Quyển 1 - Chương 9: Một lần nữa

Tiêu Chiến bị mất đà hoảng loạn bám chặt vào người hắn mặc hắn bế đi,ánh mắt không rời hắn dù chỉ một giây.Cậu sợ nếu hắn đột nhiên nổi giận cậu sẽ không kịp trở tay, nhưng không! Hắn chỉ lẳng lặng bế cậu lên giường ,lấy thuốc cho cậu uống,cẩn thận đắp chăn cho cậu,hoàn toàn không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào ,một câu cũng không nói cứ thế ngồi cạnh cậu im lặng thật lâu.Tiêu Chiến không chịu được nữa bèn ngập ngừng hỏi hắn.

-"Anh.....đến từ lúc nào?"

Hắn đưa mắt nhìn cậu,cậu không biết tại sao nhưng ngay lúc này bản thân lại thấy đôi mắt ấy tràn ngập sự mệt mỏi và bất lực........về một điều gì đó.

-"Đủ lâu...để thấy tất cả"

Tim cậu đập liên hồi trong lòng ngực,vậy là hắn đã biết tất cả, vậy tại sao hắn không nổi nóng với cậu mà lại điềm nhiên như vậy?Rốt cuộc là tại sao?Hắn càng khác lạ lòng cậu lại càng thấy bất an.

-"Tôi....thực ra..."

Ấp úng muốn nói gì đó với hắn nhưng đầu óc lại trống rỗng không biết nên diễn tả thế nào chỉ biết là nóng lòng muốn giải thích nhưng vừa mở miệng đã bị hắn cắt ngang.

-"Tiêu Chiến...dạo gần đây tôi có biết một ca khúc rất hay,em nghe cùng tôi đi"_ Hắn không đợi cậu có đồng ý hay không,tay trong túi lấy ra chiếc điện thoại lướt nhẹ trên đó và bài hát được mở lên.

~*Không ngờ em và hắn ta yêu nhau,Khoảng thời gian không còn do dự nữa

Cho rằng đã hiểu rõ,cho nên yêu thẳng thắng

Đôi tay gắt gao không chịu buông

Trong lòng cố chấp chờ đợi tương lai

Quên không được tình yêu của em,nhưng kết quả khó có thể thay đổi

Tôi không thể giữ em lại

Càng không giống như hắn ta,cho em một kỳ vọng tương lai*~

Tiêu Chiến,em không biết được khi nhìn thấy hắn ta hôn em,âu yếm em tôi liền lập tức muốn một phát súng gϊếŧ chết hắn....giống như năm xưa.Nhưng tôi bắt gặp ánh mắt em,nhìn hắn ta biết bao yêu thương trong đó tôi lại thấy mình không có tư cách nào làm vậy,phải! rõ ràng tôi là chồng em nhưng lại cảm giác không có tư cách ngăn em cùng hắn ,vì sao ư? Chính vì không có được tình cảm của em.... nên liền biến thành một kẻ không tư cách.Tôi biết vì tôi mà em bị tai nạn,vì tôi mà em chịu uất ức,suốt thời gian qua thấy em không vui liền chủ động liên hệ cho ba em,mong ông ấy có thể xoa dịu bớt niềm đau mà tôi đã gây ra cho em nhưng thật không ngờ lại có cả hắn ta.Và cũng không ngờ....em lại hạnh phúc đến vậy.Nhìn họ cùng em cười nói vui vẻ tôi cảm thấy bản thân thật dư thừa.

Đây chẳng phải một gia đình thực sự vốn thuộc về em sao? Nhớ năm xưa tôi vì muốn có được em liền tìm kế trao đổi với ba em.

.............2 năm trước tại Tiêu thị..........

-"cậu Vương không biết hôm nay đường đột đến đây có việc gì chỉ bảo"

-"Tôi nghe nói Tiêu thị gặp khó khăn nên chỉ muốn giúp đỡ một chút"

Ông Tiêu kinh ngạc nhìn hắn,quả thật công ty ông gần đây thua lỗ nặng,dù đã cố gắng nhưng phá sản chỉ là chuyện sớm muộn,ông vì việc này cũng đã mấy hôm liền không ngủ,bây giờ ông thật sự cần một số vốn lớn để khôi phục công ty.Nhưng người muốn giúp đỡ ông lúc này lại là Vương Nhất Bác,ông và hắn trước giờ chưa từng hợp tác chỉ nghe danh hắn bá chủ trên thị trường đã lâu cớ sao hôm nay lại muốn giúp ông?Con người này năng lực có thừa nhưng thủ đoạn không thiếu nếu không hắn cũng không dễ dàng sở hữu khối tài sản lớn như vậy.

-"A...ừm...cậu Vương,tôi thật sự bây giờ rất cần giúp đỡ nhưng tôi cần biết điều kiện của cậu"

Vương Nhất Bác ngồi đối diện ông nhếch mép cười,toàn thân hắn tỏa ra bá khí mãnh liệt .

-"Không hổ là Tiêu tổng chinh chiến nhiều năm,tôi biết cơ ngơi này đối với ngài là tâm huyết cả đời nên thật sự không nỡ để ngài trong một thoáng thành trắng tay"

Ông Tiêu trầm ngâm,quả thật ông không thể để mất công ty này.Ông cũng biết bây giờ dù hắn có muốn lấy mạng ông cũng quyết đổi cho hắn.

-"Cậu cứ nói"

Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn ông.

-"Tôi sẽ hỗ trợ ngài một khoản tiền nhưng với một điều kiện là phải đổi lấy..."

-"Đổi lấy....?"

-"Đổi lấy con trai ngài"

.....................................................

Thật không ngờ đã 2 năm trôi qua, suốt 2 năm qua tôi cứ nghĩ bản thân cứ cố chấp giữ em bên cạnh đến một ngày nào đó sẽ có thể khiến em thay đổi,một lòng một dạ mà yêu tôi nhưng có thể tôi sai rồi.Bây giờ không chỉ không giữ được trái tim em mà ngay cả sự nghiệp của tôi bao nhiêu năm xây dựng cũng sắp không giữ nổi nữa......và tôi cũng không muốn giữ nữa.Không có được tình yêu của em chính là thất bại lớn nhất cuộc đời tôi Tiêu Chiến.Suốt mấy ngày qua tôi quần quật xử lý biết bao nhiêu việc từ hàng bị thua lỗ rồi đàn em bị sát hại,Tiêu Chiến...em không biết Uông Trác Thành,người mà em yêu hắn đang liên kết tất cả thế lực thế giới ngầm chống lại tôi,em nghĩ tôi có thể chống lại bọn chúng không? Ha...có thể lắm chứ! nhưng tôi không muốn làm điều đó nữa,thứ bây giờ tôi muốn nhất.....chính là nụ cười em.Em có thể một lần nữa giống như năm đó chiếu sáng trái tim tôi không?

-"Tiêu Chiến,cười với tôi đi"

Im lặng...

-"Chỉ cần em cười với tôi,tôi sẽ toại nguyện em"

Im lặng...

-"Không thể sao?"

Hắn bất lực quay đầu nhìn cậu nhưng cậu đã thϊếp đi từ lúc nào có thể do tác dụng của thuốc . Hắn nhìn gương mặt đang bình yên ngủ say khẽ mỉm cười.....