Chương 20 – Tình Bạn
Chờ hai người sửa soạn những dấu vết hỗn độn và quần áo nhăn
nhúm xong, Mục Duy mở cửa xe ở ghế phó lái ra ngoài hít thở
không khí, sau đó vứt khăn tay vừa lau chùi cái gì đó vào thùng
rác, lúc này mới quay lại ghế lái mở cửa xe ngồi vào, cũng để cửa
kính xe và kính chắn gió về trạng thái bình thường, khởi động xe đi
tiếp.
Trên dọc đường sau đó hai người cũng không nói gì, không phải vì
xấu hổ, chỉ là có chút mệt mỏi không muốn nói chuyện thôi. Cũng
chả có gì phải xấu hổ cả, dù sao thì cái gì nên làm đều đã làm, lời
gì nên nói cũng nói xong, nếu đã thổ lộ với nhau và xác nhận quan
hệ tình lữ, cũng không cần thiết phải giả bộ đưa đẩy, giữa hai
người nam cũng không cần thời thời khắc khắc nói lời ngon tiếng
ngọt, cứ im lặng ở cùng nhau như thế này lại rất hay.
Trước khi xuống xe, Mộc Cẩn Chi kéo áo Mục Duy, hôn miệng Mục
Duy, sau đó mới cong môi nói nhỏ bên tai Mục Duy: “Thầy ơi, trên
hầu kết của thầy có dấu hiệu của em, nhớ mấy ngày tới phải đeo
khăn quàng cổ, hoặc là thắt nơ hay gì đó để che nha. Nếu không bị
người ta nhìn thấy, đừng trách em không nhắc nhở thầy trước một
tiếng.”
Mục Duy không cam chịu yếu thế, giữ chặt gáy Mộc Cẩn Chi, lưu
lại cho Mộc Cẩn Chi một dấu hôn thật to trên cổ, xong xuôi anh mới
lùi lại, vô cùng phong độ chỉnh lại cổ tay áo của mình, tao nhã từ
tốn nói: “Tôi nghĩ người nên chú ý không phải chỉ có một mình
tôi.”
Không nói gì, sờ lên dấu hôn trên cổ vẫn có chút cảm giác tê dại,
cuối cùng Mộc Cẩn Chi cũng hiểu ra một chuyện, tất cả những ôn
hòa nhã nhặn trước đây của Mục Duy đều chỉ là biểu tượng, thật ra
trong bụng người này rất đen tối, còn có thù tất báo, không chịu ăn
một chút thiệt thòi!
“Đi đây!” Nói một câu như vậy, Mộc Cẩn Chi mở cửa xe đi luôn.
Lúc cậu đi được một đoạn đường, đột nhiên di động rung lên một
chút. Cậu mở ra xem, là một tin nhắn của Mục Duy, viết: Bảy giờ
tối mai, cửa tây, tôi tới đón em.
Nhận được tin nhắn, Mộc Cẩn Chi quay người lại, tay cầm di động
giơ cao vẫy mấy cái với Mục Duy trong xe tỏ vẻ đã biết, sau đó
mới xoay người đi tiếp. Còn Mục Duy lẳng lặng ngồi trong xe nhìn
Mộc Cẩn Chi rời đi, cho đến khi bóng dáng Mộc Cẩn Chi hoàn toàn
biến mất mới khởi động xe lần nữa, đi về phía bãi đỗ xe chỗ làm
việc.
Trở lại ký túc xá, Mộc Cẩn Chi nhìn thấy Quan Minh mới nhớ ra
chuyện cuối tuần này sẽ đến nhà Quan Minh, vì thế cậu gửi cho
Mục Duy một tin nhắn ngay lập tức: Vừa rồi mới nhớ ra một
chuyện, chắc tuần này không đến nhà thầy được, trưa nay em đáp
ứng Quan Minh đến nhà cậu ấy ăn cơm, ba cậu ấy mời em xem
tranh chữ cổ.
Cụ thể là ngày nào? Mấy giờ? ____ Mục Duy nhắn lại rất nhanh,
giống như luôn chờ tin nhắn của Mộc Cẩn Chi vậy.
Vẫn chưa quyết định, chắc là tối chủ nhật, chờ em hỏi Quan Minh
xong sẽ nói cho thầy biết. ____Mộc Cẩn Chi ngẫm nghĩ, cảm thấy
tối chủ nhật sẽ tiện hơn một chút, nên trả lời lại Mục Duy.
Mộc Cẩn Chi vừa mới gửi tin nhắn xong, Mục Duy đã gọi điện thoại
đến: “Em xác định thời gian xong nói cho tôi biết ngay, nếu là chủ
nhật, tôi đưa em đi là được, cuộc hẹn tối mai không thay đổi.”
“Ừm, cũng được.” Mộc Cẩn Chi không có ý kiến gì, đồng ý ngay với
đề nghị của Mục Duy.
“Tối nay tôi có một bữa tiệc phải đi, không thể ăn cùng em. Em ăn
tối xong đọc sách một lát, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn
có tiết học.” Hình như bên chỗ Mục Duy có chuyện gì đó, không đợi
Mộc Cẩn Chi đáp lại đã nói luôn: “Tôi có điện thoại, cúp máy
trước, tối mai gặp. Tạm biệt.”
“Ừm, tạm biệt.” Mộc Cẩn Chi cúp điện thoại, quay đầu hỏi Quan
Minh vẫn đang chơi game trăm năm không đổi: “Quan Minh, tối
chủ nhật tớ đến nhà cậu ăn tối được không? Có tiện không?”
“Hả?” Quan Minh đẩy kính mắt, không trả lời, cho đến khi cậu ta
thu phục được đại boss mới quay sang hỏi Mộc Cẩn Chi: “Cậu vừa
nói gì? Không chú ý.”
Bất đắc dĩ liếc nhìn Quan Minh một cái, Mộc Cẩn Chi phải hỏi lại
lần nữa: “Tớ hỏi cậu tối chủ nhật tớ đến nhà cậu ăn tối được
không?”
Gật đầu, Quan Minh nói ngay lập tức: “Được chứ! Tớ gọi điện cho
ba tớ ngay, bảo ba tớ chiều chủ nhật phái xe tới đón cậu!”
“Vậy thì không cần. Tối mai tớ đến nhà Mục Duy. Cậu cho tớ địa
chỉ, đến lúc đó tớ bảo thầy đưa tớ đi là được.” Mộc Cẩn Chi thu
dọn mọi thứ trên bàn, rất bình tĩnh nói một câu như vậy với Quan
Minh, không hề lo lắng những lời này sẽ mang đến cho Quan Minh
chấn động lớn thế nào.
“Cái gì? Cái gì? Nhà, Mục, Duy? Tối, mai?” Quan Minh lập tức bị
lấy đi sự chú ý vì mùi vị gian tình không hề giấu giếm từ lời Mộc
Cẩn Chi. Vì thế cậu ta không chơi trò chơi nữa, đến sát bên cạnh
Mộc Cẩn Chi hỏi: “Tiến độ theo đuổi người ta của cậu thần tốc như
vậy à? Còn gọi thẳng tên luôn? Đến thẳng nhà người ta luôn? Ở
chung? Tớ kháo(1)! Mộc Cẩn Chi, cậu được đấy!”
Vươn tay đẩy Quan Minh ra, Mộc Cẩn Chi vẫn mang dáng vẻ gió
thoảng mây bay, thậm chí còn ung dung hỏi lại một câu: “Rất thần
tốc à? Cũng tạm mà.” Sau đó cậu cầm ví hỏi Quan Minh: “Tớ đến
nhà ăn ăn cơm, cậu muốn đi cùng không?”
“Kháo kháo kháo! Cậu thật sự quyến rũ được thầy phụ đạo rồi?”
Quan Minh vốn chỉ thuận miệng bát quái một chút, lại không ngờ
Mộc Cẩn Chi không hề phản bác mà còn thừa nhận với mình, thật
sự khiến cậu ta có cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh: “Cậu cậu cậu!
Không phải cậu chỉ vừa mới để ý đến người ta thôi sao? Vậy mà
đã được rồi? Thế này thế này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn
nữa, không phải vừa bắt đầu à? Sao mà đã thăng cấp lên tận mức
ở chung rồi? I fuck(2)! Cậu đang muốn làm gì thế, Mộc Cẩn Chi!
Cẩn thận bị lừa đó!”
Mộc Cẩn Chi cho rằng chuyện riêng của mình không cần thiết phải
giải thích với người khác, bởi vì từ đầu đến cuối cậu đều rất tỉnh
táo biết mỗi một quyết định của mình là gì, không có xúc động
cũng không có nhất thời mê loạn. Cậu suy nghĩ rất rõ ràng, cũng
tin tưởng vào ánh mắt của mình, cho nên cậu chỉ nói một câu:
“Cậu không đi thì một mình tớ đi.” Rồi chuẩn bị đến nhà ăn luôn,
hoàn toàn không muốn phản ứng lại với sự kinh ngạc và khó hiểu
của Quan Minh.
“Đợi đã! Tớ cũng đi!” Quan Minh tiện tay cầm hộp cơm, rồi ra ngoài
sau Mộc Cẩn Chi, dường như hoàn toàn không có cách nào để tiếp
nhận cách thức yêu đương thần tốc đáng sợ của Mộc Cẩn Chi.
“Cậu thật sự suy nghĩ rõ ràng rồi? Hai người thật sự đang yêu
nhau? Hai người thật sự muốn ở chung? Cậu thật sự không muốn
nghĩ lại?”
Suốt dọc đường đi, Quan Minh hỏi một đống vấn đề, hỏi đến nỗi
Mộc Cẩn Chi choáng váng đầu óc, sau cùng không còn cách nào
khác phải giơ tay ra hiệu tạm dừng, thở dài một tiếng, chậm rãi
nói: “Quan Minh, cậu nghe tớ nói trước đã. Tớ rất cảm kích cậu
quan tâm đến tớ như vậy, nhưng tớ biết tớ đang làm gì, thật đấy,
tin tớ. Tớ không phải đứa trẻ mới ra đời, tớ suy nghĩ rất kỹ mới mới
đồng ý cùng Mục Duy, không phải xúc động nhất thời. Nếu tớ đã
quyết định bắt đầu một tình cảm, mục tiêu sẽ chính là tiến hành
nó, có thể đi cả đời sẽ đi cả đời, không thể đi cả đời thì được tới
đâu sẽ tới đó, tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cũng tuyệt đối không
ủy khuất bản thân. Vả lại, ở cùng thầy, tớ cũng có chừng mực,
trước khi tớ đủ mười tám tuổi vào tháng sau, tớ tuyệt đối sẽ không
phát sinh quan hệ cùng thầy, cùng lắm chỉ là giải tỏa cho nhau
một chút. Tớ sẽ có trách nhiệm với mình, có trách nhiệm với thầy,
có trách nhiệm với tình cảm này. Bởi vì tớ gặp được người mình
thích, cũng là người thích tớ, thật sự không hề dễ dàng.”
Mộc Cẩn Chi nói rất nghiêm túc, ánh sáng trong mắt cũng không
phải là điên cuồng vì say đắm mê loạn, mà là trầm tĩnh, cơ trí,
dường như nhìn rõ tất cả, nghĩ kỹ toàn bộ, dần dần làm cho Quan
Minh đang kích động cũng lấy lại bình tĩnh.
“Ừm, cậu đã nói đến mức đó, tớ cũng không thể nói thêm được gì,
dù sao cũng là chuyện riêng của cậu, tớ không có quyền hỏi.
Nhưng nếu Mục Duy kia không phải người tốt, tớ tuyệt đối không
bỏ qua. Vì cậu là bạn tốt của tớ, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu cả
đời!” Quan Minh vươn tay nắm bả vai Mộc Cẩn Chi, trên mặt không
còn thần sắc hi hi ha ha lúc trước mà là nghiêm túc, tha thiết, đại
biểu cho tình bạn chân thành nhất của cậu.
Mỉm cười, trong tim Mộc Cẩn Chi rất cảm động, nhưng cậu cũng
chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì, bởi vì nói gì vào lúc này cũng là
không quan trọng, có những điều chỉ cần biết rõ trong lòng là đủ.
Giơ tay đẩy tay Quan Minh ra, Mộc Cẩn Chi liếc nhìn Quan Minh,
nói: “Nói nhảm nhiều quá, tớ sắp chết đói rồi, mau đến nhà ăn!”
“Hì hì! Được!” Biết Mộc Cẩn Chi đã hiểu ý mình, trên mặt Quan
Minh lập tức thay đổi thành dáng vẻ bát quái, vừa đi vừa sán lại
gần hỏi: “Nghe từ ý cậu, là thầy nói với cậu trước hả? Cậu được
đấy! Không hổ là quý công tử của khoa tiếng Trung chúng ta!”
“Gà mẹ!” Lần này Mộc Cẩn Chi dùng luôn tiếng Quảng Đông để
mắng, Quan Minh càng không hiểu, không khỏi mù mờ gãi đầu,
hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Không có gì, tớ khen cậu trông rất tuấn tú , tiếng Quảng Đông.”
Đối với lời của Mộc Cẩn Chi, Quan Minh nhăn mặt, tỏ vẻ hoài nghi:
“Vậy sao? Không phải người Quảng Đông nói là đẹp trai sao?”
Liếc nhìn Quan Minh, Mộc Cẩn Chi dùng vẻ mặt chính trực vô cùng
có thể lừa người khác, nghiêm túc nói: “Đây là từ mới.”
“Thế à?” Quan Minh cười ha ha, thật sự tin vào lời Mộc Cẩn Chi,
vươn tay bám vào vai Mộc Cẩn Chi, ra vẻ xấu hổ nói một câu: “Cẩn
Chi khen làm người ta ngượng quá!”
“…” Mộc Cẩn Chi không còn gì để nói. Cậu hơi quay đầu đi, cảm
thấy không quen khi Quan Minh tới gần mình như vậy, mà cậu
cũng không ngờ vừa quay đầu đi lại để dấu hôn bên dưới khăn
quàng cổ rơi vào mắt Quan Minh.
“A!” Quan Minh kinh ngạc trừng mắt, vội vàng kéo khăn quàng cổ
của Mộc Cẩn Chi ra. Đến khi nhìn thấy rõ trên cổ Mộc Cẩn Chi có
hai dấu hôn vừa to vừa rõ, chịu đả kích quá mạnh, ngẩng mặt lên
trời than vãn: “Hoa sen trắng ơi hoa sen trắng, tại sao cậu lại
trắng như vậy?”
Lúc bị Quan Minh kéo khăn quàng cổ ra, Mộc Cẩn Chi biết ngay
Quan Minh nhìn thấy cái gì đó. Vì thế cậu dứt khoát đẩy Quan
Minh ra, chỉnh lại khăn quàng cổ, che hai dấu vết kia đi. Cậu vừa
mới sửa soạn lại xong đã nghe thấy Quan Minh thở dài mà chẳng
hiểu tại sao, không khỏi hỏi ra: “Có ý gì? Cậu đang đọc thơ à?”
Nhìn Mộc Cẩn Chi đầy quỷ dị, Quan Minh thở dài một hơi, mới ai
oán nói: “Không có gì, chỉ là thấy đóa sen trắng trong lòng bị
người ta hái mất, tớ cảm thấy không, gì, thương, cảm, bằng!”
Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì của Mộc Cẩn Chi, Quan
Minh đến gần cười cợt, liếc mắt nhìn cổ Mộc Cẩn Chi một cái, cười
khà khà trêu chọc: “Lần này đến lượt tớ cười cậu rồi đúng không?
Lần sau bảo thầy giáo của tớ nhẹ một chút, chơi hỏng rồi sẽ không
còn chơi vui nữa đâu! Ha ha! Cuối cùng cũng có thể trút giận!”
“…” Mộc Cẩn Chi âm thầm nắm chặt tay, nhìn Quan Minh cười vô
cùng ngang ngược, thực sự rất muốn dùng quả đấm nói thẳng cho
Quan Minh: “Cậu nói tại sao hoa nhi lại đỏ như vậy?”
*
Tác giả có lời muốn nói: Nhập V ba canh liền. Canh một.
__Hết chương 20__
Chú thích:
-(1) Kháo: Chữ tiếng Trung là 靠, đọc là “kào”. Đây là một từ bất
nhã, bắt đầu xuất hiện trên internet Trung Quốc từ năm 97, 98 thế
kỷ trước, được sử dụng rất phổ biến, ngay cả trong phim cũng có
xuất hiện từ này, mang ý nghĩa khó chịu, không thoải mái. Nói nôm
na là thế, chứ thật ra nếu dịch hẳn sang tiếng Việt thì nó cũng có
nghĩa giống từ số 2 mình chú thích.
-(2) I fuck: Vốn ở trong bản gốc là 卧槽, đọc là “wòcáo”. Mình xem
từ này trên 1 trang web Trung Quốc, người ta dịch từ này sang
tiếng Anh là “I fuck” nên mình viết bằng tiếng Anh cho đỡ thô tục,
chứ qua nghĩa tiếng Anh chắc các bạn cũng hiểu nghĩa tiếng Việt là
gì. Phải nói là Tiểu Minh nói bậy ghê quá!
-Hai từ mà mình viết nghiêng: Từ đầu tiên Cẩn Chi nói là 帅, đọc là
“shuài”, được dùng rất phổ biến, còn từ mà Tiểu Minh nói là 靓仔,
đọc là “liàngzǎi”, cách nói riêng của người Quảng Đông. Cả hai từ
này đều có nghĩa là đẹp trai, nhưng mình sử dụng hai từ “tuấn tú”
và “đẹp trai” cho khác biệt, dù sao trong QT cũng dịch thế.