Mục Cẩn Chi rất khó hiểu, rõ ràng cậu đã chết, nhưng lại chưa từng đến hoàng tuyền, chưa từng thấy ngọn đèn chong dẫn độ, lại càng
chưa hề thấy mạn châu sa màu máu ở bờ đối diện hoàng tuyền, chứ đừng nói đến việc gặp gỡ âm soa quỷ hồn đưa cái chết đến, thậm chí cậu còn cảm thấy mình vẫn có sinh mệnh, vẫn có hơi thở, vẫn còn sống. Bởi vì tuy cậu không thể mở mắt, nhưng thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy một chút giọng nói mơ hồ, giọng nói đó
giống như là một nữ nhân đang nói chuyện cùng cậu, cũng dường như là một chút tiếng nhạc cậu không hiểu rõ nhưng vô cùng du
dương thư thái.
Không nghĩ được thì không nghĩ nữa, Mục Cẩn Chi tiếp tục lẳng lặng duy trì tình trạng hiện nay, lúc mệt sẽ ngủ, khi tỉnh sẽ nhắm mắt trầm ngâm, dùng cách thức của đạo gia để dưỡng sinh linh hồn của mình. Dù sao cậu cũng không biết hiện giờ mình đang ở đâu, đang ở trong tình huống gì, tóm lại giọng nói của nữ nhân kia
cũng coi như ôn nhu, tiếng nhạc thường thường vang lên tuy không quá giống tiếng đàn cổ mà cậu biết nhưng cũng rất dễ nghe, cho nên ký lai chi tắc an chi, Mục Cẩn Chi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống bị bóng tối bao vây này.
Cũng không biết đã ngây ngốc trong bóng tối được bao lâu, khi Mục Cẩn Chi đã cực kỳ quen thuộc với giọng nói của nữ nhân kia, hiểu rõ tiếng nhạc kia như lòng bàn tay, hiểu rõ đến nỗi nếu cho cậu một chiếc cầm cậu có thể đàn lại giai điệu đó, cuối cùng cậu cũng cảm thấy có gì đó không bình thường. Vì vốn dĩ cậu cảm thấy
mình đang ở trong nước, còn hiện giờ nước lại dần dần rút bớt đi, cùng với sinh mệnh trong nước bị rút, cậu cũng có cảm giác bị dồn
nén mạnh, vô cùng khó chịu. Loại khó chịu đó khiến cậu không nhịn được mà động đậy loạn xạ, sau đó cậu nghe thấy giọng nói nữ nhân quen thuộc kia bắt đầu kêu lên đau đớn.
Nghe thấy nữ nhân kêu đau, còn có một ít tiếng động kỳ quái, đến tận lúc này, Mục Cẩn Chi mới hiểu ra, hóa ra đúng là cậu đã chết, chỉ là cái chết của cậu cũng mang đến cho cậu một sinh mệnh mới, còn nữ nhân có giọng nói quen thuộc kia chính là mẫu thân của cậu, với tình huống lúc này khẳng định cậu sắp ra đời dưới sự
trợ giúp của bà đỡ. Còn về chuyện tại sao cậu vẫn giữ được ký ức của kiếp trước, ở kiếp trước lúc chết cậu cũng không hề đến địa phủ, cậu cảm thấy có lẽ Diêm vương đã quên mất cậu rồi, hoặc là Lục phán đã phạm phải một lỗi lầm nho nhỏ nào đó.
Suy nghĩ cẩn thận đầu đuôi, Mục Cẩn Chi cũng không chống lại áp lực dồn nén kia nữa, mà là dựa vào lực đẩy của mẫu thân và bà đỡ
để chậm rãi ra bên ngoài, mãi cho đến lúc cậu nhắm mắt cũng vẫn cảm nhận được kí©h thí©ɧ của ánh sáng.
Khi Mục Cẩn Chi được bế lên, cậu vốn không định khóc, nhưng do tác dụng của bản năng quá lớn, cậu vừa mới há miệng ra, tiếng đầu tiên chính là tiếng khóc lớn oa oa oa. Điều này làm cậu thấy bất đắc dĩ nhưng cũng thầm vui sướиɠ, dù sao ông trời vẫn còn thương tình, cuộc đời này cuối cùng cậu cũng có thể nắm chắc vận
mệnh của mình. Cậu sẽ không bao giờ bị tuyển vào cung nữa, không bao giờ bị giam cầm nuôi dưỡng trong bức tường hoa lệ kia nữa, cho dù Hoàng đế đối xử với cậu rất tốt.
Nghĩ đến Hoàng đế, Mục Cẩn Chi cũng không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, cả cuộc đời trước đây của cậu chỉ quay chung quanh Hoàng đế, dựa theo sở thích của mình mà Hoàng đế đã bồi dưỡng cậu thành người bạn đời, thành nam hậu hoàn mỹ nhất. Cậu và Hoàng đế quấn quýt nhau cả một đời, Hoàng đế rất chuyên tình
với cậu, nhưng cũng bá đạo mà khống chế cuộc đời cậu, cho dù Hoàng đế mắc bệnh nguy kịch sắp chết cũng muốn tự tay kết thúc sinh mạng cậu, dẫn cậu đi cùng, trong duyên phận khắc sâu như vậy, kỳ thực cũng có thể nói là mối ràng buộc không thể chặt đứt.
Nhưng kỳ diệu chính là, cuộc đời này cậu được sinh ra khi vẫn mang những ký ức của kiếp trước, vậy có phải Hoàng đế cũng giống vậy không?
Mục Cẩn Chi ngẫm nghĩ, cũng không biết kiếp này Hoàng đế sẽ đầu thai tới đâu, có phải vẫn ở trong đế vương gia không, sau này nếu một mình cậu đi dọc nghìn núi, liệu có thể gặp được Hoàng đế của kiếp này không, nhưng dù hai người có gặp nhau cũng không nhất định là dáng vẻ của kiếp trước đâu nhỉ...
Nghĩ đến chuyện tương lai sẽ có một ngày nào đó cậu và Hoàng đế có gặp nhau cũng không nhận ra nhau, Mục Cẩn Chi không biết mình nên cảm thấy tiếc nuối hay cảm thấy may mắn nữa, nhưng sau cùng cậu chỉ khẽ lắc đầu trong vô thức, bỏ qua hết những suy nghĩ trong đầu đi. Cái gì mà Hoàng đế, cái gì mà nam hậu, cái gì
mà hoàng cung đều là chuyện của kiếp trước, cậu không cần tốn nhiều tâm tư để nghĩ đến nó, vì kiếp này cậu muốn sống cho mình, sống vì tự do, vậy mới không uổng công cậu đến với nhân gian này một lần nữa!
Sau khi sinh ra, Mục Cẩn Chi cảm thấy mình được chăm sóc rất tốt, còn mẫu thân kiếp này của cậu cũng là người vô cùng dịu dàng, luôn bế cậu dỗ cho cậu ngủ, điều này làm cậu rất thoải mái, xem như cuối cùng cũng được cảm nhận tình thương của mẫu thân rốt cuộc là thế nào, bù đắp lại cho tiếc nuối của kiếp trước.
Bất quá cũng có những lần cậu cực kỳ khó xử, phải nói đến lúc Mục Cẩn Chi bú sữa. Lần nào cậu cũng cảm nhận được rõ ràng đầu nhũ mềm mại của mẫu thân được nhét vào trong miệng cậu, điều này làm cho một đại nam nhân nội tâm trưởng thành như cậu vô cùng xấu hổ, nhưng bản năng trẻ con vẫn làm cậu không thể
chống lại, cho nên cậu cũng chỉ có thể tự nhủ với mình, cậu đang đói, mẫu thân cho con ăn, chuyện này rất bình thường.
Trải qua quãng thời gian tầm nhìn không rõ rất lâu, vào lúc Mục Cẩn Chi được gần ba tháng tuổi, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, điều này làm cậu vui mừng không thôi, không khỏi mở to hai mắt nhìn chung quanh để xem hoàn cảnh sống của mình. Vừa nhìn cậu đã thấy tò mò không thôi, vì căn phòng từ trên
chiếc giường trẻ con mà cậu thấy hoàn toàn không giống với căn. phòng của hoàng cung trong ấn tượng của cậu, hoàng cung được
trang trí rất lộng lẫy rất rườm rà, còn căn phòng này vô cùng giản dị, bức tường chỉ toàn một màu trắng, không có chút hoa văn.
Nhưng vì kiếp trước cậu chưa từng rời khỏi hoàng cung, cho nên cậu cũng không biết kỳ thực mình được sinh ra ở xã hội hiện đại,
cậu chỉ nghĩ nhà của người bình dân đều giống như cậu đang nhìn thấy.
"Xem ra là sinh ra trong một gia đình bình thường, bất quá như vậy. cũng rất tốt, có thể rời xa tường thành hoàng cung." Mục Cẩn Chi
nghĩ trong lòng như thế, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi mệt, liền ngủ mất.
Mục Cẩn Chi bị tiếng khóc bi thương của mẫu thân đánh thức, cậu mở mắt, phát hiện mẫu thân đang ôm cậu khóc đến mức không thở
nổi, vẻ mặt lưu luyến không nỡ, bộ dáng rất thương tâm. Tuy rằng không biết tại sao mẫu thân lại khổ sở như vậy, nhưng Mục Cẩn
Chi vẫn giơ bàn tay bé xíu của mình lên sờ mặt mẫu thân, hy vọng có thể an ủi mẫu thân một chút.
"Bảo bối?" Nhận ra động tác của Mục Cẩn Chi, người phụ nữ không khỏi kinh hỉ gọi Mục Cẩn Chi một tiếng, ngược lại càng không ngừng cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mục Cẩn Chi.
"A a a." Kỳ thực Mục Cẩn Chi muốn nói "Mẫu thân đừng khổ sở", nhưng bản năng của thân thể trẻ con chỉ có thể làm cậu phát ra
những tiếng "A", nhưng cái đó không hề ngăn trở cảm ứng liên tâm
giữa mẹ con, ngay lập tức mẫu thân của Mục Cẩn Chi cảm nhận
được sự quan tâm và an ủi của Mục Cẩn Chi, điều này làm cô
không khỏi vui mừng nói: "Bảo bối ngoan quá, thật sự là con
ngoan của mẹ."
Lại là "mẹ", Mục Cẩn Chi lại nghe thấy xưng hô này, vẫn cảm thấy
rất mới mẻ, nhưng cậu vẫn cảm thấy cách gọi đó rất thân thiết, liền
quyết định nhập gia tùy tục, sau này cũng sẽ giống dân chúng bình
thường, gọi mẫu thân là "mẹ".
"A a." Mục Cẩn Chi dùng hết sức của mình, vẫn không khống chế
được miệng mình, muốn gọi một tiếng "mẹ" nhưng nói ra vẫn là
"a", chuyện này làm cậu rất bất đắc dĩ, cũng rất bất lực.
"Ngoan. Mẹ biết bảo bối ngoan nhất." Người phụ nữ hôn trán Mục
Cẩn Chi, đột nhiên ngữ điệu chuyển thành bi thương: "Sau này mẹ
không thể ở bên cạnh bảo bối, bảo bối cũng phải ngoan ngoãn,
biết không? Mẹ rất yêu rất yêu bảo bối, nhưng mẹ vô dụng, không
thể đưa con về nhà, vì mẹ sắp kết hôn, không thể quang minh
chính đại sống cùng bảo bối, nhưng chỉ cần có cơ hội nhất định
mẹ sẽ thường xuyên đến thăm bảo bối, sau này bảo bối lớn lên
cũng đừng trách mẹ ích kỷ, được không?"
Uhm?
Lúc này Mục Cẩn Chi mới nhận ra có chút không thích hợp, cậu
vươn tay sờ khuôn mặt khóc đến nỗi hoa lê đái vũ của mẫu thân,
đột nhiên nhớ ra suốt mấy tháng qua cậu chưa từng gặp phụ thân,
cậu cứ tưởng phụ thân của mình bận rộn nhiều việc, thậm chí cậu
còn nghĩ phụ thân của mình không còn trên đời nữa, nhưng lúc này
nghe thấy nữ nhân nói những lời này, cậu cũng suy nghĩ cẩn thận
một chuyện, chỉ e cậu sinh ra không được vẻ vang gì, cậu là người
con riêng được mẫu thân sinh ra khi chưa thành thân.
Nghĩ đến đây, chuyện đầu tiên Mục Cẩn Chi nghĩ đến không phải là
thân thế không vẻ vang của mình, mà là an nguy của mẫu thân,
bởi vì ở Mục quốc, tuy rằng dân phong rất khai sáng, nhưng nếu nữ
tử có thai trước khi thành thân sẽ bị thiêu cháy. Nhưng cậu cũng
nghĩ lại, vừa rồi cậu nghe mẫu thân nói sắp kết hôn, chắc cũng là
ý tứ thành thân, cho nên có lẽ mẫu thân của cậu vẫn không bị phát
hiện chứ?
Hơi thở phào một chút, đối với nữ nhân đã cho cậu sinh mệnh mới
và cảm giác được mẫu thân yêu thương này, Mục Cẩn Chi vẫn rất
kính yêu tôn trọng, tất nhiên cậu cũng không hy vọng nữ nhân dịu
dàng này bị hại chết vì sinh ra mình, cho nên dù sau này nữ nhân
có thành thân, không thể nhận cậu, cũng không thể nuôi nấng cậu
một cách quang minh chính đại, cậu vẫn nguyện ý gọi người một
tiếng "mẹ".
"Tiểu thư, phải đi thôi. Lão gia đã cho người đến giục." Mục Cẩn
Chi nghe thấy giọng nói của một nữ nhân tầm tuổi trung niên, sau
đó cậu thấy nữ nhân trung niên đó vươn tay định bế cậu.
"Không!" Mục Cẩn Chi nhìn thấy mẫu thân mình như phát điên mà
ôm chặt lấy mình, sau đó khóc lóc gào lên với nữ nhân trung niên
kia: "Không được cướp bảo bối của tôi, tôi muốn bảo bối, tôi muốn
con của tôi, tôi không kết hôn, tôi chỉ có mình nó, tôi không kết
hôn!"
"Tiểu thư, cô nói nhảm gì vậy! Lão gia cho phép cô sinh đứa bé
này ra đã là cực hạn, cô nên nghĩ đến sau này của mình! Nếu cô
mang theo một đứa bé không rõ lai lịch như vậy, sau này sao cô
có thể ngẩng đầu trong xã hội này được!"
Thực ra nghe thấy những lời đó của mẫu thân, trong tâm Mục Cẩn
Chi cực kỳ cảm động, mà cậu cũng có thể hiểu được lời của nữ
nhân trung niên kia, vì cậu đoán mẫu thân mình là một tiểu thư
khuê các, thầm định chung thân cùng người ta, gia đình lại không
đồng ý, chờ sau khi mẫu thân sinh hạ cậu xong cũng chỉ có thể
lén nuôi cậu bên ngoài, sau đó nhanh chóng gả mẫu thân đi, để
tránh chuyện mẫu thân có thai trước khi thành thân bị lộ, sẽ bị
thiêu chết.
Aizzz... Nhìn mẫu thân trẻ trung kiếp này của mình, Mục Cẩn Chi
vươn tay sờ mặt mẫu thân lần cuối, sau đó vươn hai tay của mình
với nữ nhân trung niên, cũng bắt đầu kêu "A a a", tỏ vẻ cậu đồng ý
để nữ nhân trung niên bế mình.
"Bảo bối?" Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Mục Cẩn Chi, mà người
phụ nữ trung niên cũng nhân cơ hội này để bế Mục Cẩn Chi.
"Tiểu thư, cô xem tiểu thiếu gia rất hiểu chuyện đó! Nhất định cậu
ấy biết cô khó xử, thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện! Tiểu thư, cô
yên tâm, sau này nhất định tôi sẽ giúp cô chăm sóc tiểu thiếu gia
thật tốt!" Người phụ nữ trung niên thấy tiểu thư nhà mình vẫn khóc
thương tâm, bắt đầu nói nhỏ nhẹ khuyên mẹ của Mục Cẩn Chi.
Lại nức nở một hồi, khi tiếng đập cửa mạnh truyền đến, Mục Cẩn
Chi thấy cuối cùng mẫu thân của mình cũng đứng lên, sau đó cậu
thấy mẫu thân tháo một khối ngọc thành hình giọt lệ từ trên cổ
xuống, rồi đeo vào cổ cậu.
"Tên của con mẹ đã nghĩ xong, Mộc Cẩn Chi, ý là viên ngọc xinh
đẹp. Khối ngọc này do mẹ chọn riêng cho con, nhất định bảo bối
phải giữ thật tốt. Mẹ biết bảo bối không hiểu, nhưng mẹ vẫn muốn
nói với bảo bối, dù có thế nào, bảo bối vẫn là bảo bối của mẹ, bảo
bối mang họ của mẹ. Mẹ họ Mộc, mộc của đầu mộc, tên là Mộc
Thải Vi, một ngày nào đó mẹ sẽ quang minh chính đại đón con về,
chờ mẹ, được không?" Người phụ nữ cúi xuống hôn Mục Cẩn Chi,
những lời này là nói với Mục Cẩn Chi, cũng là nói với chính cô.
Sau đó, Mộc Thải Vi cầm túi của mình, xoay người rời đi, không hề
quay đầu lại, bởi vì cô không dám quay lại, chỉ sợ quay đầu xong
sẽ không thể đi được nữa.
Mục Cẩn Chi, hoặc là nói Mộc Cẩn Chi, lặng lẽ nhìn bóng dáng Mộc
Thải Vi rời đi, trong lòng rất bình tĩnh, vì cậu có thể cảm nhận được
tình yêu của Mộc Thải Vi đối với cậu. Cậu cũng hy vọng Mộc Thải
Vi có thể được hạnh phúc, còn về thân thế của cậu cứ giấu đi như
vậy, không cần nhắc lại làm gì!
Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc, con sẽ sống rất tốt, rất vui vẻ!
*
Tác giả có lời muốn nói: Viết Mục Cẩn Chi được sinh ra trong xã
hội hiện đại, vì tôi cảm thấy nếu để cậu ấy xuyên vào người một
thiếu niên nào đó, trong một thời gian ngắn cậu ấy không thể hiểu
được xã hội hiện đại văn minh, chỉ khi tiếp xúc từ nhỏ, cậu ấy mới
có thể thực sự dung nhập vào hoàn cảnh của xã hội hiện đại. Tôi
nghĩ cậu ấy như vậy mới là mị lực nhất, có sự tự tin và đường
hoàng của người hiện đại, cũng có phong vận và nội liễm của
người cổ đại.
__