Chương 12: Khích tướng

Dưới sự cổ vũ của Tiết Dao...

Thất hoàng tử kinh ngạc ngủi qua đi, tiếp tục cúi đầu vặn dây cót con thỏ, hoàn toàn không nể mặt mũi.

"Điện hạ?"

Tiết Dao vội la lên:

"Liền kể một cái có được hay không?"

Thất hoàng tử cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt trả lời:

"Lục ca kể chuyện xưa."

"Thất hoàng tử của chúng ta, Điện hạ, ngài cũng có thể kể chuyện xưa có đúng hay không?"

Tiết Dao kiên trì cổ vũ.

"Không đúng."

Thất hoàng tử đem đồ chơi đặt ở trên bàn. Thỏ đồ chơi nhảy nhảy.

"Sao không đúng chứ?"

Tiết Dao khích lệ nói:

"Ngài trí nhớ tốt, nhất định có thể kể chuyện xưa."

Ánh mắt Thất hoàng tử từ con thỏ thoáng nhìn Tiết Dao, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, nói với Tiết Dao:

"Ngươi muốn."

"Hả?"

Tiết Dao theo không kịp tư duy Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, mở miệng đọc thuộc lòng:

"Cổ đại có dũng sĩ Khoa Phụ, vóc người khôi ngô, lực lớn vô cùng..."

Tiết Dao sững sờ, nhỏ giọng nói:

"Đây không phải chuyện Lục hoàng tử vừa mới kể? Điện hạ kể chuyện mình thích có được hay không?"

Muốn trị liệu chứng rối loạn thần kinh này bước thứ nhất phải làm cho bệnh nhân đối với khái niệm "bản thân yêu thích" thâm nhập nhận thức, làm cho bọn họ có thể tự do biểu đạt nhu cầu bản thân.

Nhưng mà, Thất hoàng tử dựa lưng vào ghế dựa một chút, lạnh lùng mở miệng:

"Điện hạ không thích kể chuyện xưa."

"Ta không tin."

Tiết Dao không chịu thua, quyết định liều chết sử dụng phép khích tướng với Long Ngạo Thiên ấu thơ. Hắn híp mắt khıêυ khí©h nói:

"Điện hạ lẽ nào chưa từng nghe chuyện xưa nào khác, cho nên mới thấy chuyện Lục hoàng tử vừa kể thú vị?!"

Thất hoàng tử phì cười, cư nhiên hỏi ngược lại:

"Thú vị?"

Tiết Dao:

"..."

Bé mập mạp ba tuổi, thằng nhóc này đừng có trào phúng! Khoa Phụ đuổi mặt trời là chuyện xưa vốn được trẻ em yêu thích nha! Chỗ nào không thú vị! Còn nữa, khí chất bá vương chờ ngươi sau khi trưởng thành hãy bộc lộ ra có được hay không!? Đột nhiên tỏ ra khí thế cái gì?! Còn không phải bé mập mạp!

Long Ngạo Thiên trong tiểu thuyết chân dài cao trên 1m8 mới phù hợp loại khí thế này biết không!?

Tiết Dao hít sâu, tỉnh táo lại.

Không có ai ở đây hiểu tình trạng nam chính Ninh Vương rõ hơn Tiết Dao.

Phép khích tướng tuyệt đối là phương pháp dẫn dắt chính xác nhất. Bởi vì vị này là vua thù dai, thích nhất chính là làm mất mặt người khác.

"Ta cảm thấy chuyện Lục hoàng tử kể rất thú vị nha."

Tiết Dao tiếp tục kế hoạch của chính mình, kích tướng nói:

"Điện hạ nhất định không kể ra được chuyện thú vị hơn Khoa Phụ đuổi mặt trời phải không?"

Thất hoàng tử dừng động tác chơi con thỏ đồ chơi, quay đầu, thần sắc trịnh trọng nhìn về phía Tiết Dao, mở miệng nói:

"Dao Dao."

Tiết Dao sững sờ, lần đầu tiên nghe bé mập mạp gọi tên mình, còn có chút không quen, hơi đỏ mặt hỏi lại:

"Hả?"

"Ngươi chờ."

Thất hoàng tử nắm chắc phần thắng mà mở miệng.

Tiết Dao cho là Thất hoàng tử lập tức lớn tiếng, ngay tại chỗ kể chuyện Nàng Tinh Vệ lấp biển, vả mặt hắn. Nhưng mà, mãi đến tận tan học, cũng không nghe được Thất hoàng tử mở miệng kể chuyện xưa.

Xem ra Thất hoàng tử muốn hồi cung chuẩn bị một chút.

Tiết Dao về phủ, nha hoàn cận thân nói:

"Lão thái thái thưởng chè tuyết yến hạt sen đường phèn đến cho ngài dùng. HunhHn786 thức ăn đưa đến bị phu nhân ngăn ở nhà chính đó. Ngài mau mau đi ra nếm thử một chút, chờ Quỳnh thiếu gia trở về, sẽ không còn phần đâu."

Tiết Dao lúc này đang nóng. Tiết phủ không giống trong cung có thể dùng băng đá hạ nhiệt độ. Chỉ có ở chỗ lão thái thái trữ băng khối, khi ăn chè sẽ cho băng vào mát lạnh.

Thời điểm Tiết Dao chạy đến nhà chính, hộp thức ăn đã bị mở ra. Quỳnh ca đang nâng bát, uống ừng ực chè tuyết yến hạt sen đường phèn.

Trần thị ở một bên quạt cho Tiết Quỳnh.

Sắc mặt Tiết Dao trầm xuống, lập tức liền khôi phục như thường. Chuyện như vậy, hắn đã tập mãi thành quen. Lão thái thái thường gọi Tiết Dao đi chính viện dùng bữa với tiêu chuẩn cao nhất. Hắn có lộc ăn còn có thể ăn no, còn đưa đồ ăn tới tam phòng thưởng cho hắn ăn. Nhất định sẽ bị Trần thị giữ lại cho con trai nàng ăn.

Tiết Dao hiện tại làm thư đồng cho Thất hoàng tử, triệt để không thể lay động được địa vị Tiết Quỳnh. Dù không có vì chuyện tranh chấp, làm ơn mắc oán. Mà lần này, đại khái là nắng nóng hắn chưa nghỉ ngơi khi trở về. Vẻ mặt mỉm cười đi tới, Tiết Dao ngồi xuống bên cạnh Tiết Quỳnh, dặn dò nha hoàn:

"Nóng chết ta, may mắn lão thái thái nghĩ đến ta. Nhanh, lấy cho ta một bát chè hạt sen đường phèn."

Hắn đương nhiên biết tất cả đã vào bát Tiết Quỳnh, nói như vậy chính là muốn xấu hổ mẹ con bọn họ.

Lão thái thái chuyên môn thưởng đồ cho Tiết Dao, ăn vụng chưa tính, còn không chừa một chút nào, thực sự là quá mức.

"A, Dao Nhi đã quay về rồi?"

Trần thị thần sắc như thường nói:

"Nương nghĩ con chưa trở về lúc này. Trời nóng, chè có băng đá để lâu không được, phải nhanh chóng cho ca ca con xử lý, miễn phụ lòng lão thái thái."

"Trước khi trở về mới đúng."

Tiết Dao cười, nói tiếp:

"Sau không để nha hoàn trực tiếp đưa đến phòng con. Đặt ở nhà chính xác thực dễ dàng thành chuyện xấu."

Tiết Quỳnh vừa nghe liền để bát xuống, cả giận nói:

"Dựa vào cái gì trực tiếp đưa đến phòng ngươi! Tiểu tử ngươi muốn nuốt một mình?"

Tiết Dao cười hớn hở nói:

"Làm sao có? Có cái nào không do ca ca nuốt? Lão thái thái đặc biệt cho ta nếm thử, ta cũng không nếm được chút nào. Nếu bên kia hỏi khẩu vị thế nào, ta chỉ có thể nói với lão thái thái tới hỏi ca ca."

Tiết Quỳnh vừa nghe liền lúng túng, vội vàng nói:

"Ngươi nói cùng lão thái thái ăn không ngon liền xong việc rồi!"

"Ồ! Hiểu rồi, lão thái thái hỏi tới, ta liền nói đại ca nói ăn không ngon."

"Lớn mật!"

Trần thị nghe ra Tiết Dao muốn tố cáo cùng lão thái thái, lập tức trừng mắt quát lớn:

"Nghiệp chướng, ở trong cung không biết tranh thủ, quen ức hϊếp người trong gia đình! Ngươi vốn đến trễ, Quỳnh Nhi uống một hớp, ngươi liền ghi hận? Còn hiểu lễ nghi trưởng thứ có thứ tự hay không!"

Tiết Dao vội vã gật đầu, "nhận sai" nói:

"Phu nhân dạy rất đúng. Sau này con nhất định nhắc nhở lão thái thái chú ý lễ nghi, trước tiên thưởng đại ca, sau đó mới thưởng cho con."

Thực sự là chuyện cười. Lão thái thái muốn thưởng cho ai còn phải theo trình tự cũng liền thôi, thưởng cho Tiết Dao, bị Tiết Quỳnh đoạt, còn có mặt mũi nói thứ tự!

Trần thị bị tức điên, vỗ bàn một cái đứng lên, lại không thể phản bác.

Tiết Dao chỉ trích còn kéo lão thái thái vào, nàng thực sự không dám nói lung tung, chỉ có thể hướng nha hoàn cả giận nói:

"Gọi Chu di nương tới! Ta muốn hỏi nàng dạy như thế nào ra nghiệp chướng như vậy!"

Chu di nương đến, nghe nói chuyện xảy ra, rũ mắt nhìn bát không trước mặt Tiết Quỳnh, trên mặt chợt lóe tia oán giận, quay đầu nói với Tiết Dao:

"Tâm ý của lão thái thái vạn lần không thể phụ lòng. Dao Nhi lần tới có thưởng, nhất định phải lập tức đi ra tiếp nhận, đừng chậm chạp bỏ qua ban thưởng. Lão thái thái xác định không vui đâu."

Trần thị vừa nghe, tức đến xanh mét cả mặt mày:

"Giỏi... Giỏi cho tiện tỳ! Ỷ vào lão thái thái sủng ái, cưỡi lên đầu ta cùng Quỳnh Nhi đúng không?! Các ngươi chờ đó cho ta!"

Đến chạng vạng tam lão gia về phủ. Trần thị khóc nước mắt như mưa.

"Dao Nhi trở về muộn. Ta sợ chè tuyết yến hạt sen lâu sẽ bị hỏng, liền thừa dịp còn lạnh để Quỳnh Nhi ăn. Là ta nhất thời nóng ruột, lo lắng không chu đáo, quên lưu cho Dao Nhi. Dao Nhi trở về nổi nóng, muốn tìm lão thái thái cáo trạng. Lo sợ, ta mời Chu di nương tới khuyên. Lại không ngờ rằng, Chu di nương ở trước mặt Dao Nhi tưới dầu vào lửa!"

Bị Trần thị nói chuyện thị phi đảo lộn, Tiết tam lão gia tức giận đến cho người gọi Tiết Dao đến hỏi, còn đóng cửa để tránh người đi chính viện tìm lão thái thái đến làm cứu binh.

Tiết Dao bị gọi đi, Chu di nương nghe tin tức, sợ con trai chịu đòn, liền vội vội vàng đi theo cùng đến nhà chính.

Tiết lão gia vừa thấy Chu di nương lòng mềm ba phần, thấp giọng dạy dỗ:

"Ta gọi Dao Nhi hỏi mấy câu, nàng tới làm gì?"

Tiết lão gia vẫn rất sủng Chu di nương, cho nên Trần thị ngay mặt không dám quá chà đạp Chu di nương, chỉ là yêu cầu Chu di nương tránh đi.

Chu di nương lần này lại cứng rắn không có đi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiết lão gia, nhẹ giọng nói:

"Ta biết lão gia vì sao phải tìm Dao Nhi. Lão thái thái thường xuyên thưởng đồ ăn cho Dao Nhi, đều bị ngăn ở nhà chính. Dao Nhi đến nay chưa hưởng qua một phần thưởng nào, đều bị Quỳnh Nhi lĩnh hết. Hôm nay Dao Nhi chỉ tự giễu hai câu, Quỳnh Nhi cho là nó ghi hận. Đều là huynh đệ, thỉnh thoảng tranh cãi sẽ có, qua ngày mai hai đứa vẫn tốt. Hi vọng lão gia đừng vì chuyện này làm khó hai đứa."

Lão gia vừa nghe, nghi ngờ nghiêng mắt nhìn về phía Trần thị, hoài nghi nàng đổi trắng thay đen, cố ý gây sự.

Mặc dù bây giờ Tiết Dao không có giá trị lợi dụng, nhưng rất được lão thái thái sủng.

Tiết lão gia còn hi vọng nhờ lão thái gia chuyển việc, đương nhiên sẽ không cố ý làm khó dễ Dao Nhi.

Trần thị đối với Chu di nương cười lạnh nói:

"Ta xưa nay coi ngươi là tỷ muội, bây giờ Quỳnh Nhi ăn một bát chè của Dao Nhi, ngươi liền giội ta nước bẩn. Sớm nghe nói nữ nhân Cô Tô thành ngoài mặt ôn nhu, nội tâm ác độc, hôm nay cuối cùng cũng coi như chứng kiến! Chỉ là ngươi đừng nghĩ quá tốt, dù ngươi ở trước mặt lão gia nói xấu ta, ép chết ta, lão gia cũng sẽ không nâng con gái tội thần lên chính thất!"

Tiết lão gia cau mày động viên thê tử:

"Nói lăng nhăng gì đó? Nàng về phòng nghỉ ngơi trước. Chuyện này ta tự xử trí, phu thê nhiều năm, ta có khi nào để tiểu thϊếp làm nhục nàng hay sao?"

Hắn nói như vậy nhưng thật ra là muốn đẩy thê tử đi, miễn cho thê thϊếp không hợp.

Chu di nương trong nháy mắt mặt trắng bệch, lệ đầy khóe mắt, tuyệt vọng nhìn Tiết Nhận, giọng nói khàn khàn nức nở.

"Lão gia nói đúng lắm, thϊếp thấp hèn, từ khi phụ thân bị tội, huynh trưởng đều bị đi đày, tài sản trong nhà cũng bị ăn cắp. Nhưng nếu ta lưu lại Tô Châu, sẽ không đến nỗi làm thϊếp..."

Một giọt nước mắt lăng xuống:

"Lão gia năm đó phụng mệnh đến xét nhà. Lần đầu gặp gỡ liền tốt bụng an ủi ta, nói phụ thân ta là ân sư, khi thi hội đối với ngài có ân đề bạt. Ngài không đành lòng nhìn ta lẻ loi hiu quạnh, luôn mời ta đi đến kinh thành..."

Tiết lão gia sắc mặt ửng đỏ, ngoác mồm líu lưỡi, nhất thời không biết làm sao ngăn cản nàng nói tiếp.

"Phụ thân xưa nay thương yêu ta, ta tin ông ấy coi trọng ngài."

Chu di nương một đôi mắt đầy nước, đột nhiên trở nên hung ác quyết tuyệt, không để ý lễ nghi lớn tiếng làm khó dễ:

"Nếu như phụ thân biết ngài lừa dối ta như vậy sẽ hối hận nhiều lắm vì lúc trước đề bạt ngài!"

Lão gia sắc mặt đỏ chót, hận không thể tìm cái khe nứt chui xuống!

Chu Nhụy là con gái Thượng Thư Lại bộ tiền nhiệm Chu Xung.

Nhiều năm trước, Chu Xung bởi vì công trình tu sửa đường sông bị bè đảng kết tội, nhận tội đi đày.

Tiết Nhận tuỳ tùng Ngự Sử đi Tô Châu quê Chu Xung xét nhà, đã gặp được con gái Chu Xung là Chu Nhụy mới có mười sáu tuổi, dung mạo như thiên tiên.

Bị sắc đẹp mê hoặc choáng váng đầu, Tiết Nhận trăm phương ngàn kế lừa gạt Chu Nhụy đến nhà mình ở kinh thành, tìm mọi cách lấy lòng.

Chu Nhụy không rành thế sự, tính cách đơn thuần, trên người không có đồng nào, không gì báo đáp, rưng rưng ủy thân cho Tiết Nhận, sau đó sinh ra Tiết Dao.

Tiết Dao từ mấy người tranh chấp nghe được đại khái. Không nghĩ tới mẹ ruột Tiết Dao lại là con gái Chu Xung!

Dựa theo nội dung tiểu thuyết qua hai ba năm sau, Nội các Thủ Phụ sẽ dâng sớ sửa án sai cho Chu Xung. HunhHn786

Tiết Dao cân nhắc, tương lai mình còn có thể có một ông ngoại nội các thứ phụ kiêm Thượng Thư bộ Lại.