Chương 17 – Buổi Tối
Lúc đang tắm, đột nhiên Quan Minh đến gần, tắm chung một vòi
hoa sen với Mộc Cẩn Chi. Mộc Cẩn Chi lúng túng đến nỗi hận
không thể quấn khăn tắm lại che đi nửa người dưới. Dù sao kiếp
trước cậu cũng là người cổ đại, trong lòng vẫn có chút bảo thủ,
nhưng cậu vẫn kìm chế nỗi xúc động này, giữ vững một vẻ mặt
không chút thay đổi đuổi Quan Minh đi.
“Đừng mà! Tớ muốn tắm cùng cậu, muốn nghe cậu nói một chút về
chuyện tình cảm phát triển của cậu với thầy phụ đạo đẹp trai mà!”
Quan Minh bị Mộc Cẩn Chi đuổi đi, lại đến gần, trợn tròn mắt nhìn
Mộc Cẩn Chi khỏa thân, còn khen ngợi khoa trương: “Cẩn Chi,
dáng người cậu rất được nha, nhìn không ra đó! Đường cong mềm
mại, phần eo vừa nhìn đã thấy dẻo dai đầy sức sống, lưng siêu
đẹp, mông vểnh cao, oa, có vẻ rất co giãn, muốn sờ quá. Ai ya ai
ya, người ta xấu hổ quá!”
Đùa giỡn Mộc Cẩn Chi như vậy, Quan Minh cứ tưởng Mộc Cẩn Chi
sẽ tức lắm, nhưng không ngờ Mộc Cẩn Chi lại chỉ nhướng mi, hơi
cong môi, ánh mắt đầy vẻ trêu đùa: “Vậy hả?”
Chỉ thấy Mộc Cẩn Chi quét mắt khắp thân thể Quan Minh từ trên
xuống dưới, đột nhiên nói một câu sát vào tai Quan Minh: “Nhóc
con, ở đùi trong của cậu có cái gì đó rất rõ ràng đấy! Lần sau bảo
Lý Côn nhẹ một chút, chơi hỏng rồi sẽ không còn chơi vui nữa
đâu!”
Phụt… Suýt nữa thì Quan Minh hộc máu. Theo bản năng cậu kẹp
chặt hai đùi lại, căn bản không dám cúi xuống nhìn xem có thật ở
đùi trong của mình có dấu hôn hay vết cắn gì không, bởi vì cậu
dám chắc tám, chín phần là có. Đều tại tên mặt than Lý Côn kia
thích nhất là cắn chỗ đó của cậu, cho nên cậu ta chạy trốn ngay
lập tức, cũng không còn dám trêu chọc Mộc Cẩn Chi nữa.
“Ha, muốn đấu với tôi, nhóc con cậu có chờ thêm hai mươi năm
nữa cũng không phải đối thủ của tôi.” Mộc Cẩn Chi nheo mắt lại,
khóe môi cong lên, ánh mắt lộ ra một luồng tà khí, khác hẳn với
hình tượng quân tử ôn nhu lúc bình thường của cậu, cũng có cả
mùi vị xấu xa.
Chậm rãi từ tốn tắm rửa xong, trong lúc đó Mộc Cẩn Chi rất nhiều
lần liếc mắt đến Quan Minh chỉ muốn tắm cho thật nhanh rồi bỏ
chạy, cong môi cười nhẹ, cảm thấy trong những lúc nhàn hạ lại đi
đùa giỡn với tên nhị hóa này, cuộc sống vẫn tràn ngập lạc thú.
Đến khi Mộc Cẩn Chi về phòng ký túc xá, quả nhiên cậu thấy Quan
Minh đang giận dỗi với Lý Côn, bất quá cũng chỉ là giận dỗi đơn
phương thôi, vì Lý Côn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ
thấy Lý Côn sắp đi siêu thị, hỏi Quan Minh xem có muốn mua đồ
ăn vặt không, Quan Minh ngạo mạn trèo lên giường, còn kéo chăn
trùm kín đầu, không thèm quan tâm Lý Côn nói gì, dáng vẻ “Tôi
đang bực bội, cậu cách xa tôi ra một chút”
Lý Côn đứng tại chỗ nhìn Quan Minh một giây đồng hồ, quay đầu
sang nhìn Mộc Cẩn Chi đang lau tóc, không tiếng động hỏi sao
vậy. Mộc Cẩn Chi cười xấu xa, chỉ tay vào đùi trong, gợi ý căn
nguyên của mâu thuẫn.
Thấy Mộc Cẩn Chi chỉ vào đùi trong, Lý Côn hiểu ngay lập tức, sau
đó hắn quay ra nhìn Quan Minh một lát, không nói gì hết, xoay
người rời đi, định đến siêu thị, nhưng trên đường đi, hắn cũng gửi
cho Quan Minh một tin nhắn, viết: Lần sau tôi sẽ chú ý, sẽ không
cắn mạnh như vậy.
Chú ý cái đầu cậu! Cắn mạnh cái đầu cậu! ____ Quan Minh nổi giận
đùng đùng trả lời một câu như vậy, vẫn cảm thấy khó chịu, lại
nhắn thêm một tin: Tuyệt đối tuyệt đối không có lần sau!
Muốn ăn mỳ vằn thắn không? Tôi mua giúp cậu! ____ Lý Côn hoàn
toàn không quan tâm đến tin nhắn kia của Quan Minh, hỏi tiếp.
Tôi không thèm, cậu đi chết đi! ____ Quan Minh trả lời, nhưng mới
chỉ ba giây đã thấy hối hận, nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: …
Đừng cho rau thơm và hành, cho nhiều ớt vào, phải mua ở hàng
chúng ta hay đến ấy!
Được.
Nhận được câu trả lời của Lý Côn, Quan Minh lập tức tràn đầy sức
sống. Cậu ngồi dậy, bò xuống giường mở máy tính, định chơi trò
chơi. Mộc Cẩn Chi quay sang liếc nhìn Quan Minh đang mặt mày
rạng rỡ, không khỏi thầm lắc đầu, lại cảm thán: Quả nhiên Lý Côn
có cách thu phục, nhanh như vậy đã dỗ xong.
Lau tóc xong, Mộc Cẩn Chi lấy quyển vở du kí của mình ra, bắt đầu
ghi lại quá trình hôm nay đi thăm quan viện bảo tàng quốc gia.
Hôm nay trong du ký của cậu có thêm một người, một người độc
nhất mà mình bị mê hoặc, cậu không nói tên người đó trong du ký
của mình, chỉ là một từ “người đó” đơn giản, nhưng đối với Mộc
Cẩn Chi mà nói, từ “người đó” đơn giản này cũng chính là người
mà cậu nhận định sẽ tham gia vào cuộc sống của cậu. Đây là một
loại nhận thức, một loại nhận thức vô cùng quan trọng.
“Ngày nào cũng thấy cậu viết cái gì đó, là gì thế?” Không biết Quan
Minh đã xán lại gần từ lúc nào, Mộc Cẩn Chi nhanh nhẹn đóng
quyển vở lại, liếc nhìn Quan Minh, lại quét mắt xuống đùi Quan
Minh, ngay lập tức khiến cho Quan Minh đỏ mặt quay về, tạm thời
không dám đến gần trêu đùa Mộc Cẩn Chi.
Cười nhẹ, Mộc Cẩn Chi lại mở vở ra viết một đoạn cuối vào du ký:
Tôi luôn đi tìm kiếm một vài thứ, thứ khiến tôi yên lòng vui vẻ, có
lẽ là tự do, có lẽ là tình thân, có lẽ là tình bạn, có lẽ là tình yêu,
nhưng đứng cùng người đó ngắm nhìn văn minh mấy nghìn năm
lịch sử lắng đọng trong viện bảo tàng, đột nhiên tôi có một cảm
giác, đó chính là thứ mà tôi tìm kiếm, bất quá chỉ là một cuộc sống
đơn giản, tự nhiên, tùy tâm tùy tính. Không cố ý trốn tránh, cũng
không quá chấp nhất.”
Khi ngòi bút dừng lại ở dấu chấm tròn cuối cùng, Mộc Cẩn Chi
không khỏi thấy ấm áp cong môi lên, cảm thấy cuộc sống như hiện
tại thật sự rất tốt, có bạn bè, có người nhà, có thời gian rảnh rỗi, có
sách muốn đọc, có nhạc muốn nghe, cũng có một người muốn theo
đuổi. Cho nên, vào lúc thế này, những chuyện kiếp trước như thể
đã cách cậu rất xa, xa đến nỗi cảm thấy không hề chân thực, giống
một giấc mộng đã trôi qua nghìn năm.
Đánh răng rửa mặt xong, Mộc Cẩn Chi mở cuốn “Huyết sắc lãng
mạn” ra, ngồi trên giường bắt đầu đọc, đọc đến mức cậu chìm đắm
trong đó, đến khi tắt đèn, đột nhiên chung quanh tối đen, cậu mới
bừng tỉnh. Nhưng nhân vật Chung Diệu Dân trong truyện đã khắc
sâu vào tim cậu, bởi vì sự cởi mở thoải mái không hề bị áp chế, to
gan làm liều, dám nghĩ dám làm, biết chịu trách nhiệm của Chung
Diệu Dân, đều là những điều mà cậu hướng tới; cuộc sống tự do
như thế của Chung Diệu Dân, cũng là điều mà cậu muốn tìm kiếm
ở kiếp này.
Tùy tiện biết bao, phóng khoáng biết bao.
Mộc Cẩn Chi mỉm cười, đặt thẻ kẹp sách vào trong “Huyết sắc
lãng mạn”, sau đó cất sách, nằm xuống ngủ an ổn.
Cùng lúc đó, Mục Duy vẫn chưa ngủ, anh đã cầm được thanh kiếm
Long Ngâm trong tay, không khỏi vuốt ve Long Ngâm, như thể
đang vuốt ve tình nhân ôn nhu nhất. Sau đó anh nắm chặt Long
Ngâm, đi vào vườn hoa ngoài biệt thự, bắt đầu vung Long Ngâm
lên dưới ánh trăng.
Kiếm của Mục Duy, sắc bén mà bá đạo, không có nhiều động tác
đẹp mắt, chỉ đơn giản là vung, vẩy, bổ, chém, hoặc là đâm ngang,
đâm dọc, đâm lên, đâm xuống, đâm trước, đâm sau, duy nhất
trông vô cùng đẹp trai chính là lúc anh liên tục vung kiếm sang hai
bên trái phải, khí thế như cầu vồng, uốn lượn như rồng bay. Đây
thật sự là một thanh kiếm đã gϊếŧ người trên chiến trường, không
tráng lệ nhưng lại trí mạng.
Còn Long Ngâm rốt cuộc cũng được trở về trên tay chủ nhân của
nó, hưng phấn kêu leng keng. Lúc đường kiếm chém vào không
khí, thân kiếm sáng loáng phản chiếu ánh trăng sáng tỏ, chiếu
xuống mặt đất, cũng chiếu vào hoa cỏ trong vườn hoa, càng thêm
vẻ sắc bén, giống như được cùng chủ nhân trở lại chiến trường
xưa, trong lúc đánh gϊếŧ, tư thế hào hùng, cắn nuốt quân địch như
mãnh hổ.
Ôn chuyện một lát cùng Long Ngâm dưới ánh trăng, Mục Duy
không khỏi cười ha ha thật lớn. Tiếng cười của anh tùy tiện mà
ngang ngược, ánh mắt sắc bén mà cũng tràn đầy sát khí, hoàn
toàn không còn dáng vẻ ôn nhu nho nhã lúc ban ngày khi ở cùng
Mộc Cẩn Chi. Anh kiêu ngạo mà lãnh khốc, không coi thế gian vạn
vật ra gì, trong mắt hay trong lòng cũng chỉ có hai chữ: Cẩn Chi.
Một viên ngọc xinh đẹp ấm áp thuộc về anh.
Thu Long Ngâm lại, Mục Duy lau mồ hôi trên trán, không khỏi có
chút tự giễu: “Lâu rồi không chạm vào ngươi, thậm chí còn thấy
gượng tay, chỉ một lúc đã thấy mệt. Quả nhiên trải qua những
ngày nhàn nhã đã lâu, ít luyện tập đi nhiều!”
Chậm rãi đi về hướng biệt thự, Mục Duy nắm chặt Long Ngâm
trong tay, ngẩng đầu nhìn bức tranh viết chữ tiểu triện của Mộc
Cẩn Chi được treo trong phòng khách, tuy trong lòng thấy không
nỡ, nhưng anh vẫn vuốt ve Long Ngâm, nói: “Xin lỗi. Tuy rằng
không nỡ, nhưng ta không thể giữ ngươi ở bên cạnh, ta không thể
để cậu ấy nhận ra ta trước khi hoàn toàn chắc chắn. Vì vậy, ngươi
nên trở lại mộ ở cùng Phượng Vũ, từ đó chôn vùi dưới lòng đất,
hướng về địa cầu, vùi lấp trong lịch sử. Ngươi thuộc về Mục Long
Hiên, chứ không phải Mục Duy ta.”
Vuốt ve Long Ngâm lần cuối, Mục Duy gọi một cuộc điện thoại:
“Tôi đã có vật thật trong tay, cậu trả lại đồ dởm đã chuẩn bị cho
Quan gia ngay lập tức. Còn nữa, bảo cậu đi tìm cao thủ trộm mộ
kia, đã tìm được chưa? Nói với họ tôi muốn đi cùng, tôi muốn đích
thân đưa Long Ngâm về.”
“Ông chủ, chuyện này…” Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia có
chút do dự, nhưng Mục Duy cắt ngang lời đối phương ngay, lạnh
lùng nói: “Tôi chỉ sắp xếp mọi việc, chứ không phải trưng cầu ý
kiến của cậu.” Nói xong, Mục Duy cúp điện thoại, cầm Long Ngâm
đi lên cầu thang.
Khi Mục Duy thu dọn xong xuôi, anh tắt đèn lên giường ngủ, trong
lòng có chút phiền muộn, đến nỗi không thể nào ngủ được. Lăn
mình trên giường mấy vòng, anh không nhịn được phải vươn tay sờ
vào mắt, chỗ được Mộc Cẩn Chi hôn, ngay lập tức, loại cảm giác tê
dại như bị điện giật lại quay trở lại, giống như xúc cảm từ đôi môi
ấm áp của Mộc Cẩn Chi vẫn còn đó, cả nỗi xúc động sắp không
khống chế được, chỉ muốn giữ chặt Mộc Cẩn Chi, hôn mạnh vào cổ
cậu vào lúc đó của anh cũng vẫn còn đó.
Cười khổ một tiếng, Mục Duy phát hiện chỉ cần nghĩ đến Mộc Cẩn
Chi, thân thể mình đã có phản ứng rõ ràng, có trời biết khi ấy anh
phải nhẫn nhịn đến mức nào, có trời biết khi ấy anh phải làm thế
nào để giữ vững sự trấn định còn làm ra vẻ đùa giỡn. Thật ra, việc
mà anh muốn làm nhất lúc đó chính là xé quần áo Mộc Cẩn Chi,
đặt Mộc Cẩn Chi bên dưới mình để dốc sức làm, làm đến nỗi Mộc
Cẩn Chi phải nhắm mắt lại, sau đó trong mắt có những ánh nước,
không thể nói được gì mà chỉ rên lên, kêu lên tên của anh.
Tốt nhất là phải trói hai tay Mộc Cẩn Chi lại, ừm, còng tay cũng
được, sau này sẽ thử xem. Tiếp đó sẽ cho Mộc Cẩn Chi mặc áo
trắng cổ trang thật dài, còn bên dưới thì không mặc gì hết, mỗi lần
gió thổi làm áo lay động, lại ra sức làm cậu, làm cậu, làm cậu… Ý
tưởng trong đầu rất kiều diễm, mũi Mục Duy bắt đầu nóng lên, sau
đó anh chỉ có thể bất đắc dĩ xuống giường vào phòng tắm, tắm lại
một lần.
Trong lúc tắm, Mục Duy phải vừa dùng tay phải để tự cung tự cấp
cho người anh em tốt của mình, vừa phải suy nghĩ đến chuyện đẩy
nhanh tiến trình, bởi vì đã kìm nén lâu lắm rồi, thật sự sẽ kìm nén
đến mức chết người mất, nhất là Mộc Cẩn Chi ngày nào cũng thoắt
ẩn thoắt hiện, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt anh. Được rồi, cũng
đúng là có chút không nhịn được. Kỳ thực anh không phải quân tử
gì hết, anh là lang, đại đại sắc lang.
*
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ… Thật ra tôi chưa từng nói bạn
trẻ Mục Duy là một con sắc quỷ thích điều giáo nhỉ… Kiếp trước
anh ta đã chơi rất nhiều rất nhiều thứ linh tinh, có thời gian sẽ viết
hết ra, ôi khí tiết của tôi… Hãn!
Mục Duy lấy còng tay khóa hai tay hai chân Mộc Cẩn Chi lên bốn
phía chiếc giường, để cho tứ chi của cậu dang rộng ra. Mục Duy
cầm một cây lông vũ nhỏ bắt đầu lượn lờ vòng quanh khắp nơi trên
thân thể Mộc Cẩn Chi.
Mục Duy: Cầu xin tôi, tôi sẽ cho em.
__Hết chương 17__
Chú thích:
-Truyện “Huyết sắc lãng mạn” mà Cẩn Chi đọc:
Đây là tác phẩm của tác giả Đô Lương, đã được chuyển thể thành
phim, trở thành một bộ phim xuất sắc nhất của Trung Quốc về tình
yêu luân lý, do Đằng Văn Ký làm đạo diễn, Lưu Diệp và Tôn Lệ là
hai diễn viên chính. Câu chuyện kéo dài từ cuối những năm 60 đến
đầu những năm 90 của thế kỷ XX, giống một bức tranh nói về
những người trẻ tuổi trưởng thành dần dần cả về tư tưởng và thân
thể phải đi theo con đường nào trong xã hội, chín chắn hơn thế nào
sau khi trải qua những trắc trở trên đường tình.
Có 1 lưu ý nhỏ mình muốn nói rõ hơn: Nam diễn viên chính, ảnh đế
Lưu Diệp, đã từng đóng vai chính (vai thụ) trong bộ phim đồng
tính “Lam Vũ” vô cùng nổi tiếng và gây chấn động của Trung
Quốc. Hí hí hí ~~~ Anh công của Lam Vũ là Trần Hàn Đông do
nam diễn viên Hồ Quân thủ vai. @_@
Nhưng không hiểu sao ở Việt Nam không có nhiều thông tin lắm về
bộ phim cũng như truyện “Huyết sắc lãng mạn”. Nên mình cũng
chẳng thể giải thích nhiều với mọi người được.
-Khí thế như cầu vồng: Câu này dịch ra có vẻ gượng gạo so với
người Việt mình, nhưng đây là 1 cách nói của Trung Quốc, giống
như câu “Thế như chẻ tre” của chúng ta ấy. Người Trung Quốc
nghĩ về cầu vồng là 1 vật vắt ngang qua mặt trời, qua cả một bầu
trời rộng lớn, tất nhiên không phải vật tầm thường, mà là vô cùng
dũng mãnh, hiên ngang.