Chương 14 – Quan Hệ
Đi từ trên sân khấu xuống, vào hậu trường, việc đầu tiên Mộc Cẩn
Chi làm là gọi điện thoại cho Mục Duy, hỏi: “Thầy ơi, vừa rồi thầy
có xem không?”
“Em đoán xem?” Kỳ thật sau khi Mộc Cẩn Chi rời sân khấu, Mục
Duy cũng đi luôn. Sau đó anh hỏi vị trí của hậu trường, rồi đi theo
sau Mộc Cẩn Chi đến phòng hậu trường lâm thời, lúc này anh đang
nghe điện thoại, nhưng cũng đã đứng bên ngoài phòng mà Mộc
Cẩn Chi đang ở đó.
Mộc Cẩn Chi biết nhất định Mục Duy có xem, nhưng trong lòng lại
có chút thấp thỏm, muốn hỏi han thăm dò: “Vậy thầy thích tiết
mục của em không?”
“Sao em không hỏi ngay trước mặt tôi?” Mục Duy cười nhẹ, ngữ
điệu như đang thở dài. “Tôi đang ở cửa phòng hậu trường, ra đây
đi.”
Kinh ngạc vội vàng ra khỏi phòng, Mộc Cẩn Chi cúp điện thoại,
nhìn thấy Mục Duy đang khoanh tay trước ngực đứng tựa vào
tường, ánh đèn mờ mờ trong hành lang làm tăng vẻ nhu hòa trên
khuôn mặt anh, cũng làm người khác phải động tâm.
Không khỏi đi chậm lại, Mộc Cẩn Chi gọi khẽ: “Thầy?”
Ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩn Chi, trên mặt Mục Duy đã không còn nụ
cười ôn nhu bình thường. Anh chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào
Mộc Cẩn Chi, đôi mắt xanh da trời vô cùng gợi cảm, ánh mắt thâm
thúy mà mê người, như thể cất giấu trong đó thiên ngôn vạn ngữ.
Cho đến khi thấy Mộc Cẩn Chi có chút hoảng sợ, anh mới đột nhiên
nở nụ cười, tán thưởng nói: “Em múa kiếm rất đẹp.”
“Vậy, vậy à?” Khuôn mặt Mộc Cẩn Chi không khỏi đỏ lên, dù sao
thì được người mà mình có cảm tình khen ngợi, ai cũng sẽ thấy
vừa vui vừa xấu hổ.
“Ừ.” Gật đầu khẳng định, Mục Duy đến gần Mộc Cẩn Chi, hỏi: “Tôi
có thể xem thanh kiếm của em không?”
Có chút kinh ngạc nhìn vào Long Ngâm, Mộc Cẩn Chi gật đầu, đưa
Long Ngâm tới trước mặt Mục Duy, nhưng cậu cũng không quên
nhắc nhở: “Đây là thanh kiếm cổ, thầy cẩn thận không sẽ bị cắt
vào tay.”
Lúc Mục Duy cầm Long Ngâm trong tay, anh không nhịn được phải
nhắm mắt lại, bên tai như có một tiếng rồng kêu, giống như bảo
kiếm Long Ngâm đang hoan nghênh chủ nhân của nó trở về. Cố
hết sức để khắc chế sự kích động trong nội tâm, anh chậm rãi mở
mắt, rút kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh đèn mờ mờ, Long Ngâm vẫn
phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, bảo kiếm xuất sao, nhật
nguyệt vô quang.
Giống người bình thường nhìn trái nhìn phải một hồi, Mục Duy cười
nói: “Thoạt trông đúng là một thanh kiếm tốt! Em lấy từ đâu?” Vừa
hỏi, Mục Duy vừa cho Long Ngâm vào vỏ kiếm, trả lại cho Mộc Cẩn
Chi.
Nhận lấy Long Ngâm, trong lòng Mộc Cẩn Chi cũng có chút rung
động, bởi vì cậu có thể cảm giác được vừa rồi Long Ngâm rất hưng
phấn, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy sát khí và mùi máu tanh
phát ra không ngừng trên thân kiếm, mà người có thể làm cậu từng
có loại cảm giác này, chỉ có Mục Long Hiên. Nhưng cậu nhìn Mục
Duy rút kiếm ra, động tác thưởng kiếm đúng là người không chuyên
môn, không thể khiến Long Ngâm hưng phấn như thế mới đúng.
Cũng chính vì vậy, cậu cũng không nghĩ ngợi sâu hơn, cũng không
hề nghi ngờ Mục Duy chính là Mục Long Hiên, bởi vì thực sự tính
tình Mục Duy quá khác so với Mục Long Hiên, căn bản không phải
cùng một người.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Mộc Cẩn Chi cầm Long Ngâm,
đáp lời: “Là do nhà của Quan Minh, bạn cùng phòng của em, sưu
tầm được. Cậu ấy cho em mượn tạm để dùng.”
“Hóa ra là vậy.” Mục Duy mỉm cười, dường như không để ý chuyện
này lắm, thay đổi đề tài ngay lập tức. “Chắc em cũng mệt rồi, tôi
đưa em về ký túc xá, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.”
Gật đầu, Mộc Cẩn Chi nói: “Được, chờ em lấy ba lô đã.” Nói xong,
Mộc Cẩn Chi quay người chạy về phòng hậu trường, cầm ba lô của
mình rồi ra ngoài cùng Mục Duy, chuẩn bị chở về ký túc xá.
Tiện tay nhận lấy ba lô của Mộc Cẩn Chi, Mục Duy hỏi: “Chủ nhật
có thời gian rảnh không? Viện bảo tàng quốc gia mới mượn nhiều
đồ vật quý giá nhất từ các viện bảo tàng trên cả nước về để trưng
bày, đều là những vật chỉ có thể nhìn thấy trong sách sử, muốn đi
xem cùng tôi không?”
Trong lòng đang nghĩ cuối tuần muốn hẹn Mục Duy đi leo núi hay
gì đó, Mục Duy đã mời cậu trước, tất nhiên Mộc Cẩn Chi sẽ không
từ chối, lập tức cười gật đầu, có chút vui sướиɠ: “Được!”
Đưa Mộc Cẩn Chi về ký túc xá xong, Mục Duy rời đi, mà lúc này, vẻ
ôn nhu trên mặt anh ngay lập tức thay đổi thành khuôn mặt lạnh
như băng. Anh bấm một dãy số điện thoại, trực tiếp ra lệnh: “Điều
tra rõ ràng nguồn gốc từng món đồ cổ được Quan gia sưu tập. Lúc
tôi về nhà phải thấy được một báo cáo hoàn chỉnh trên bàn làm
việc của tôi.”
Nói xong, Mục Duy cúp điện thoại ngay, sau đó vừa đi vào bãi đỗ
xe vừa gọi một cuộc điện thoại khác, lần này có vẻ ngữ khí của
anh còn lạnh lùng hơn: “Lấy giúp tôi khổ giấy đêm nay Mộc Cẩn
Chi viết chữ, mang đến nhà tôi.”
Chỉ nghe thấy người ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút
mới hỏi: “Chú hai, chú cần cái đó làm gì? Chú và Mộc Cẩn Chi rất
thân quen sao?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi.” Mục Duy lấy chìa khóa
xe, mở cửa xe, ngồi vào bên trong, nói một câu cuối cùng, trong
giọng điệu trầm thấp, ngữ khí lạnh băng lộ rõ sự uy hϊếp nồng
đậm: “Mục Long Tường, tôi chỉ nói câu này một lần, Mộc Cẩn Chi
là người của tôi, cậu đừng có ý gì với cậu ấy. Nếu còn để tôi biết
được cậu quấy rầy cậu ấy, cậu biết rõ thủ đoạn của tôi.”
Cho đến lúc Mục Duy cúp điện thoại, Mục Long Tường ở đầu bên
kia điện thoại vẫn không kịp phản ứng như trước. Hắn kinh ngạc
nhìn di động, câu nói vừa rồi của Mục Duy “Mộc Cẩn Chi là người
của tôi” vẫn còn quanh quẩn trong đầu, trong lòng vừa không giải
thích nổi vừa thấy khó chịu. Hắn không hiểu tại sao Mục Duy vốn
luôn cấm dục như phái Thanh Giáo lại đột nhiên để ý đến Mộc Cẩn
Chi, càng không hiểu tại sao lần nào Mục Duy nói chuyện với hắn
cũng đều là thái độ lạnh lùng đến tột cùng thế này, như thể hắn
không phải cháu ruột của Mục Duy, mà chỉ là kẻ thù khiến người
ta cực kỳ căm ghét vậy.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Mục Long Tường dao động, đột
nhiên trong đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp Mộc Cẩn Chi, ngay lập tức
hắn như hiểu ra chuyện gì đó. Vì để xác minh cho suy đoán của
mình, hắn cố lấy can đảm gọi điện thoại cho Mục Duy, hỏi: “Chú
hai, có phải vì chú coi trọng Mộc Cẩn Chi nên mới đột nhiên đến
trường cháu làm giáo viên phụ đạo không? Ở quán bar trước khi
khai giảng, có phải lúc đó chú cũng có mặt?”
Hơi cong khóe môi, Mục Duy như nhớ lại chuyện gì đó, biểu tình
trên mặt nhu hòa đi không ít, ngữ điệu nói chuyện với Mục Long
Tường cũng không quá tệ như vừa rồi: “Cậu hiếu kỳ như vậy, tôi
cũng không có gì không thể nói. Đúng vậy, lúc đó tôi đã đặt một
phòng khác, nhưng tôi tới sớm hơn cậu. Từ lúc Mộc Cẩn Chi bắt
đầu chơi đàn dương cầm, tôi đã coi trọng cậu ấy, cho nên, sau này
cậu trêu chọc cậu ấy ít thôi. Biết chưa?” Đến sau cùng, ngữ khí
của Mục Duy lại lạnh xuống lần hai.
“Chú hai…” Mục Long Tường nhíu mày, nhưng vẫn hỏi ra. “Cháu
muốn biết, có phải chú không thích cháu không, rốt cuộc cháu đã
làm sai chuyện gì khiến chú căm ghét đến vậy?”
Cười nhạo một tiếng, Mục Duy nói: “Không vì sao hết, cũng không
phải cậu không biết quan hệ của tôi và ba cậu. Tôi và anh ta
không cùng mẹ sinh ra, cho nên cậu cứ coi như vì quan hệ của tôi
và ba cậu không tốt, hận ốc cập ô thôi.” Nói xong, Mục Duy cúp
điện thoại ngay, hoàn toàn không quan tâm lời nói hành vi của
mình sẽ khiến Mục Long Tường tổn thương lớn tới mức nào.
Mục Long Tường ở đầu điện thoại bên kia tức giận đến nỗi suýt thì
ném cả điện thoại đi. Hắn âm trầm mặt mũi cho người lấy khổ giấy
viết chữ của Mộc Cẩn Chi đến, sắc mặt càng lúc càng kém, tâm lý
cũng càng lúc càng điên cuồng, bởi vì thực sự hắn không nghĩ ra
được, không nghĩ ra được tại sao Mục Duy mà hắn luôn sùng bái
lại căm ghét hắn đến thế, còn nói thẳng vào mặt hắn như vậy! Còn
cả Mộc Cẩn Chi cũng giống thế! Hắn khiến người khác căm ghét
tới vậy sao? Tại sao những người hắn muốn để ý đều ghét hắn như
vậy?
Ở đầu bên này, Mục Duy lại cười, chỉ nói một câu: “Bởi vì nhìn
thấy mặt cậu, tôi đã không khống chế được mà muốn gϊếŧ người.
Cậu cũng nên cảm thấy may mắn vì Cẩn Chi nhìn thấy mặt cậu
nhưng vẫn lãnh đạm, nếu không… Hừ!”
Cười lạnh lùng, trong mắt Mục Duy hiện lên một ánh sáng thị huyết
mà âm lãnh. Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng trút bỏ dáng vẻ ôn
văn hữu lễ, nho nhã tốt đẹp, lộ ra bản chất thật sự của mình, bá
đạo, cố chấp, duy ngã độc tôn. Trong thế giới của anh, ngoại trừ
Mộc Cẩn Chi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, cũng không cần có.
Ngày hôm sau, Mộc Cẩn Chi hiếm khi ngủ nướng, lúc dậy đã là
mười rưỡi. Cậu ngồi dậy trên giường, phát hiện trong ký túc xá chỉ
có một mình mình, giờ mới nhớ ra tối qua Quan Minh và Lý Côn đã
về nhà, tối chủ nhật mới đến đây, còn Trần Phóng chắc đã ra ngoài
tự học. Vì thế cậu chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đánh răng rửa
mặt, lúc hơn mười một giờ mới thu dọn xong định ra ngoài, muốn
ăn cơm trước rồi mới đến thư viện đọc sách.
Vừa ra khỏi cửa, Mộc Cẩn Chi phát hiện không ổn, bởi vì cậu nhận
ra chỉ cần cậu đi đến đâu, chỗ đó sẽ có người nhìn cậu bằng đủ
loại ánh mắt, có lén lút vụиɠ ŧяộʍ, có quang minh chính đại, như
thể nhìn thấy khỉ vậy. Mãi cho tới lúc cậu đến nhà ăn, ngay cả bà
chị lấy cơm cho cậu cũng nhìn cậu chằm chằm. Rốt cuộc cậu
không biết làm sao đành phải xoa trán, không còn gì để nói: “Bà
chị, rốt cuộc chị đang nhìn cái gì vậy? Em muốn ăn rau, có thể lấy
giúp em một phần không?”
“À! Xin lỗi nha cậu nhóc! Chị đang muốn xác nhận xem cậu có
phải cậu bé xinh đẹp tối qua múa kiếm không.” Bà chị kia cười ha
ha, vội vàng gắp rau cho Mộc Cẩn Chi, nhưng trước khi Mộc Cẩn
Chi đi vẫn cố hỏi một câu. “Có phải cậu không?”
Khóe môi run rẩy, Mộc Cẩn Chi bình tĩnh trả lời: “Không phải.”
“À… Vậy à…” Chỉ thấy bà chị đó thất vọng quay đầu lại, không nhìn
Mộc Cẩn Chi nữa. Còn Mộc Cẩn Chi cực kỳ bất đắc dĩ, trong lòng
cảm thấy may mắn vì tối qua mình mặc đồ cổ trang, còn đội cả tóc
giả, sẽ không bị nhận ra dễ dàng như vậy, không thì cậu sẽ phải lo
lắng cuộc sống đại học của mình vừa mới bắt đầu đã quá nhiều
màu nhiều vẻ rồi.
Ăn cơm trưa với tốc độ nhanh nhất, Mộc Cẩn Chi nhanh chóng đến
thư viện, sau đó tìm một góc không có người để đọc sách, cuối
cùng cũng tạm thời tránh được những cái nhìn chăm chú tò mò.
Đọc sách một lát, cậu nhận được một tin nhắn của Quan Minh: Cẩn
Chi, cậu nổi tiếng rồi! Lượt người xem video cậu múa kiếm bùng
nổ rồi! Còn có người tuyên bố muốn đến làm quen cậu đấy!
Không phải chứ… Lúc Mộc Cẩn Chi nhận được tin nhắn này, trong
lòng cậu chỉ xuất hiện ba chữ kia. Cũng đến bây giờ, cậu mới có
chút hối hận, sớm biết vậy cậu đã biểu diễn một tiết mục bình
thường là được rồi. Giờ thì hỏng bét, cậu ghét nhất là bị nổi tiếng,
ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm vào mình mà không
hiểu ra sao cả.
*
Tác giả có lời muốn nói: Cười trộm ~
__Hết chương 14__