Chương 11 – Hẹn Hò
Rạp chiếu phim luôn là thế giới của các đôi tình lữ, cho dù không
phải tình lữ, phần lớn hai người cùng nhau tới đây đều là nam nữ
ám muội. Nhưng nếu là hai nữ sinh thì cũng còn được, hơn một
nửa đều là khuê mật thân thiết với nhau. Nhưng nếu là hai người
đàn ông cùng nhau đến rạp chiếu phim, trông thế nào cũng thấy
quái dị, đặc biệt là hai người Mộc Cẩn Chi và Mục Duy, một người
diện mạo tinh xảo xinh đẹp, một người dáng vẻ cao lớn tuấn lãng,
đứng cạnh nhau cực kỳ xứng đôi, không thể không khiến người
khác đem lòng hoài nghi, cho rằng họ là một cặp gay đẹp mắt. Dù
sao gay thật sự ở thủ đô này cũng không ít, không phải chuyện gì
quá hiếm lạ.
Đối với việc còn chưa vào rạp chiếu phim mà đã khiến rất nhiều
người chú ý, Mộc Cẩn Chi vừa bất đắc dĩ xấu hổ đồng thời cũng
hơi đỏ mặt, tim đập khá nhanh. Bởi vì nói thật, tuy rằng thời gian
tiếp xúc cùng Mục Duy chưa lâu lắm, nhưng không thể không nói,
tất cả các phương diện của Mục Duy đều cực kỳ phù hợp với yêu
thích của cậu, dù là phong độ khí vận, hay là học thức hiểu biết.
Hơn nữa mỗi lần tán gẫu với Mục Duy, cậu còn có thể cảm nhận
được một loại vui sướиɠ thoải mái vì tìm được tri kỷ, cho dù có tán
gẫu chuyện gì, cũng có thể tán gẫu đến mức vui vẻ thỏa thích, sự
ăn ý như vậy kỳ thật rất hiếm thấy. Cho nên vốn là trai gay, trong
tâm Mộc Cẩn Chi khó tránh khỏi sẽ có hảo cảm với Mục Duy. Hơn
nữa mỗi lần đối mặt với Mục Duy, toàn thân cậu đều sục sôi hẳn
lên, tim đập nhanh bất thường, thật sự khiến cậu cảm thấy đang
thử thích một người, nói yêu đương một lần, cũng không có gì
không tốt.
Bất quá, hảo cảm thì hảo cảm, chưa thể nói là thích thật sự, về
chuyện này, Mộc Cẩn Chi vô cùng tỉnh táo. Cho nên cậu sẽ không
vì chút hảo cảm đó mà lỗ mãng đi thổ lộ với Mục Duy, cũng giống
vậy, cậu cũng sẽ không vì sợ hãi hảo cảm này mà cố ý trốn tránh.
Dù sao cậu cũng cảm thấy con người không cần thiết phải lừa dối
tình cảm của mình, có hảo cảm thì cứ có hảo cảm, tiếp xúc nhiều
hơn cũng không có hại, nếu có thể phát triển thành thích, vậy thì
cố gắng theo đuổi, luôn tranh thủ để được ở cùng đối phương, nếu
không thể, cũng có thể làm bạn tốt của nhau, không tồn tại loại ám
muội nào mà không bỏ xuống được.
Trước khi phim được chiếu năm phút, radio bắt đầu nhắc nhở ngồi
vào chỗ, Mục Duy và Mộc Cẩn Chi đang đứng ở khu hậu trường
liền đi về phía lối vào. Lúc này Mục Duy rất tự nhiên đặt tay mình
lên vai Mộc Cẩn Chi, không phải với khoảng cách đặc biệt thân
mật, cũng không tính là xa cách, chỉ là cảm giác kề vai sát cánh
giữa đàn ông với nhau, thật sự không khiến Mộc Cẩn Chi có cảm
giác không được tự nhiên. Hơn nữa khi Mộc Cẩn Chi ngẩng đầu
nhìn vào ánh mắt Mục Duy, cậu nhìn thấy vẻ thản nhiên trong mắt
Mục Duy, căn bản không hề tồn tại tình tự nào khác, như thể ôm
vai là một chuyện rất bình thường, làm Mộc Cẩn Chi vốn muốn
tránh khỏi động tác này cũng hoãn lại, bởi vì nếu đối phương đã
không để ý, cậu lại cố ý tránh né, vậy thì ngược lại sẽ không được
bình thường.
Phát hiện bả vai căng cứng của Mộc Cẩn Chi dưới bàn tay chậm
rãi buông lỏng ra, khóe môi Mục Duy hơi cong lên, trong mắt xuất
hiện ý cười rất mỏng, sau đó anh đưa vé xem phim cho nhân viên
kiểm phiếu, tiếp tục một tay ôm vai Mộc Cẩn Chi đi vào phòng xem
phim. Vì dáng điệu kia quá tự nhiên, ngược lại khiến cho mọi người
nhìn cảm thấy không có gì đặc biệt. Đây là cũng do nhân tính, lúc
đương sự làm một chuyện quái dị theo cách vô cùng vô cùng
đương nhiên, mọi người sẽ cảm thấy không có gì không ổn nữa.
Bộ phim này là phim khoa học viễn tưởng 3D của Hollywood, rất
huyền ảo, tình tiết câu chuyện cũng rất chặt chẽ, Mộc Cẩn Chi xem
cực kỳ đã nghiền. Có lẽ do liên quan tới những chuyện trải qua ở
kiếp trước, kiếp này cậu vô cùng hứng thú đối với vũ trụ, người
ngoài hành tinh, phi thuyền vũ trụ, vân vân, cảm thấy vừa thần kỳ
vừa thú vị.
“Thầy có cảm thấy nhân vật phản diện kia rất đẹp trai không?”
Mộc Cẩn Chi hỏi nhỏ một câu vào sát bên tai Mục Duy. Bởi vì trong
phòng chiếu phim rất tối, cho nên cậu không nhìn thấy, vì cậu đến
gần đột ngột, trong mắt Mục Duy hiện lên một chút du͙© vọиɠ thâm
trầm, tuy rằng chỉ là một cái lướt qua, nhưng thật sự đã từng tồn
tại.
“Vậy à? Tôi cũng rất thích anh ta, đóng phim rất hay. Hơn nữa tôi
thích cảm giác không tiếc mọi thứ để đạt được mục đích giống anh
ta. Anh ta có thể ngụy trang, có thể cường thế, có thể giả bộ yếu
thế, có khả năng quyết định nhanh, thật sự rất có mị lực.” Mục Duy
lập tức thu hồi tình tự vừa lộ ra ngoài trong đôi mắt, mỉm cười đáp
lại, chỉ là lúc nói xong trong mắt anh không khỏi chậm rãi lưu
chuyển chút thần sắc tối tăm không nói rõ, khác hoàn toàn với vẻ
ôn nhu bình thường của anh, mà là cố chấp, bá đạo, tàn nhẫn. Lúc
anh nói chuyện, cũng đặt môi mình vào sát bên tai Mộc Cẩn Chi,
cho nên hơi thở nóng rực lúc anh mở miệng phả hết vào cái tai
mẫn cảm Mộc Cẩn Chi.
Tức thì, tai đỏ bừng lên. Mộc Cẩn Chi vội vàng lùi lại, trong lòng
chỉ cảm thấy Mục Duy không chỉ có giọng nói hấp dẫn người khác,
ngay cả lúc nói chuyện nghiêm túc cũng mang hương vị mê hoặc
nồng đậm. Không biết đó là do trời sinh đã thế, hay là sau này mới
có, tóm lại nó làm cậu khó chống đỡ nổi.
“Vậy, vậy à?” Mộc Cẩn Chi có chút không yên, căn bản không nghe
thấy rõ nửa câu sau Mục Duy nói gì, chỉ hỏi lại theo bản năng.
“À… Phải.” Mục Duy nói xong câu này cũng không đùa Mộc Cẩn
Chi nữa, bởi vì anh biết có chừng có mực. Nếu cám dỗ quá mức,
kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, dọa cho con mồi chạy mất, cho
nên phần còn lại của bộ phim hai người xem rất chăm chú, cũng
rất im lặng, rốt cuộc không còn phát sinh chuyện gì khiến Mộc Cẩn
Chi xấu hổ tim đập nhanh nữa.
Hơn hai tiếng sau, bộ phim kết thúc. Mộc Cẩn Chi và Mục Duy là
hai người cuối cùng ra khỏi phòng chiếu phim. Họ đợi xem hết tên
những người tham dự vào việc chế tác phim phía cuối bộ phim mới
đứng dậy rời đi. Mà đó cũng là thói quen của Mộc Cẩn Chi, vì cậu
thấy khi xem một bộ phim phải xem đến lúc phụ đề chấm dứt hoàn
toàn, đây là tôn trọng đối với những người làm phim, cũng thể hiện
là một người nhiệt tình với phim ảnh.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Mộc Cẩn Chi nhìn đồng hồ mới
phát hiện đã gần mười một giờ, giờ mà cậu về trường học chỉ sợ ký
túc xá đã đóng cửa rồi, hơn nữa tâm tình cậu vẫn kích động như
trước, là nhiệt huyết được khơi dậy lên từ những tình tiết người địa
cầu đoàn kết chống lại người ngoài hành tinh trong phim. Vì thế,
cậu không hề nghĩ đến chuyện quay về trường học, liền đề nghị:
“Em vẫn chưa từng đến Thiên An Môn, có thể đi xem cùng em
không? Sáng mai em còn muốn xem nghi thức kéo cờ nổi tiếng
nữa.”
“Em không định về trường học sao?” Mục Duy vốn định lái xe đưa
Mộc Cẩn Chi về trường, không ngờ Mộc Cẩn Chi lại có dự định như
vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Lắc đầu, Mộc Cẩn Chi cười, tỏ ra không sao cả: “Dù sao bây giờ về
cũng sẽ bị quản lý mắng, không bằng dứt khoát không về nữa. Em
định đi một hai vòng ở gần Thiên An Môn, sau đó xem nghi thức
kéo cờ, em thấy làm vậy còn có ý tứ hơn. Thầy đồng ý xem cùng
em không? Đương nhiên nếu sáng mai thầy còn có việc, phải về
sớm để nghỉ ngơi thì thầy cứ về, một mình em là được rồi.” Nói
xong, Mộc Cẩn Chi cười với Mục Duy, có chút ý tứ dụ dỗ.
Chân mày khẽ nhướng lên, Mục Duy không ngờ kế hoạch của mình
lại được tiến hành thuận lợi đến vậy, thuận lợi đến mức có chút
nhanh chóng khác thường. Đương nhiên, hiện tại là Mộc Cẩn Chi
chủ động mời anh, anh sẽ không từ chối, vì thế lập tức cười trả lời:
“Nhạc ý chi chí, phụng bồi đến cùng.”
“Ha ha! Vậy chúng ta đi thôi!” Mộc Cẩn Chi đi về Mục Duy đỗ xe
lúc trước, để lại cho Mục Duy một bóng lưng thon dài thẳng tắp.
Lúc tới Thiên An Môn đã gần mười hai giờ. Chờ Mục Duy tìm được
chỗ để đỗ xe, anh bắt đầu cùng Mộc Cẩn Chi đi bộ chầm chậm về
phía Thiên An Môn.
Trong bóng đêm dày đặc, những ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng
mờ nhạt, giúp cho ban đêm không còn đáng sợ nữa. Đường phố
cũng không ồn ào náo nhiệt giống như ban ngày, mà là yên lặng
vắng vẻ, thi thoảng mới có xe chạy qua. Trong nhất thời, Mộc Cẩn
Chi và Muc Duy đều không nói gì. Hai người đi song song với
nhau, ở giữa là một khoảng cách không xa, không khí rất ấm áp.
“Thầy ơi, sau bảy giờ tối mai thầy có rảnh không?” Đột nhiên Mộc
Cẩn Chi lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì không? Có thể tôi có một vài việc, không nhất định
phải sắp xếp thời gian.” Kỳ thực Mục Duy biết tối thứ sáu Mộc Cẩn
Chi có một tiết mục biểu diễn, nhưng tất nhiên lúc này anh sẽ
không nói thẳng là mình sẽ đến xem. Dù sao thì hiện tại cho một
đáp án lấp lửng thế nào cũng được, rồi ngày mai anh sẽ xuất hiện
đột ngột, chắc chắn sẽ là kinh hỉ.
“À, cũng không có gì, chỉ là trong dạ hội tân sinh viên đêm mai em
có một tiết mục, được xếp vào lúc tám giờ. Em hy vọng thầy có thể
tới xem, cho nên mong thầy cố sắp xếp thời gian, được không?”
Mộc Cẩn Chi cảm thấy cậu đã tính toán tỉ mỉ cho những lần tiếp
xúc với Mục Duy. Nếu đã hiểu rõ, cậu sẽ không do dự nữa, cũng sẽ
không bỏ qua tất cả cơ hội có thể giúp cậu hiểu thêm về Mục Duy
hơn. Dù sao yêu nhau cũng là chuyện của hai người, tất nhiên là
phải hiểu nhau thật kỹ rồi.
Quay đầu, Mục Duy nhìn thấy ánh mắt có vẻ vô cùng sáng ngời
dưới ánh đèn của Mộc Cẩn Chi, nhưng sau cùng cũng không thể
nói ra lời từ chối được, cũng không giả bộ “mất tự nhiên” nữa, chỉ
có thể gật đầu, đáp: “Được, nhất định tôi sẽ đến.”
Nghe được đáp án mong muốn, Mộc Cẩn Chi nở nụ cười, cũng
không nói gì nữa, mà là vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời đen sẫm. Khi cậu phát hiện ra một ánh sáng
yếu ớt lóe lên giữa trời đêm chỉ toàn một màu đen, không nhịn
được vui sướиɠ liền kêu lên: “Thầy, thầy xem, ở kia có một ngôi
sao. Đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy sao ở Bắc Kinh, thật
nhớ quá!”
Mộc Cẩn Chi đã dừng bước chân lại. Cậu không chớp mắt nhìn vào
ngôi sao bắc cực tỏa ra ánh sáng không thể coi là sáng ngời, thậm
chí có thể xem như yếu ớt, nụ cười trên mặt không ngừng được,
trong lòng vừa ấm áp vừa hưng phấn, như thể có một ngôi sao kia
làm bạn cùng cậu, bên cạnh còn có một đối tượng mà mình rất hảo
cảm, cậu đã hạnh phúc đến mức sắp ngất đi mất.
Khẽ nhắm mắt lại, Mộc Cẩn Chi bắt đầu lẳng lặng hưởng thụ
khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này. Mà bởi vì cậu nhắm
nghiền hai mắt, cho nên cậu không nhìn thấy được Mục Duy đã
yên lặng đứng cạnh cậu. Sau đó, chỉ thấy Mục Duy nhấc tay lên
phác họa đường cong cơ thể cậu theo bóng dáng cậu, như thể Mục
Duy đang vuốt ve thân thể cậu vậy, chuyên chú như thế, cố chấp
như thế, che giấu du͙© vọиɠ mãnh liệt đang ẩn núp.
Khi Mộc Cẩn Chi mở mắt ra, Mục Duy thu tay lại ngay lập tức, sau
đó anh cười với Mộc Cẩn Chi, hỏi: “Lạnh không? Không thì chúng
ta về xe ngồi trước. Chờ đến ba, bốn giờ sáng, chúng ta lại ra
Thiên An Môn xem kéo cờ.”
Lắc đầu, Mộc Cẩn Chi nói: “Không sao, không lạnh lắm, chúng ta
đi tiếp đi, em thấy ban đêm ở Bắc Kinh thật đẹp. Chúng ta đi đến
cạnh cố cung đi, sau đó tìm một chỗ ngồi chờ kéo cờ, còn có thể
nói chuyện cùng nhau, thầy nói xem?”
“Được, đều tùy em.” Mục Duy mỉm cười, vẫn tao nhã, ôn nhu, nho
nhã như vậy, khiến Mộc Cẩn Chi lại đỏ mặt.
Thế này cũng là hẹn hò nhỉ… Lúc sau, khi Mộc Cẩn Chi và Mục Duy
ngồi trên một chiếc ghế băng dài tán gẫu những chuyện trên trời
dưới biển, cậu không khỏi nghĩ như vậy. Lúc sau nữa, khi cậu và
Mục Duy xem nghi thức kéo cờ, cậu nhìn khuôn mặt nghiêng của
Mục Duy trong ánh sáng buổi sớm, bất giác hơi cong khóe môi lên,
nheo mắt lại nghĩ: Cảm giác lần đầu tiên hẹn hò cũng không tệ
lắm, lần sau sẽ còn hẹn thầy ra ngoài nữa, qua một thời gian dài,
nhiều lần hơn, nếu cảm giác vẫn tốt đẹp thế này, sẽ thổ lộ luôn! A!
Cuộc sống đẹp như vậy, tự do yêu đương ngọt ngào như vậy.
Không tồi, không tồi. Hì hì, thầy ơi, chờ em ra tay đi!
*
Tác giả có lời muốn nói: Che mặt, tôi cũng bắt đầu mong chờ lúc
Mộc Cẩn Chi biết Mục Duy là ai sẽ có biểu cảm gì! Quả nhiên tôi
cũng là người xấu.
Mộc Cẩn Chi: Thầy ơi, em biết múa biết hát biết đánh đàn còn biết
làm ấm giường, cho nên để em bạn trai thầy đi!
Mục Duy: À…
Mộc Cẩn Chi (nôn nóng): Thật đó! Cái gì em cũng biết, tuyệt đối đủ
tư cách làm bạn trai tốt nhất!
Mục Duy: Vậy à…
Mộc Cẩn Chi: Đừng do dự nữa, chúng ta yêu nhau đi!
Mục Duy: Nhưng mà…
Mộc Cẩn Chi thấy rắc rối, dứt khoát bổ nhào đến đè Mục Duy lên
trên giường…
Mục Duy (Ha… Kiếp trước dù thế nào Cẩn Chi cũng không chịu cưỡi
lên, kiếp này lại chủ động thế này, không tồi, không tồi!)
PS: Chủ nhật có chuyện không thể đổi mới, thứ hai lại càng không.
Ngay cả chương này cũng bị khóa, thật sự tôi không hiểu vì sao…
Rơi lệ, đoán chắc là cho thêm mấy con số vào… Hóa ra Thiên An
Môn là từ mẫn cảm! Hộc máu!!!
Editor cũng có lời muốn nói: Thật ra mình cũng không biết bà tác
giả muốn nói gì ở cái PS đâu.
__Hết chương 11__