Chương 19 – Nói Rõ
Thử vai xong, Mục Duy để người hóa trang tẩy trang cho Mộc Cẩn
Chi, sau đó đưa Mộc Cẩn Chi về trường học. Trên đường quay về,
Mục Duy rất im lặng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, lại giống
như đang chìm đắm trong một ký ức nào đó.
Mộc Cẩn Chi thấy Mục Duy quá trầm tĩnh, cũng không tiện hỏi là có
chuyện gì, chỉ có thể lựa chọn giữ nguyên im lặng, khiến cho cả
hai người đều không nói gì suốt dọc đường về trường học. Mục
Duy im lặng lái xe, còn Mộc Cẩn Chi thì lẳng lặng nhìn phong cảnh
ngoài cửa xe không ngừng lùi lại phía sau, trong đầu đang nghĩ
đến cuốn sách “Huyết sắc lãng mạn” mà mấy hôm nay vừa đọc
xong, nghĩ tới Chung Diệu Dân đã khiến cậu có chung chí hướng.
Chung Diệu Dân nói: “Bất luận là những hứa hẹn gì, trước mặt thời
gian đều chỉ là yếu ớt.” “Một người không có tương lai rất khó để
nghĩ anh ta sẽ trung thành với tình yêu.” “Tôi còn trẻ, tôi khát
khao lên đường, mang theo cảm xúc mạnh mẽ lúc ban đầu, tìm
kiếm giấc mộng lúc ban đầu, cảm thụ được thể nghiệm lúc ban
đầu, chúng ta lên đường đi!”
“Thầy ơi, thầy biết không? Lúc em đi du lịch châu Âu một mình sau
khi tốt nghiệp cao trung, thậm chí đã từng nghĩ, nếu có một ngày
em cảm thấy mệt mỏi uể oải, không muốn tiếp tục một cuộc sống
phải tuân theo khuôn phép nề nếp, em sẽ đeo ba lô của mình đi
lang thang khắp nơi, đi tới đâu là ở đó, lúc đói sẽ ăn tùy ý, lúc khát
sẽ tìm nước uống, không có tiền thì bán chữ bán tranh bán tài
nghệ, vừa nghĩ đã cảm thấy tự do thoải mái. Nhưng em cũng biết,
em chỉ có thể nghĩ, chứ vĩnh viễn cũng không làm được.” Nói tới
đây, Mộc Cẩn Chi quay đầu nhìn Mục Duy, đã thấy Mục Duy dừng
xe lại không biết từ bao giờ, cánh cửa kính xe chống nhìn trộm
cũng được kéo lên, thậm chí cả tấm kính chắn gió trước mặt cũng
thay đổi màu sắc, khiến cho bên ngoài không thể nhìn thấy tình
huống trong xe, đang định hỏi làm sao vậy, đột nhiên một bóng
người bao trùm lên cậu.
“Ưm!”
Hai tay Mục Duy đỡ lấy khuôn mặt Mộc Cẩn Chi, ra sức hôn môi
Mộc Cẩn Chi, cường thế, nhiệt liệt, thậm chí còn tràn ngập một
chút hương vị vội vàng. Anh vừa mới mở được đôi môi Mộc Cẩn
Chi, đã vươn lưỡi vào trong, cũng cuốn chặt lấy lưỡi Mộc Cẩn Chi,
cùng đuổi theo để dây dưa.
Ban đầu Mộc Cẩn Chi còn trừng to mắt, sau cũng hưởng thụ mà
hơi nhắm mắt lại, vươn tay ôm lưng Mục Duy, cũng cố gắng vuốt
ve lưng Mục Duy. Cậu vừa khıêυ khí©h, vừa bawgts đầu đáp lại nụ
hôn đột ngột này một cách quyết liệt. Đây là nụ hôn đầu tiên ở kiếp
này của cậu, nhưng không có nghĩa là kỹ xảo của cậu quá kém cỏi,
ngược lại, khi cậu kịch liệt hôn trả lại, suýt nữa cậu đã đẩy được
Mục Duy trở về chỗ ngồi trên xe.
Hai người không ai nhường ai. Mục Duy phát hiện Mộc Cẩn Chi
muốn áp đảo lại anh, lại càng dùng sức lớn để ấn Mộc Cẩn Chi vào
cửa xe, anh còn quỳ gối trên ghế lái, gần như toàn bộ cơ thể đều
vươn sang để hôn Mộc Cẩn Chi.
Một nụ hôn thật dài, đến lúc chấm dứt, Mục Duy và Mộc Cẩn Chi
đều phải vội vàng thở hổn hển, hơi thở nam tính tràn ngập trong
không gian chật hẹp của chiếc xe, mang theo ý vị ám chỉ mãnh
liệt.
Mộc Cẩn Chi lẳng lặng nhìn vào đôi mắt xanh da trời của Mục Duy,
cảm thấy lúc này ánh mắt của Mục Duy càng thêm thâm thúy, gợi
cảm mê người vì chất chứa tìиɧ ɖu͙© điên cuồng nhiệt liệt, khiến
cho tim cậu càng đập mãnh liệt không ngừng, du͙© vọиɠ hừng hực
trong thân thể cũng bắt đầu bốc cháy.
Đàn ông bao giờ cũng là động vật không thể chịu nổi khi bị khiêu
khích cảm quan thị giác.
Cười nhẹ, đột nhiên Mộc Cẩn Chi đến gần cắn một cái vào môi
dưới của Mục Duy, sau đó dựa vào động tác cắn môi ấy, lẩm bẩm
một câu trong cổ họng, giọng nói và cả cái nheo mắt đều cực kỳ
gợi cảm: “Thầy ơi, thầy có phản ứng.”
Nghe xong cũng không hề tỏ ra yếu thế mà còn cắn trả lại một cái,
Mục Duy cũng cúi xuống cười nhẹ một tiếng, hỏi lại một câu: “Còn
em thì sao?” Sau đó anh lại cúi xuống cắn cổ Mộc Cẩn Chi, khiến
Mộc Cẩn Chi càng bị áp chặt trên cửa xe. Lúc này cả người anh
hầu như đã chuyển từ ghế lái sang ghế phó lái, không gian quá
nhỏ hẹp có hai người nam tính trưởng thành chen chúc nhau càng
lộ vẻ chật chội không còn chỗ hở.
Mυ"ŧ trên cổ Mộc Cẩn Chi tạo thành một dấu hôn thật to, Mục Duy
ngẩng đầu, hai tay không đỡ khuôn mặt Mộc Cẩn Chi nữa, mà là
giữ chặt gáy Mộc Cẩn Chi.
Đặt trán mình lên trán Mộc Cẩn Chi, hơi thở của Mục Duy và Mộc
Cẩn Chi đều đan xen cùng nhau, nóng bỏng, kí©ɧ ŧìиɧ, đủ loại cảm
xúc càng thêm nóng cháy trong cái nhìn chăm chú của hai người,
sau đó Mục Duy nhẹ nhàng hỏi một câu: “Thích tôi không?”
Không đợi Mộc Cẩn Chi trả lời, Mục Duy đã cong môi cười vô cùng
yêu nghiệt: “Tôi thích em, Cẩn Chi.”
“Vậy à?” Hai tay Mộc Cẩn Chi ôm lưng Mục Duy, hai chân dùng sự
dẻo dai khó có thể tin để vòng quanh eo Mục Duy, sau đó cậu cố
dùng sức dựa vào lực đạo của Mục Duy, tạo thành tư thế Mục Duy
ngồi trên ghế phó lái, còn hai chân cậu mở sang hai bên ngồi trên
đùi Mục Duy.
Cúi đầu cắn vào hầu kết của Mục Duy, Mộc Cẩn Chi vừa vươn lưỡi
liếʍ lên hầu kết đó, vừa vươn tay vuốt ve trêu đùa khắp nơi trên
người Mục Duy, than thở một tiếng: “Thật trùng hợp, em cũng thích
thầy.”
Tay Mộc Cẩn Chi đã xuống phía bên dưới của Mục Duy, bao phủ
lên chỗ nóng như lửa của Mục Duy bên ngoài quần. Mộc Cẩn Chi
nhận ra vì động tác này của cậu, chỗ kia của Mục Duy càng kích
động giật lên mạnh hơn, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Thầy ơi,
đừng kích động như vậy, cẩn thận lát nữa nhanh quá, em sẽ cười
thầy đó.”
“Em muốn chết.” Có người đàn ông nào mà chịu được người mình
thích nói với mình như vậy, đây chính là khıêυ khí©h lớn nhất đối
với tôn nghiêm nam tính. Mục Duy dùng sức nhoài về phía trước,
đặt Mộc Cẩn Chi lên tấm kính xe trước mặt, khiến Mộc Cẩn Chi chỉ
có thể chọn cách dùng hai chân kẹp chặt eo Mục Duy, hai tay ôm
chặt cổ anh mới có thể giữ cho thân thể cân bằng.
“Thầy ơi, đừng thô lỗ như vậy chứ, vẻ tao nhã của thầy đâu rồi?”
Mộc Cẩn Chi cười ha ha, nheo đôi mắt lại, đuôi mắt hơi cong lên,
thoạt trông vô cùng hư hỏng, rồi lại có sức hấp dẫn trí mạng.
Vươn tay kéo áo Mộc Cẩn Chi trong quần ra, Mục Duy cúi đầu hôn
mạnh lên rốn Mộc Cẩn Chi, ngay lập tức làm cho Mộc Cẩn Chi mẫn
cảm run lên, hai chân càng kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc của
Mục Duy.
“Th… Thầy… Vẫn chưa nói xong mà… A…” Khi Mục Duy cởi dây
lưng của Mộc Cẩn Chi, kéo quần Mộc Cẩn Chi xuống, anh ngậm
luôn tiểu cẩn chi vào miệng, làm cho Mộc Cẩn Chi không thể nói
được câu tiếp theo, chỉ có thể nhíu chặt mày, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ
Mục Duy mang đến cho cậu.
Tuy rằng Mộc Cẩn Chi tuyệt đối không ngây thơ, nhưng lại không
ngăn cản được thân thể cậu ở kiếp này rất ngây thơ. Dưới kỹ xảo
tuyệt vời của Mục Duy, chưa được hai mươi phút cậu đã không
kiên trì được, cũng làm cho Mục Duy kinh ngạc bật cười.
Mục Duy lau sạch chỗ bị bẩn kia, cũng lau sạch miệng, ôm Mộc
Cẩn Chi ngồi xuống ghế phó lái, nhìn vào Mộc Cẩn Chi đang lúng
túng, trêu chọc nói: “Rốt cuộc ai mới là người nhanh đây?”
“…” Mộc Cẩn Chi không có cách nào để phản bác, chỉ có thể lựa
chọn không đếm xỉa đến. Vừa rồi cậu ngồi đúng vào chỗ kia của
Mục Duy, lúc này cậu chuyển động eo nhẹ nhàng, tất nhiên mông
cũng trượt qua trượt lại vào nơi đó của Mục Duy. Ngay lập tức, cậu
nhìn thấy sắc mặt Mục Duy cứng lại, thần sắc trong mắt cũng
thâm trầm thêm vài phần.
Mục Duy yên lặng nhìn Mộc Cẩn Chi, sau một lúc lâu mới vươn tay
giữ chặt eo Mộc Cẩn Chi, không cho Mộc Cẩn Chi động đậy loạn xạ
trên người anh, bây giờ mới nói nghiêm túc: “Còn trêu tôi nữa, tự
gánh vác hậu quả!”
Cong môi cười nhẹ, Mộc Cẩn Chi đến gần cắn mạnh vào tai Mục
Duy, sau đó cậu vừa dùng răng cạo cạo má Mục Duy, vừa nheo
mắt quyến rũ nói: “Không có hậu quả nào mà Mộc Cẩn Chi em
không dám gánh vác!”
Còn nhịn được nữa sẽ không phải đàn ông, Mục Duy không giữ
chặt eo Mộc Cẩn Chi nữa, mà là để mặc cho Mộc Cẩn Chi kéo quần
áo của anh, cởi dây lưng, khóa kéo của anh, cuối cùng là qυầи ɭóŧ.
Đầu Mộc Cẩn Chi cũng từ từ trượt xuống dọc theo dáng người tuyệt
đẹp của Mục Duy, cho đến cuối cùng cả người cậu nắm úp sấp quỳ
gối xuống nơi chật chội phía trước, dùng miệng chiều ý Mục Duy.
Thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế phó lái, Mục Duy nhắm mắt lại
hưởng thụ sự phục vụ của Mộc Cẩn Chi, hai tay anh cũng tự nhiên
đặt lên đầu Mộc Cẩn Chi, mãi cho đến lúc anh không thể nhịn nổi
nữa, mới giữ lấy đầu Mộc Cẩn Chi ấn mạnh mấy cái.
Hài lòng nhắm mắt hưởng thụ dư vị của thân thể, loại cảm giác đã
lâu không trải qua này làm toàn thân Mục Duy buông lỏng ra. Quả
thật anh đã nhẫn nhịn từ rất lâu rồi, từ ngày ở quán bar nhìn thấy
Mộc Cẩn Chi lần đầu tiên đã bắt đầu nhẫn nhịn, đến bây giờ mới có
thể phóng thích những nhớ mong và khát vọng bị áp chế, cho nên
cảm giác sung sướиɠ khiến cho cả thể xác và tinh thần đều nhộn
nhạo lúc này thật sự là khiến người ta ăn một lần là nghiện.
Lau sạch xong, Mộc Cẩn Chi thấy mệt mỏi, nhưng cậu cũng lười
động đậy, sau cùng vẫn là Mục Duy đỡ cả người cậu lên, để cậu
ngồi trên đùi Mục Duy.
Chuyện tình cảm giữa nam và nam, luôn là giao lưu về thân thể
xong mới tiến tới, không thì ai cũng không thể cam đoan liệu có thể
đột nhiên hóa thân thành lang không, cho nên lúc này sắc lang
trong thân thể hai người đều thỏa mãn ẩn núp xong, hai người mới
có thể nghiêm túc nói yêu đương.
Người nói đầu tiên là Mục Duy. Anh vươn tay sờ cổ Mộc Cẩn Chi,
giúp Mộc Cẩn Chi sửa sang lại quần áo mới nhẹ nhàng nói: “Sau
này cuối tuần đến nhà tôi ở đi.”
Ngẫm nghĩ, Mộc Cẩn Chi gật đầu: “Được. Nhưng em chỉ phục
trách nấu cơm, còn giặt qυầи ɭóŧ giặt ga giường, đều là việc của
thầy đó.”
Tay Mục Duy hơi cứng lại, nói: “Nhà tôi có người giúp việc chuyên
nghiệp.”
Liếc nhìn Mục Duy, Mộc Cẩn Chi bình tĩnh nói: “Thầy xác định
muốn để người giúp việc nhà thầy giặt qυầи ɭóŧ cho chúng ta, còn
cả ga giường nữa?”
Mục Duy bị hỏi cũng nghĩ lại, vốn anh không cần quan tâm đến, dù
sao kiếp trước chẳng phải là có cung nữ giặt sao? Nhưng đã ở xã
hội hiện đại nhiều năm như thế, loại ý muốn tư mật vẫn bắt rễ sâu
trong đầu, bây giờ Mộc Cẩn Chi nói vậy, anh cũng cảm thấy không
được hay cho lắm, cho nên sau cùng anh cũng gật đầu, đồng ý:
“Được, tôi giặt thì tôi giặt.” Dù sao thì cứ ném vào máy giặt, giặt
không sạch thì mua cái mới là được.
“Ừm, cũng không tồi.” Mộc Cẩn Chi gật đầu vô cùng nữ vương,
nheo mắt dựa đầu vào vai Mục Duy, dáng vẻ thỏa mãn cực kỳ câu
nhân, làm Mục Duy suýt thì lại có phản ứng. Bất quá Mộc Cẩn Chi
không phải loại người túng dục, cậu lập tức lạnh lùng nói một câu:
“Phục vụ đặc biệt dành cho tình nhân hôm nay dừng ở đây.”
Ừm, được rồi… Mục Duy vươn tay sờ lưng Mộc Cẩn Chi, đột nhiên
có chút hoài niệm Mục Cẩn Chi của kiếp trước dù có trêu đùa thế
nào cũng không bao giờ nói một chữ “Không”.
“Đúng rồi, sau này lúc chỉ có chúng ta đừng gọi tôi là thầy, gọi là
Mục Duy.” Đột nhiên Mục Duy nghĩ tới chuyện này, nói luôn.
Ngồi thẳng dậy, Mộc Cẩn Chi xấu xa nhướng mi, đến gần bên tai
Mục Duy, phun khí nóng nói: “Chẳng lẽ thầy không biết ở trên
giường gọi là thầy, cũng là một loại tình thú sao? Ha ha… Thầy.”
Phát hiện thân thể Mục Duy cứng đờ, rốt cuộc Mộc Cẩn Chi không
nhịn được cười phá lên. Cười xong rồi, cậu hôn vào khóe môi Mục
Duy, nghiêng đầu tiếp tục nằm úp sấp trên vai Mục Duy, nhắm mắt
nghỉ ngơi một lát. Lúc sau, cậu mới gọi một tiếng: “Mục Duy.”
“Hửm?”
“Em thích thầy.”
“Tôi cũng vậy.”
Khi Mục Duy nói câu “Tôi cũng vậy”, anh không nhịn được lại ôm
Mộc Cẩn Chi chặt hơn. Bởi vì đã trôi qua nghìn năm, cuối cùng thì
Cẩn Chi của anh cũng trở lại trong ngực anh, chờ đợi loại thân mật
thế này, thật sự anh đã đợi rất lâu rất lâu.
Cẩn Chi, tôi yêu em, đời đời kiếp kiếp em đều là duy nhất của tôi,
đó chính là lý do tên tôi là Mục Duy, em hiểu không?
*
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai nghỉ ngơi một ngày… Có lẽ
ngày kia sẽ viết thêm? Á… Mọi người bình tĩnh một chút nha!
__Hết chương 19__