Chương 18

Chương 18 – Thử Vai

Thứ năm, Mộc Cẩn Chi và ba người bạn cùng phòng học môn

chuyên ngành xong, đều cùng nhau đến nhà ăn ăn lẩu. Ăn được

một lúc, Mục Duy gọi điện thoại tới, Mộc Cẩn Chi bắt máy ngay:

“Alo, thầy?”

Vừa nghe thấy chữ thầy, hai mắt Quan Minh sáng bừng lên.

Nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Mộc Cẩn Chi, cậu ta vẫn phải

rút lui cái tai muốn nghe lén điện thoại lại.

“Được, em đang ăn lẩu cùng mấy bạn chung ký túc xá. Chờ em

nửa tiếng, lát nữa gặp nhau ở cửa tây.” Mộc Cẩn Chi nói xong liền

cúp điện thoại. Cũng ngay sau đó, cậu đối diện trực tiếp với ánh

mắt nóng bỏng của Quan Minh, nhưng cậu vẫn dửng dưng thản

nhiên, làm như không nhìn thấy, tiếp tục uống nước của mình. Cuối

cùng vẫn cần Lý Côn nhìn sang, vỗ vào lưng Quan Minh một cái,

mới ngăn cản Quan Minh sắp mở cái miệng bát quái của mình.

“Cẩn Chi, ba tớ nói muốn mời cậu đến nhà tớ ăn một bữa, nói rất

thích chữ cậu viết bằng bút lông, muốn cậu viết giúp ông ấy một

khổ giấy.” Quan Minh vừa rắc ớt vào nồi, vừa làm như sực nhớ ra

rồi nói.

“Mời tớ?” Mộc Cẩn Chi có chút khó hiểu, quay sang hỏi Lý Côn.

“Cậu ta nói thật?”

Gật đầu, Lý Côn giải thích: “Chú Quan xem video cậu múa kiếm do

Quan Minh quay được, cái khác thì không nói, chỉ là vô cùng thích

chữ của cậu, muốn luận bàn cùng cậu về thư pháp, còn mời cậu

xem đồ sưu tầm của ông ấy.”

Ngẫm nghĩ, dù sao cũng là lời mời thịnh tình của người nhà bạn

cùng phòng, nhất định Mộc Cẩn Chi không thể từ chối, chỉ có thể

nói: “Vậy được rồi, bao giờ vậy?”

Khoát tay, Quan Minh tỏ ý cứ tùy tiện: “Không vội không vội, bao

giờ cậu có thời gian, tớ sẽ bảo ông già phái người tới đón cậu. Cậu

không cần coi chuyện này to tát lắm, ông già nhà tớ chính là vậy

đấy, nhìn thấy ai biết viết bằng bút lông là đều hưng phấn. Đống

tranh chữ đồ cổ ông ấy sưu tầm còn giống con trai bảo bối của ông

ấy hơn cả thằng con như tớ.”

Nhướng mi, Mộc Cẩn Chi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy

cũng được, nếu không có chuyện gì bất ngờ, có thể vào cuối tuần

này.”

“Ầy ầy, không nói chuyện này nữa, nói xem thầy phụ đạo gọi điện

cho cậu làm gì thế? Khà khà, có gian… Khụ khụ…” Nói tới đây,

Quan Minh bị Lý Côn vỗ một cái vào lưng, lập tức thay đổi lời

thoại: “Có chuyện gì cần dặn dò lớp à?”

“Ăn lẩu của cậu đi! Gà mẹ như vậy!” Mộc Cẩn Chi không nói nhiều,

chỉ nhìn lướt qua Quan Minh, mắng một tiếng Quảng Đông có

nghĩa là người thích mấy chuyện bát quái. Vậy mà Quan Minh lại

mang vẻ mặt mù mờ, không biết Mộc Cẩn Chi đang nói gì, còn Lý

Côn và Trần Phóng thì cười phá lên.

Ăn lẩu xong, Mộc Cẩn Chi nhờ mấy người bạn cùng phòng mang

sách vở của cậu về, còn cậu đi về phía cửa tây, đi thử vai mà Mục

Duy đã mời cậu.

Đến cửa tây, xe của Mục Duy đã chờ ở đó. Mộc Cẩn Chi vừa nhìn

thấy chiếc xe Bentley màu đen của Mục Duy, lập tức tới ngay, mở

cửa ghế phó lái, ngồi vào.

Thắt dây an toàn xong, Mộc Cẩn Chi hỏi: “Đi thử vai ở đâu?”

“Tòa nhà SOHO ở đường Tam Hoàn quận Triều Dương, công ty

chúng tôi ở tầng 16 của khu A.” Mục Duy khởi động xe, thuận tiện

trả lời một câu, lại hỏi: “Cẩn Chi, em có bằng lái xe không?”

Lắc đầu, Mộc Cẩn Chi nói: “Vẫn chưa thi, bất quá em cũng đã có

dự định, dù sao sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có nhiều

thời gian để học lái xe. Chỉ là em không muốn thi ở Bắc Kinh, định

nghỉ hè sẽ về Quảng Châu thi lấy bằng.”

“Tại sao không thi ở Bắc Kinh? Thi xong tôi giúp em chọn xe, mua

xe đi đâu cũng tiện.” Mục Duy hỏi bóng gió về hướng đi sau này

của Mộc Cẩn Chi: “Em phải về Quảng Châu, không được làm việc ở

Bắc Kinh sao?”

Về vấn đề này, Mộc Cẩn Chi không nghĩ ngợi nhiều mà nói thẳng:

“Không muốn ở Bắc Kinh, em chỉ định học ở đây, sau khi tốt

nghiệp vẫn muốn về Quảng Châu, cho nên lúc nhập học em không

chuyển hộ khẩu đến đây. Em vẫn cảm thấy không khí ở Quảng

Châu cởi mở hơn, ở đây có chút trói buộc chân tay, tuy rằng là một

nơi không tồi để học, văn hóa bên trong cũng rất sâu sắc, nhưng

cuộc sống mà, em vẫn thiên vị quê quán của mình hơn. Hơn nữa,

một sinh viên như em cũng không cần thiết phải lái xe đi học, rất

huyên hoang, cũng không để làm gì hết.”

“Vậy à…” Mục Duy trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy em không định tiếp

tục học chuyên sâu sao? Tuy rằng em mới học năm nhất, bây giờ

nghĩ đến vấn đề này vẫn hơi sớm, nhưng tôi thấy nghĩ sớm hơn

một chút cũng không có hại, bản thân trưởng thành hơn thì sau

này sẽ phải đi đường vòng ít hơn. Nhìn từ góc độ của tôi, sinh viên

chuyên ngành chưa tốt nghiệp giống em chưa có năng lực cạnh

tranh, càng không cần xuất ngoại, cho nên ít nhất em cũng phải ở

lại Bắc Đại làm một nghiên cứu sinh, tốt nhất là học lên đến tiến

sĩ, sau này ở lại trường làm giảng viên đại học, nghiên cứu thêm

về văn học, cũng không tồi. Đương nhiên, nếu em không muốn dạy

học ở Bắc Kinh, lúc em về Quảng Châu lại có thêm học vị tiến sĩ

văn học của Bắc Đại, đến trường đại học nào cũng dễ tìm việc, đại

học Trung Sơn cũng không tệ.”

Nghe xong lời của Mục Duy, Mộc Cẩn Chi đắm chìm trong trầm tư.

Cậu ngẫm nghĩ cẩn thận, cảm thấy Mục Duy nói rất đúng, cũng rất

có lý, hơn nữa quả thật cậu muốn làm giảng viên đại học, công

việc thoải mái, mỗi năm đều được nghỉ đông và nghỉ hè, nếu muốn

đi đâu chơi cũng có thời gian. Cậu còn có thể được làm chuyện

mình thích, thời gian rảnh rỗi còn có thể viết sách, gửi bản thảo

cho các tạp chí, hoặc là học thêm những thứ khác, phát triển nghề

tự do thứ hai thậm chí là thứ ba. Lập kế hoạch như vậy, đúng là

một kế hoạch về cuộc sống không tồi!

Mỉm cười, Mộc Cẩn Chi cảm thấy rất được, nhưng cậu cũng không

tùy tiện nói đến chuyện sau khi tốt nghiệp nếu chưa nghĩ kỹ, bởi vì

cuộc sống luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn, hôm nay cậu

nghĩ vậy, có lẽ ngày mai sẽ không nghĩ thế nữa. Vả lại, câu mới

học năm nhất mà đã nghĩ đến chuyện đó đúng là hơi sớm, chuyện

quan trọng nhất hiện nay chính là thoải mái hưởng thụ cuộc sống

đại học của mình đã, chuyện làm nghiên cứu sinh hay công việc

cứ chờ đến lúc cậu học năm ba năm bốn rồi mới quyết định cũng

không muộn.

Khóe mắt Mục Duy liếc nhìn vẻ mặt Mộc Cẩn Chi, trong lòng cũng

có chút thả lỏng, bởi vì anh đã thành công hạ mầm mống trong

suy nghĩ Mộc Cẩn Chi. Đến lúc Mộc Cẩn Chi quyết định, tất nhiên

sẽ cân nhắc thận trọng hơn về ý kiến của anh, cuối cũng sẽ phát

hiện ý kiến của anh tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, vậy thì sau này

anh muốn tham gia vào cuộc sống của Mộc Cẩn Chi cũng dễ dàng

hơn nhiều.

Trên đường không bị kẹt xe, lái xe khoảng chừng hai mươi phút là

đến nơi, chờ Mục Duy dừng xe xong, anh đưa Mộc Cẩn Chi vào tòa

nhà có công ty mình ở đó. Lên đến tầng mười sáu, Mộc Cẩn Chi

nhìn thấy mấy chữ to đùng “Công ty hữu hạn tin tức kỹ thuật Duệ

Phong Bắc Kinh”. Công ty khá lớn, chiếm hết cả một tầng, điều này

làm Mộc Cẩn Chi có chút kinh ngạc, bởi vì cậu cứ tưởng đó chỉ là

một công ty nhỏ mới mở.

“Công ty của thầy trông không tồi!” Mộc Cẩn Chi vừa nhìn xung

quanh, vừa khen ngợi từ tận đáy lòng.

“Cũng tạm, dù sao tôi cũng chỉ nhập cổ, bình thường cũng không

biết quản lý công việc thế nào, thi thoảng mới tới giúp thôi, công ty

có mời nhân viên phụ trách chuyên nghiệp đến.” Mục Duy mỉm

cười, trên mặt thì trông rất ôn nhu, nhưng Mộc Cẩn Chi không hề

thấy khó khi nhìn ra thần thái hãnh diện trong mắt anh, nó thuộc

về những người đàn ông luôn tự tin đối với sự nghiệp của mình.

Đến nơi thử vai, người phụ trách trang phục, chụp ảnh, hóa trang

và các nhân viên hậu cần đều đã chờ ở đó, Mục Duy và Mộc Cẩn

Chi vừa vào, tất cả mọi người đều đứng lên chào Mục Duy, gọi anh

là “ông chủ”. Mộc Cẩn Chi nhìn Mục Duy mặc tây trang màu đen

rất ngay ngắn, vẻ mặt khá lãnh đạm gật đầu với các nhân viên,

không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ, lại có chút quen thuộc khó

hiểu, nhưng cậu không thể nói rõ loại cảm giác quen thuộc này đến

từ đâu, chỉ là đơn giản cảm thấy Mục Duy lạnh lùng, khí thế mạnh

mẽ như thế hơi giống với Mục Long Hiên. Nhưng khi Mục Duy quay

sang cười với cậu, tỏ ý cậu đi thay quần áo, cậu lại thấy không

giống lắm, vì thế cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, đi thay quần áo

cùng người phục trách trang phục.

Mặc bộ quần áo này rất phức tạp, mấy lớp trong trong ngoài

ngoài. Lúc Mộc Cẩn Chi mặc xong, cảm thấy nó hơi nặng, nhất là

lớp áo khoác bên ngoài cùng còn thuộc loại đuôi kéo áo dài, đi

đường cực kỳ bất tiện. Cũng may có người phụ trách trang phục tới

giúp cậu nhấc đuôi áo lên, không biết là sợ cậu làm bẩn quần áo,

hay chỉ đơn giản là thấy cậu đi đứng bất tiện nên mới giúp đỡ.

Nhìn thấy Mộc Cẩn Chi mặc cổ trang màu trắng, trong mắt Mục

Duy xuất hiện một tình tự không rõ, nhưng anh vẫn thản nhiên cười

với Mộc Cẩn Chi, để người hóa trang làm tạo hình cho Mộc Cẩn

Chi.

Người hóa trang không trang điểm quá khoa trương cho Mộc Cẩn

Chi, lông mi và đường kẻ mắt vẫn y như cũ, chỉ là hiệu quả của lần

trang điểm này của Mộc Cẩn Chi không còn vẻ sắc bén như trước,

mà là cảm giác thanh lịch tao nhã. Hàng mi nhỏ dài, đường kẻ mắt

màu đen không còn cố ý kéo cong lên ở phần đuôi, hơn nữa vẽ

xong đường kẻ mắt, khiến cho đôi mắt Mộc Cẩn Chi vừa đen láy

hữu thần vừa hẹp dài sắc bén, lúc cậu hơi nheo mắt lại, ít đi cảm

giác ấm áp vài phần, nhiều hơn khí phách bất hiển sơn bất lộ thủy.

Sau cùng, người hóa trang dùng son môi màu đỏ tạo một nốt ruồi

đỏ rất nhỏ ngay chính giữa hai hàng lông mày của Mộc Cẩn Chi,

khiến cho lúc Mộc Cẩn Chi không cười hay không nheo mắt, nốt

ruồi đỏ làm lộ ra khí chất vô cùng trang ngiêm của cậu, mơ hồ có

chút vị đạo của tiên đế.

Người hóa trang nhìn Mộc Cẩn Chi trong gương, cuối cùng còn cho

Mộc Cẩn Chi thêm một đường viền mắt màu cam nhạt, không nhìn

rõ lắm, nhưng khiến cho màu da Mộc Cẩn Chi trắng hơn, đôi mắt

xinh đẹp hơn, phối hợp với áo trắng như tuyết có viền màu xanh

trên người cậu, thật sự khiến người ta phải kinh diễm.

Gật đầu hài lòng, người hóa trang bắt đầu làm tóc giả cho Mộc Cẩn

Chi, kiểu tóc của tiên đế tất nhiên là phải đen dài thả xuống dọc

theo lưng. Phía trước là tóc được chia hướng về bên phải, làm cho

khuôn mặt Mộc Cẩn Chi gầy đi một ít, cũng làm tăng thêm hương

vị tiêu sái. Sau đó, người hóa trang lại chia phần tóc đằng sau của

Mộc Cẩn Chi làm hai nửa, phần nửa trên dùng dây da để cố định,

còn dùng một món trang sức có hình hoa sen với ba cánh hoa,

chính giữa hoa sen là một sợ dây buông thong màu lam đính lên

tóc Mộc Cẩn Chi. Sau cùng, người hóa trang còn cài cho Mộc Cẩn

Chi một cây trâm cũng màu lam có gắn ngọc trai màu trắng vào

phần tóc bên trái, ngay lập tức Mộc Cẩn Chi thay đổi hình thức,

giống hệt mỹ nam tử chỉ có trong vòng du cổ trang.

“Được rồi.” Người hóa trang làm xong phần tóc dài như thác nước

xõa xuống sau lưng Mộc Cẩn Chi, cười một tiếng, để Mộc Cẩn Chi

đứng lên xem hiệu quả.

Khi Mộc Cẩn Chi đứng lên mà sắc mặt không thay đổi, khí chất ôn

nhuận vốn có trên người cậu cũng được thu lại ngay lập tức, ánh

mắt cậu lãnh đạm, lộ rõ khí chất thanh lãnh cao quý, thật sự làm

người ta kinh diễm. Khi Mục Duy nhìn thấy vẻ mặt Mộc Cẩn Chi có

sự thanh lãnh thuộc về Mục Cẩn Chi, anh gần như sắp không nhịn

được muốn đến gần giữ chặt Mộc Cẩn Chi, sau đó lột hết bộ quần

áo do chính tay anh thiết kế ở trên người Mộc Cẩn Chi, phá hỏng

triệt để biểu tình lãnh đạm của Mộc Cẩn Chi, làm toàn bộ khuôn

mặt Mộc Cẩn Chi ửng hồng, nhíu chặt mi để kìm nén, kêu khóc bi

thương thật to, tốt nhất là gọi anh giống như kiếp trước “Hoàng

thượng, thần không chịu nổi.”

Cảm xúc trước ống kính của Mộc Cẩn Chi rất tốt, cậu vốn đã thích

hợp với cổ trang, lúc này cậu không hề cười ôn hòa, mà giống như

quay trở lại làm một nam hậu chí cao vô thượng. Khi Mộc Cẩn Chi

chụp ảnh, tầm nhìn của Mục Duy dần mờ ảo đi, dường như trong

nháy mắt anh đã bước chân vào trong không trung hỗn loạn, phía

trước chính là Mục Cẩn Chi mặc trang phục màu xanh, đang tiêu

sái vung thanh kiếm Phượng Vũ trong Ngự Hoa Viên, từng chiêu

từng chiêu, như chim nhạn bay, nhẹ nhàng như tiên nhân cưỡi gió

đi tới.

*

Tác giả có lời muốn nói: Bị mọi người yy đủ loại, khiến cho tôi

cũng có ý tưởng yy đầy đầu, muốn viết cái gì đó hương diễm quá…

PS: Không phải thêm thắt vớ vẩn, nhưng nhờ có người nhắc nhở,

tôi mới biết hóa ra tên công ty kia là có thật… Không thể dùng, tôi

sẽ sửa thành tên khác! Nhưng mà, mọi người biết không, hóa ra

sửa một cái tên cũng khó như vậy! Tôi nghĩ được Thịnh Hoa, Kim

Thịnh, Kim Đỉnh, Hoa Thịnh, vân vân…, nhưng dù sắp xếp thành tổ

hợp hai chữ hay bốn chữ, kết quả đều có thật! Có! Thật! Tôi muốn

hộc máu, cuối cùng chọn cái tên bình thường nhất là “Kim Hoa”

mới không có… Hãn, đến cả cái tên công ty cũng muốn gϊếŧ tôi.

__Hết chương 18__