Minh đang định tiếp tục phản bác ba
mình, Mộc Cẩn Chi vội vàng nói chen vào: “Chú dạy bảo rất phải,
hôm nay đúng là cháu không suy nghĩ chu toàn, lần sau nhất định
sẽ chú ý. Không phải chú nói muốn mời cháu xem tranh chữ sao?
Trong lòng cháu đã sớm ngứa ngáy, không bằng chú dẫn cháu đi
xem một lát?”
Nhắc tới tranh chữ, trên mặt ba Quan Minh mới lộ ra vẻ vui mừng,
tạm thời buông tha cho ý tưởng tiếp tục giáo huấn đám tiểu bối
không thể xa xỉ hoang phí, mà là dẫn Mộc Cẩn Chi đến phòng sưu
tập tranh chữ cổ của mình.
“Cẩn Chi à! Tài viết chữ tiểu triện của cháu quả thật không tồi,
ngoại trừ tiểu triện ra, cháu còn am hiểu loại thư pháp nào không?”
Ba Quan Minh vừa ấn mật mã của phòng chứa tranh chữ cổ, vừa
hỏi Mộc Cẩn Chi.
“Cháu đã luyện khải thư và hành thư tương đối lâu.” Mộc Cẩn Chi
đáp lại rất nghiêm túc, đi theo sau ba Quan Minh vào trong phòng.
Lúc chiếc đèn trong phòng được bật sáng lên, ngay lập tức cậu có
một ảo giác như bị hoa mắt, thậm chí như thể thời gian cũng phải
dừng lại vào thời khắc này, bởi vì thực sự những bức thư pháp
được treo trên tường đều cực kỳ tuyệt diệu, tất cả đều là những vật
phẩm tốt nhất trong số các tác phẩm thư pháp. Chỉ thấy có bút tẩu
long xà, giống như long xà đằng dược; có thiết họa ngân câu,
giống như loan hồi phượng vũ; có hạ bút như phong lôi, hào hùng
như mây bay nghìn dặm, khiến người khác không nhìn kịp.
“Bộ sưu tầm của chú quả thực rất tuyệt vời.” Mộc Cẩn Chi cũng là
người yêu thư pháp, ánh mắt khi nhìn thấy những bức thư pháp
này tất nhiên sẽ nồng nhiệt hẳn lên.
“Ha ha, tuy rằng mấy bức chữ này không phải chính phẩm, nhưng
trong lịch sử cũng không hề lưu giữ những tác phẩm thư pháp vô
danh, với chú chúng cũng không khác nhau nhiều lắm, không bằng
Cẩn Chi cũng viết một bức chữ cho chú? Để chú được nhìn no
mắt?” Ba Quan Minh dẫn Mộc Cẩn Chi đi đến cạnh chiếc bàn học
trong phòng, trên bàn còn có nửa khổ giấy mà trong đó mới viết
được nửa câu thơ “Tam vạn lý hà đông nhập hải”.
Mộc Cẩn Chi nhìn thấy bức chữ đó, không khỏi nhận xét theo bản
năng: “Bức chữ này hùng hồn mạnh mẽ, gân cốt đầy đủ, hình chữ
còn thẳng tắp cứng cáp, kết cấu chặt chẽ, người viết chữ nhất định
là người mang ý chí thiên hạ, tâm tư tỉ mỉ, hiếm khi thấy được bức
chữ nào tuyệt như vậy! Nhưng không biết là chữ của ai?”
Vừa nghe thấy câu hỏi của Mộc Cẩn Chi, ba Quan Minh đã cười
phá lên, vui mừng đến nỗi ngay cả mắt cũng híp lại, cuối cùng ông
vươn tay vỗ vai Quan Minh, vô cùng tự hào đắc ý: “Nhận được lời
khen của hiền điệt, xem như hôm nay chú gặp được người tri kỷ!”
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Mộc Cẩn Chi mỉm cười, lộ ra vẻ mặt “Thì
ra là thế”, lúc này mới cầm bút lông trên bàn, viết nửa câu còn lại
của câu thơ trên: Ngũ thiên nhận nhạc thượng ma thiên.
“Đẹp!” Ba Quan Minh thấy Mộc Cẩn Chi hạ bút, giữa đầu bút lông,
phóng khoáng thẳng thắn rõ ràng, rồi lại có chút nhã nhặn tú
nhuận ẩn hiện, không khỏi vỗ tay khen một tiếng. “Cẩn Chi còn trẻ
mà đã có tâm tình như vậy, đúng là hiếm thấy. Đây là khải thư,
không bằng Cẩn Chi viết cho chú một bức chữ hành thư hoàn chỉnh
xem sao?”
Để tờ giấy vừa mới viết sang một bên, Mộc Cẩn Chi lấy cuộn giấy
Tuyên Thành dài nhất, đổ nước vào trong nghiên mực với lượng
vừa phải, ngón trỏ đặt trên đỉnh cây mực, ngón cái và ngón giữa
giữ hai bên cây mực, bắt đầu chậm rãi mài mực, ấn mạnh chuyển
nhẹ, chậm trước nhanh sau, mài cho đến khi mực nước có màu
đều nhau, màu sắc thuần khiết, mùi thơm của mực cũng dần dần
xâm nhập hơi thở, vừa đẹp mắt vừa dễ ngửi. Ba Quan Minh nhìn tư
thế và động tác mài mực của Mộc Cẩn Chi, vừa thành thạo vừa tao
nhã, không khỏi hài lòng nheo mắt lại.
Mài mực xong, Mộc Cẩn Chi để cây mực sang một bên, chọn một
chiếc bút lông làm từ lông sói và lông dê, bắt đầu ngưng thần tĩnh
khí viết bài “Lan Đình tự” mà cậu đã từng viết vô số lần, nghiền
ngẫm vô số lần, cuối cùng đã hình thành nên phong cách của
riêng cậu.
“Vĩnh Hòa cửu niên, tuế tại Quý Sửu, mộ xuân chi sơ, hội vu hội kê
sơn âm chi Lan Đình…” Viết một mạch bài “Lan Đình tự” của Vương
Hi Chi, khi Mộc Cẩn Chi dừng bút, tay cậu không hề run rẩy, nhưng
trên trán lại có một tầng mồ hôi mỏng, cho đến khi cậu đặt bút
lông lên nghiên mực mới thở phào một hơi, cười với ba Quan Minh,
nói: “Chú, cháu viết xong rồi.”
Lúc này Mộc Cẩn Chi cười vô cùng ôn nhuận nho nhã, trong ánh
mắt để lộ ra sự nhã nhặn, chỉ đứng như vậy thôi mà cũng mang
khí vận cương nghị của quân tử, giống như mỹ nam tử trên người
có mùi thơm của mực theo phong cách cổ xưa, khiến cho ba Quan
Minh không khỏi tán thưởng, cũng phải cảm khái, cảm khái vì sao
con trai mình không có được ba phần phong phạm bình tĩnh tiêu
sái của Mộc Cẩn Chi.
“Cẩn Chi, bức chữ cháu viết, đúng là công lực thâm hậu! Chú cũng
coi như đã từng thấy không ít người viết “Lan Đình tự” của Vương
Hi Chi, nhưng rất ít ai có được nét chữ như cháu! Chữ của cháu
sâu sắc thanh tú, mà cũng hoa lệ như hành vân lưu thủy, chú nghĩ
tâm tư cháu nhất định là rất bình thản, cũng luôn hướng về tự do.
Cháu xem nét mác của cháu, không chỉ cứng cáp mạnh mẽ, cũng
có cảm giác tự nhiên như mây bay, giống như lúc nào cũng thuận
gió chạy đi, thật sự rất khó viết.” Ba Quan Minh chỉ cần nhìn một
cái là có thể nhìn thấu được hàm ý trong nét chữ của Mộc Cẩn Chi,
điều này làm Mộc Cẩn Chi hơi kinh ngạc, cảm thấy người trong
nghề quả nhiên là người trong nghề, liếc mắt qua là có thể nhìn ra
được môn đạo.
“Chú quá khen, cháu chỉ là tiện tay viết xấu thôi. Cháu cảm thấy
người ta sống ở đời, vừa phải học phép tắc để sống cho đúng,
nhưng cũng cần phải có một trái tim trẻ con thoải mái hướng tới tự
do, như vậy mới có thể sống tự tại, sống phóng khoáng.” Mộc Cẩn
Chi cười với ba Quan Minh, hỏi ngược lại: “Chú thấy vậy không?”
“Ha ha! Nói rất hay, nói rất hay!” Ba Quan Minh lại kéo Mộc Cẩn
Chi đến thưởng thức mấy bức thư pháp và quốc họa khác, mới coi
như tạm thời xong phần trao đổi văn hóa cổ. Lúc Mộc Cẩn Chi nhìn
thấy thanh kiếm Long Ngâm, không hiểu sao nó lại cho cậu một
cảm giác quái lạ, vừa định đến gần để xem cho kỹ, Quan Minh đã
lên thư phòng gọi hai người xuống ăn cơm. Vì thế, Mộc Cẩn Chi chỉ
có thể dừng chân lại, nhìn Long Ngâm thêm một lát rồi đi theo
Quan Minh, không tìm hiểu đến cùng nỗi nghi hoặc lờ mờ mà
thanh Long Ngâm kia để lại cho cậu.
Đi xuống lầu, Mộc Cẩn Chi được gặp mẹ của Quan Minh, quả nhiên
là một đại mỹ nhân, thân hình được giữ gìn rất tốt, mang máng có
thể nhìn ra vẻ phong nhã tuyệt đại của một diễn viên vũ đạo, trên
hai má còn có một đôi lúm đồng tiền giống Quan Minh, cười tươi
lên trông cực kỳ ấm áp ân cần. Còn Lý Côn, cũng không biết hắn
đến nhà Quan Minh từ lúc nào, đang giúp mẹ Quan Minh dọn bát
đũa.
“Dì, hôm nay đến quấy nhiễu, còn phải phiền dì làm nhiều đồ ăn
như vậy, thật sự có chút ngại ngùng. Hôm nay tới nhà lại không
mang quà tặng dì, lần sau nhất định cháu sẽ chuẩn bị.” Thói quen
khách sáo này của Mộc Cẩn Chi, lại bị ba Quan Minh phê bình
ngay lập tức. “Cẩn Chi, cháu cái gì cũng tốt, nhưng cái tính đó
phải sửa. Cháu tới đây, chú và dì đều rất vui, không cần phải mang
quà. Cháu cứ coi đây như nhà mình, còn nhắc đến quà nữa, chú lại
muốn phê bình cháu.”
“Ha ha, chú cháu nói rất đúng, đang là sinh viên, không cần chú
trọng mấy cái lễ nghi đó, mau ngồi xuống ăn đi, nếm thử tay nghề
của dì.” Mẹ Quan Minh nói với mấy tiểu bối, cũng ngồi xuống cạnh
ba Quan Minh.
“Cẩn Chi, lại đây ngồi cạnh chú, chúng ta nói tiếp về bức chữ kia.”
Ba Quan Minh vẫy tay, đuổi Quan Minh sang một bên, để Mộc Cẩn
Chi ngồi cạnh mình, như thể Mộc Cẩn Chi mới là con trai ruột của
ông vậy. Mà dáng vẻ ông ghét bỏ Quan Minh làm Quan Minh hừ
một tiếng đầy xem thường, nhưng cũng chỉ dám oán giận ba mình
thầm trong lòng, nhanh chóng chuyển chỗ ngồi cạnh Lý Côn, cách
xa ông ba nhà mình, miễn cho lát nữa lại bị ba trách mắng.
Thấy dáng vẻ ngạo kiều của Quan Minh, Lý Côn thò tay xuống gầm
bàn nhéo đùi Quan Minh một cái, trấn an Quan Minh đang cự nự
hục hặc, ngay lập tức đã thành công làm cho Quan Minh quay
sang nương nhờ vào vòng ôm ấp của mỹ thực, quên luôn ánh mắt
ruồng bỏ của ba.
Ăn xong bữa cơm mà cả khách và chủ đều vui, Mộc Cẩn Chi lại
chơi mấy ván cờ cùng ba Quan Minh, cuối cùng dưới sự thúc giục
liều mạng của Quan Minh, ba Quan Minh mới chịu thả người, sắp
xếp xe và tài xế đưa mấy người Mộc Cẩn Chi về trường.
Bất quá, trước khi đi, ba Quan Minh còn không quên kéo Mộc Cẩn
Chi lại, hỏi: “Cẩn Chi à, sau khi tốt nghiệp cháu có hứng thú vào
bộ văn hóa của chúng ta làm nhân viên chính phủ không?”
Ba Quan Minh tung ra quả bom như vậy, làm cho Mộc Cẩn Chi thụ
sủng nhược kinh, liên tục tỏ vẻ sẽ cân nhắc đề nghị này thật kỹ,
không thể từ chối ba Quan Minh ngay lúc đó, vứt bỏ mặt mũi
trưởng bối được, nhưng trong lòng cậu thật sự không có hứng thú
với chính đồ, không hề muốn bước chân vào giới chính trị dù chỉ
một chút.
Lúc đến trường, Mộc Cẩn Chi nghe thấy Lý Côn gọi người tài xế
đưa họ về là “ba”, mới kinh ngạc phát hiện hóa ra ba của Lý Côn là
tài xế cho ba của Quan Minh, mà theo như lời Quan Minh, ba Lý
Côn vẫn luôn đi theo ba Quan Minh từ ngày đầu thăng chức đến
giờ, cho nên khó trách Lý Côn và Quan Minh có thể trở thành trúc
mã trúc mã, hiện tại còn phát triển thành mối quan hệ thân mật thế
này, càng khó trách khi Lý Côn luôn học tập nghiêm túc hơn Quan
Minh gấp trăm lần, xem ra Lý Côn rất muốn có thể nhịp bước sóng
vai cùng Quan Minh!
Nghĩ đến đây, Mộc Cẩn Chi không khỏi suy nghĩ tiếp, dựa vào gia
thế của Quan Minh, thật sự con đường tình cảm sau này của Lý
Côn và Quan Minh không thể thuận buồm xuôi gió được, chỉ sợ
phải xem hai người có buông bỏ được một vài thứ không, có vượt
qua được điều then chốt không. Thế nhưng đó là chuyện riêng của
người khác, Mộc Cẩn Chi cũng chỉ nghĩ vậy rồi ném ra sau đầu, dù
sao vẫn chưa xảy ra chuyện gì hết, có nghĩ cũng vô dụng.
*
Tác giả có lời muốn nói: Có hứng thú với Lý Côn và Quan Minh
không? Không có hứng thú sau này sẽ không viết phiên ngoại về
họ nữa.
__Hết chương 23__
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nam Hậu Trọng Sinh
- Chương 23