Chương 22 – Ảnh Chụp
Một lần tắm phải mất nửa tiếng đồng hồ mới coi như xong, Mộc
Cẩn Chi lau khô thân thể đầy nước, đi đến trước cái gương to, thấy
trên người mình từ trên xuống dưới có nhiều dấu vết không sao
đếm xuể, vết hôn và vết cắn, nhất là bên trong đùi còn bị tiểu mục
duy ma sát tạo thành hai dấu vết đỏ tươi rõ ràng. Cậu nhìn mà
cảm thấy tay mình ngứa ngáy, hận không thể đấm cho Mục Duy
một cái ngã gục luôn.
Nhưng cuối cùng, sau khi Mộc Cẩn Chi tự cân nhắc mấy giây, vẫn
buông tha cho ý tưởng bạo lực này, mà là bình tĩnh mặc qυầи ɭóŧ
và áo tắm, vô cùng ung dung đi ra khỏi phòng tắm, dường như
hoàn toàn không thèm để ý đến những dấu vết đáng sợ kia. Thật ra
cũng không phải cậu không thèm để ý, mà là đã âm thầm cho ra
một quyết định trong lòng, những dấu vết hôm nay Mục Duy tạo ra
trên người cậu, lần sau cậu sẽ trả lại toàn bộ cho Mục Duy không
sót một cái.
So đấu bản lĩnh trên giường với em, thật muốn cho thầy được mở
mang tầm hiểu biết về trí tuệ của cổ nhân!
Mộc Cẩn Chi biếng nhác nằm trên giường, bật TV trong phòng lên,
tùy tiện tìm được một bộ phim nước ngoài để xem, một đôi chân
thon dài trắng nõn vắt chéo nhau trên chiếc giường màu đen, có vẻ
càng thêm quyến rũ người khác, khiến cho lúc Mục Duy lau tóc
xong đi ra, ngay lập tức đã bị đôi chân dài xinh đẹp kia thu hút
toàn bộ ánh mắt.
Nhưng Mục Duy cũng hiểu đạo lý có chừng có mực, quả thật vừa
rồi ở trong phòng tắm anh làm hơi quá, không nắm giữ chừng mực,
cho nên anh chỉ có thể ngắm đôi chân Mộc Cẩn Chi thêm một lát,
rồi đi tìm hai cái ly đế cao, rót hai chén rượu đỏ.
“Nếm thử xem, đây là rượu của Bordeaux, tên tiếng Pháp là
Virginie de Valandraud, mới được bảy năm thôi.” Mục Duy đưa
chiếc ly trong tay cho Mộc Cẩn Chi, tỏ ý muốn Mộc Cẩn Chi thử
uống một ngụm.
Tay cầm nửa thân dưới của ly rượu, Mộc Cẩn Chi lắc lắc ly rượu
theo chiều kim đồng hồ, để rượu tiếp xúc với không khí. Sau đó
cậu ngửi hương thơm thuộc về rượu đỏ, cảm thấy hương khí như
có như không thế này, thật sự khiến người ta phải mê say, cậu còn
chưa nếm thử mà đã có chút say trong hương rượu thuần túy này.
Nhấp một ngụm lớn trong sự chờ mong tràn đầy, đồng thời cũng
hít vào một hơi, Mộc Cẩn Chi nheo mắt lại, dùng giác quan ở lưỡi
để từ từ nhấm nháp cái thơm ngọt và thuần hương do rượu đỏ
thượng hạng này mang đến. Cuối cùng khi mở mắt nhìn thấy vết
rượu màu đỏ nhạt lưu lại trên ly thủy tinh, cậu không thể không
khen ngợi nói: “Đúng là rượu ngon. Hương vị phong phú, trọn vẹn,
lưỡi em có cảm giác như đi vào thiên đường.”
“Thích là được rồi, uống chút rượu đỏ trước khi ngủ có thể trợ giúp
cho giấc ngủ.” Mục Duy thấy Mộc Cẩn Chi đã uống hết rượu, liền
vươn tay đón lấy ly rượu của Mộc Cẩn Chi, đặt ly xuống, lên
giường nằm xem phim cùng Mộc Cẩn Chi.
Phim vẫn chưa chiếu hết, mới xem được một nửa, Mộc Cẩn Chi đã
buồn ngủ không chịu được, vì vậy cậu đứng dậy đi đánh răng. Cởi
áo tắm chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, chúc ngủ ngon với Mục Duy xong,
cậu quay lưng về phía Mục Duy ngủ trước. Còn Mục Duy vẫn kiên
trì xem hết phim, mới đứng dậy uống nước súc miệng làm sạch
miệng, nằm xuống bên cạnh Mộc Cẩn Chi. Trước khi tắt đèn, anh
còn đến gần hôn vào bên mặt Mộc Cẩn Chi một cái, giúp Mộc Cẩn
Chi chỉnh lại chăn, sau cùng mới tắt đèn ở đầu giường, cũng quay
lưng về phía Mộc Cẩn Chi đi tìm Chu Công.
Có lẽ là phần lưng ấm áp dựa sát vào lưng người khác cũng ấm áp
giống vậy, cảm giác như thế rất thoải mái, rất an toàn; cũng có lẽ
chỉ là ngủ cùng đối phương cũng không tệ lắm, nửa đêm không hề
xảy ra mấy chuyện gì đó như là đá người, gác chân lên đùi đối
phương, quấn chăn cướp chăn. Buổi tối đầu tiên ngủ cùng nhau,
Mục Duy và Mộc Cẩn Chi đều ngủ cực kỳ say, cực kỳ hưởng thụ,
cho nên lúc thức dậy, đã gần mười giờ sáng ngày hôm sau.
Mộc Cẩn Chi mở mắt nhìn trần nhà có chút xa lạ, vẫn hơi mờ mịt,
nhưng khi cậu quay đầu nhìn thấy đôi mắt sáng ngời mang theo ý
cười của Mục Duy, không khỏi nở nụ cười, cũng đến gần hôn vào
môi Mục Duy một cái, cười nói: “Chào buổi sáng, thầy ngủ ngon
không?”
“Rất ngon, em thì sao?” Mục Duy cũng hôn một cái lên môi Mộc
Cẩn Chi, hỏi lại.
“Cũng rất ngon. Giường nhà chúng ta rất thoải mái, người làm ấm
giường cũng không tồi.” Nói đến đây, Mộc Cẩn Chi kéo chăn lên
thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của Mục Duy, dùng đầu ngón
chân kẹp chỗ tràn đầy sức sống vào buổi sáng của Mục Duy,
nhướng mi trêu chọc nói: “Đến cả cái gì đó cũng háo sắc quá, phải
có chừng có mực thôi. Thầy à, cẩn thận thận hư đấy!”
“Thế à?” Mục Duy trở mình đè lên Mộc Cẩn Chi, cái nơi có phản
ứng tự nhiên sau khi ngủ dậy ngay lập tức chạm vào chỗ cũng có
phản ứng giống vậy của Mộc Cẩn Chi, hơi thở của hai người đều
nặng nề hơn một chút. Sau đó Mục Duy vươn tay bóp tiểu cẩn chi
một cái, rất hài lòng khi cảm giác được thân thể Mộc Cẩn Chi cứng
lại, liền trêu đùa: “Cũng giống nhau.” Lúc này mới xuống giường
chuẩn bị đi rửa mặt.
Dang rộng tứ chi nằm im trên giường không động đậy, Mộc Cẩn
Chi đợi phản ứng của cơ thể giảm xuống, lại thấy Mục Duy ra khỏi
phòng tắm, lúc này mới đứng dậy sửa soạn lại mình. Chờ cậu đi
ra, Mục Duy đã mặc quần áo chỉnh tề xong xuôi, áo len màu xám,
quần dài màu đen và nút thắt lưng màu bạc, có vẻ đơn giản lại tự
nhiên, vừa có phong vận của đàn ông chín chắn, lại vừa không lộ
vẻ quá mức cứng ngắc.
Nhìn Mục Duy từ trên xuống dưới, Mộc Cẩn Chi đi đến ngả ngớn vỗ
mặt Mục Duy, mang theo mấy phần đùa giỡn nói: “Không hổ là
người của em, mặc cái gì cũng tiêu sái hào phóng như thế, không
tồi không tồi.”
Dở khóc dở cười nhìn Mộc Cẩn Chi đùa giỡn, một tay Mục Duy giữ
chặt eo Mộc Cẩn Chi, thuận tay nhéo vào eo Mộc Cẩn Chi một cái,
cúi đầu hôn mạnh lên trán Mộc Cẩn Chi, làm ra vẻ hung dữ uy hϊếp:
“Còn mặc qυầи ɭóŧ lắc lư trước măt tôi nữa, tôi gặm em ngay một
cái.” Nói xong, anh buông Mộc Cẩn Chi ra, kéo cửa tủ trên tường
bên trái, nói với Mộc Cẩn Chi: “Tất cả ở đây đều là quần áo chuẩn
bị cho em, tự mình chọn, tôi xuống lầu trước.”
Gật đầu, Mộc Cẩn Chi thấy Mục Duy đã ra ngoài, liền đi đến nhìn
lướt qua chiếc tủ trên tường, phát hiện bên trong treo đầy trang
phục nam giới thời thượng chỉnh tề ngăn nắp, cuối cùng cậu chọn
một chiếc áo mặt bên trong màu trắng thêm một chiếc áo hở cổ
chữ V bằng lông cừu màu rượu đỏ, cùng một chiếc quần dài mỏng
màu xám, còn xỏ thêm tất màu trắng, lúc này mới đi dép lê xuống
lầu.
Buổi trưa Mộc Cẩn Chi có chút làm biếng, không muốn nấu cơm
cho Mục Duy, cuối cùng cậu chỉ làm hai bát mì cho thêm rau và
trứng gà vào, mà Mục Duy cũng không kén chọn, Mộc Cẩn Chi nấu
cái gì anh đều ăn hết sạch sẽ. Về chuyện đó, thật sự là nằm ngoài
dự đoán của Mộc Cẩn Chi, bởi vì cậu tưởng Mục Duy ghét cái gì
quá đơn giản.
“Không ngờ thầy còn rộng rãi như vậy, rất dễ nuôi nhỉ!” Lúc Mộc
Cẩn Chi rửa bát, nhướng mi hỏi Mục Duy đang giúp lau bát.
“Tuy rằng tôi thích mỹ thực, nhưng nếu em không muốn nấu cơm,
tất nhiên tôi sẽ không ép em, hơn nữa sau này chúng ta còn trải
qua cả một đời, em nấu cái gì tôi sẽ ăn cái đó, ai bảo tôi không biết
nấu ăn chứ? Không biết nấu đương nhiên không có tư cách chê bai,
dù sao đây cũng là nhà, không phải khách sạn.” Đạo lý mà Mục
Duy nói rất rõ ràng, nhưng thật ra toàn bộ đều nói đến điều cốt yếu
trong lòng Mộc Cẩn Chi, suy nghĩ về cuộc sống của Mục Duy phù
hợp với cậu như vậy, cậu cũng có chút cảm động nho nhỏ, nhưng
loại cảm động đó không cần thiết phải nói ra, cho nên cậu chỉ liếc
nhìn Mục Duy một cái, cười, không nói gì thêm.
Thu dọn xong, Mục Duy đưa Mộc Cẩn Chi đến thư phòng, mở máy
vi tính, định cho Mộc Cẩn Chi xem ảnh chụp của hôm thử vai sau
khi đã làm xong phần hậu kỳ.
Từng bức ảnh một xuất hiện, Mộc Cẩn Chi cũng rung động, bởi vì
hiệu quả của bức ảnh sau khi qua khâu hậu kỳ đẹp đến nỗi ngay
cả cậu cũng không nhận ra bản thân mình. Có hai tấm ảnh mà cậu
thấy ấn tượng nhất, một tấm có bối cảnh là ao sen trên thiên đình,
cậu khoan thai đứng trên một bông sen, hai tay buông xuống tự
nhiên, ngón tay có vẻ vô cùng thon thả trắng ngần, tựa như ngọc
cốt, vạt áo dài của cậu rơi trên mặt nước trong ao sen nhưng
không dính nước, có cảm giác như tiên giáng trần, hơn nữa khuôn
mặt cậu còn thanh lãnh, nốt ruồi đỏ ở chính giữa trán lộ vẻ cao
quý không thuộc về hồng trần, ao sen với tiên khi lượn lờ làm nền
càng tăng thêm vẻ duy mỹ, quả thật có cảm giác như tiên cảnh.
Một tấm ảnh khác, bối cảnh là đại quân của tiên giới gồm thiên
quân vạn mã, năm ngón tay của cậu xòe rộng ra khống chế một
thanh tiên kiếm sáng loáng, khí phách lẫm liệt, quân lâm thiên hạ,
bên cạnh còn có Hỏa Kỳ Lân chân giẫm lửa đi theo, màu đỏ của
Hỏa Kỳ Lân và màu trắng của cậu tạo thành hai luồng đối lập rõ
ràng, càng thêm đoạt nhân nhãn cầu, dẫn nhân chú mục.
“Đây… Đây là em?” Mộc Cẩn Chi kinh ngạc đến nỗi cả cằm cũng
sắp rơi xuống đất, thật sự là nhân vật trong bức ảnh sau khi làm
hậu kỳ hoàn toàn không giống cậu.
Gật đầu, kỳ thực lúc đó Mục Duy cũng không ngờ sau khi những
tấm ảnh được làm hậu kỳ lại thế này, có chút không chân thực.
Nhưng như vậy cũng tốt, Mộc Cẩn Chi diễn một vai trong võng du
này, người bình thường cũng không thể nhận ra người đóng quảng
cáo là ai.
“Kỹ thuật máy tính thật thần kỳ.” Không biết nên nói cái gì, Mộc
Cẩn Chi quay sang nói với Mục Duy: “Em cảm thấy thầy có thể
tăng lương cho các nhân viên kỹ thuật của thầy, thầy xem Hỏa Kỳ
Lân kia làm giống y như thật ấy! Ngay cả lửa nó đang giẫm lên
cũng giống như bốc cháy thật sự, hơn nữa đây còn là ảnh chụp
trạng thái tĩnh, nếu đổi thành trạng thái động hay 3D, tuyệt đối
hiệu quả sẽ rất đáng kinh ngạc!”
“Ha ha, vậy em cũng không có lý do gì để từ chối tôi đúng không?
Dù sao đến lúc đó mọi người xem quảng cáo của em, khẳng định
sẽ không nhận ra em, em không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận
ra ngoài đời!” Mục Duy cúi xuống xem ảnh một lần nữa, nói với
Mộc Cẩn Chi.
“Vậy được rồi, đến lúc đó thầy bảo người của công ty thầy tới tìm
em ký hợp đồng. Nói thật, đột nhiên em có chút mong đợi hiệu quả
khi quảng cáo được chiếu, nhân viên kỹ thuật của công ty các
thầy quả thật rất lợi hại!” Mộc Cẩn Chi cũng quay sang xem ảnh
cùng Mục Duy, không khỏi khen ngợi từ tận trong lòng.
Nghiêng đầu hôn lên mặt Mộc Cẩn Chi một cái, đối với chuyện
người trong lòng khen công ty của anh, Mục Duy cảm thấy cực kỳ
hãnh diện, trong lòng cũng quyết định khi về công ty sẽ tăng lương
cho mấy nhân viên kỹ thuật chủ chốt!
Ở cùng Mục Duy trong khu Mân Côi viên đến tận hơn bốn giờ chiều
chủ nhật, Mộc Cẩn Chi mới chọn một chai rượu đỏ trong nhà Mục
Duy, để Mục Duy đưa cậu đến nhà Quan Minh!
Nhà Quan Minh ở trong khu biệt thự Hương Sơn, thuộc loại khu biệt
thự mang cảnh trí sơn thủy ở gần thành thị, cách khu Mân Côi viên
mà Mục Duy ở hơn ba mươi cây số, lái xe đi năm con đường vòng,
tuy trên đường không bị kẹt xe nhưng cũng phải mất hơn bốn mươi
phút mới đến. Tới nơi, phải đăng ký trước mới có thể vào khu biệt
thự. Đợi đến khi tìm được biệt thự nhà Quan Minh, Mộc Cẩn Chi
phát hiện trước cửa nhà Quan Minh còn có bảo vệ canh gác, điều
này cũng xác minh suy đoán của cậu rằng bối cảnh chính trị của
nhà Quan Minh không hề đơn giản.
Gọi điện thoại cho Quan Minh, Mộc Cẩn Chi để Quan Minh ra ngoài
đón cậu. Đến lúc cúp điện thoại, cậu đang định bảo Mục Duy đi,
Mục Duy đã chủ động nói: “Tôi không ăn cơm tối cùng em, buổi tối
phải đi chơi mạt chược, em về trường học cùng Quan Minh, nghỉ
ngơi sớm một chút.”
Khóe mắt liếc thấy Quan Minh đã đi ra, Mục Duy nhanh chóng đến
gần hôn vào khóe môi Mộc Cẩn Chi, mở cửa xe cho Mộc Cẩn Chi
cười nói: “Ngày mai gặp. Mùng một tháng mười chúng ta đi Thái
Lan.”
Thật ra Quan Minh đã nhìn thấy Mục Duy hôn Mộc Cẩn Chi, vì thế
cậu ta đi tiếp cũng không được, không đi tiếp cũng không xong.
Sau cùng vẫn là Mộc Cẩn Chi xuống xe đi về phía cậu, Quan Minh
mới xấu hổ vẫy tay với Mục Duy, xem như chào hỏi.
Gật đầu với Quan Minh, Mục Duy khởi động xe rồi rời đi, còn Quan
Minh thì chạm vào vai Mộc Cẩn Chi, cười cợt hỏi thăm: “Cuộc
sống ở chung trong hai buổi tối vẫn hài hòa chăng?”
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên vành tai Quan Minh có một dấu
răng rất nhỏ, Mộc Cẩn Chi thản nhiên như bình thường nói: “Khẳng
định không kí©ɧ ŧìиɧ khắp chốn bằng Quan thiếu gia, mấy chỗ như
vành tai, không nhìn ra Lý Côn mặt than còn có hứng thú buồn nôn
như vậy.”
Cười cợt người ta không được còn bị trêu chọc lại, Quan Minh cố
nén nỗi xúc động muốn che tai, nhớ lại tối qua Lý Côn cứ cắn tai
cậu không ngừng, tai dần đỏ lên, làm cho Mộc Cẩn Chi bật cười.
Cảm thấy trêu đùa tên nhị hóa này thật sự rất thú vị!
Vươn tay đẩy Quan Minh ra xa một chút, Mộc Cẩn Chi nheo mắt
cười, tâm tình cực kỳ tốt, cầm theo chai rượu đỏ định tặng cho ba
Quan Minh, đi về phía biệt thự trước tiên.
*
Tác giả có lời muốn nói: Canh ba đã xong! Thông báo trước: Mọi
người trong ký túc xá của Mộc Cẩn Chi đánh nhau… Che mặt.
__Hết chương 22__