Quyển 1 - Chương 4: Máu,mưa,nước mắt

Tiêu Chiến hoảng loạn không ngừng vùng vẫy,2 điểm hồng trước ngực bị cắn đến sưng đỏ.Hắn từ từ di chuyển lên phần cổ rồi tới tai, những nơi hắn đi qua đều để lại vô số vết bầm chi chít.Hai tay cậu bị một tay hắn gắt gao cố định trên đỉnh đầu,tay còn lại của hắn vi vu xuống đũng quần làm loạn,Tiêu Chiến mẫn cảm lập tức giật nảy người .Cảm giác này thật khó chịu,cậu không thích nó,kí©h thí©ɧ bên dưới như có dòng điện làm tê liệt dây thần kinh khiến cậu hô hấp ngày càng khó khăn.Điên cuồng giãy giụa nhiều hơn nhưng bên dưới vẫn bị hắn không ngừng xoa nắn,phía trên thì bị hôn đến ướŧ áŧ,vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ. Nhìn gương mặt cậu đỏ bừng,ánh mắt rõ ràng kiên cường phản kháng hắn nhưng lại ướŧ áŧ, long lanh khiến lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu hành hạ cậu.Lưỡi hắn đang trượt dài xuống chiếc cổ thanh mảnh thì bỗng dưng dừng lại,ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ ,đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy nó, mọi hôm đều thấy cậu mang nhưng không biết tại sao hôm nay lại đặc biệt thấy chướng mắt.Giựt phăng nó ra khỏi cổ ,Tiêu Chiến theo bản năng hốt hoảng muốn đòi lại.

-"Trả cho tôi"

-"Chỉ là lấy ra cho đỡ vướng em gấp cái gì?hay là....đây là quà hắn ta tặng nên em mới trân quý đến vậy?"

Cậu bị hỏi liền chột dạ im lặng không nói,hắn cười khẩy ngắm nhìn sợi dây chuyền trong bàn tay.

-"Thì ra là thật....thì ra từ lâu đã trao vật định tình,tình cảm này thật khiến người ta cảm động"

Hắn càng nói ánh mắt càng trở nên nguy hiểm,hung hăng bóp lấy cằm cậu,lửa giận trong lòng vì thế càng lớn hơn như thiêu đốt tâm can hắn.

-"Em xem tôi là tên ngốc sao?Ngang nhiên ở cạnh tôi lại giữ đồ của hắn ta?Tiêu Chiến có phải bấy lâu nay ở cạnh tôi em luôn nhớ nhung hắn chờ một ngày hắn ta quay lại đạp đổ tôi để đón lấy em?"_Lực ở tay càng ngày càng mạnh,Tiêu Chiến vì đau mà nước mắt cũng ứa ra đau đớn nhìn hắn.Bộ dạng của hắn bây giờ quá đáng sợ,hắn ta định gϊếŧ cậu sao?Cũng tốt...như vậy cũng tốt,chết rồi sẽ không đau đớn nữa.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của cậu trong lòng có chút không nỡ nhưng lí trí của hắn hoàn toàn bị cơn giận chiếm lấy,cứ nghĩ tới chuyện từng phút từng giây ở cạnh hắn suốt bao năm qua cậu không ngừng nhớ về tên kia khiến hắn muốn nổi điên.

-"Tiêu Chiến,em yêu hắn ta đến vậy sao? Vậy thì hôm nay Vương Nhất Bác này sẽ cho em biết tình yêu này của em cuối cùng sẽ có kết cục thế nào?"

Tiêu Chiến nhìn hắn,cậu không hiểu ý tứ trong câu nói của đó,rốt cuộc là hắn muốn gì?Không lẽ hắn định gϊếŧ A Thành một lần nữa ?Còn đang ngây ngốc suy nghĩ thì bất ngờ hắn buông cậu ra lùi về phía ghế lái,Vương Nhất Bác vẽ lên một nụ cười nguy hiểm xoay người hướng ra cửa xe ném mạnh sợi dây trong tay ra ngoài.Cậu điếng người vô lực nhìn nó từ tay hắn bay vụt ra hòa vào màn mưa rồi mất hút,sao có thể? sao hắn có thể tàn nhẫn với cậu như vậy?Trước giờ cậu đối với hắn mặc dù chán ghét nhưng vô cùng nhẫn nhịn ,đây là món quà mà A Thành lúc đó đã phải vất vả mới có thể mua tặng cậu,là động lực duy nhất cho cậu thêm sức mạnh mỗi khi bản thân gục ngã . Vương Nhất Bác,anh thật nhẫn tâm....tôi hận anh.

Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm,cậu cũng không biết ngay lúc này một sức mạnh nào đó thôi thúc trong cậu có thể mạnh mẽ phản kháng,xoay người mở cửa xe lao ra ngoài.Trong màn mưa,thân ảnh nhỏ bé cứ thế hòa vào dòng xe tấp nập mà không ngừng tìm kiếm,cậu không thể để mất sợi dây đó,dù hôm nay cậu sẽ bị Vương Nhất Bác gϊếŧ chết cũng không thể.Không gian bây giờ quá hỗn loạn,tiếng còi xe vang lên inh ỏi nước mưa không ngừng rơi trên gương mặt lạnh buốt,cậu cố gắng mò mẫm xung quanh tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lòng ngực cậu sợ,sợ bản thân chưa tìm thấy, hắn ta đã tiến tới đưa cậu đi.Ông trời làm ơn cầu xin người hãy thương xót cho con,nước mắt cậu rơi hòa vào nước mưa mà mặn chát,tâm tình trở nên rối loạn cho đến khi cảm nhận ngón tay thon dài bỗng dưng chạm vào một sợi kim loại nào đó.

Vương Nhất Bác thấy cậu bất ngờ lao ra thì cả kinh,hắn không ngờ cậu trước nay đều cam chịu hắn nay lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy,trong lòng hắn bây giờ dâng trào nỗi sợ khủng khϊếp, nhìn cậu cứ thế lao người ra đường tim hắn như ngừng đập,thần trí hoảng loạn mặc kệ bên ngoài mưa to trắng xóa, hắn cứ thế chạy theo tìm cậu,Tiêu Chiến....em không thể bị thương.

-"Tiêu Chiến em quay lại cho tôi!"

Ting......ting......ting

-"Em có nghe tôi nói không?mau quay lại"

Ting......ting.....ting

Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe thấy hắn gọi,cậu chỉ ngồi đó tay ôm lấy sợi dây chuyền vào lòng mỉm cười hạnh phúc.

-"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi"

Ting.....ting....ting

-"Cẩn thận!!!!"

*RẦM*

Vương Nhất Bác dừng lại,chân hắn như chôn cứng tại chỗ,cảnh tượng trước mắt thật khủng khϊếp.Tiêu Chiến bị chiếc xe ô tô hất văng một đoạn xa,cậu nằm đó bất động,thân thể đau đớn không ngừng chảy máu,máu đó theo nước mưa trên đường mà loang ra một mảng lớn.Thở nhẹ từng cơn yếu ớt,ánh mắt mờ dần rồi từ từ khép lại,trên tay cậu vẫn còn gắt gao nắm chặt sợi dây .Hai năm chịu đựng biết bao dày vò,đau khổ....cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi, ông trời ơi xin cho con nếu như được một lần làm lại....con chỉ mong mỏi một cuộc đời bình an.