Quyển 1 - Chương 30: Vương Nhất Bác?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

-"Tiểu Tán em đi đâu rồi sau chưa về nhà ?"

Thì ra là A thành,nhẹ đưa tay nhìn lại đồng hồ, hóa ra đã 2 giờ chiều rồi.Nhưng sau anh lại về sớm thế nhỉ?

-"Em đang ở trung tâm thương mại mua một ít đồ,anh đang ở nhà sao? em tưởng anh ở công ty"

-"Phải phải nhưng anh lo cho em ở nhà nên cố gắng sắp xếp công việc để về sớm một chút,ai ngờ về liền bị em bỏ ở nhà sắp buồn chết rồi đây"

Cậu nghe anh nói thì bật cười.

-"Được rồi em về ngay"

-"Được cẩn thận đấy"

-"Em biết rồi"

Tiêu Chiến cúp điện thoại nhét vào túi áo, lập tức thanh toán rồi rời đi.Cậu như cũ bắt một chiếc taxi trở về,khi vừa gần đến nhà thì liền nói với bác tài phía trước.

-"Bác để cháu ở siêu thị bên này là được rồi ạ"

Cậu vẫn không quên phải mua giúp Tiểu Miên hoa quả,siêu thị này không quá lớn lại còn gần nhà mua xong cậu có thể tự mình đi về được.Sau khi xuống xe lập tức đi vào trong,cậu chọn vài loại hoa quả thường ăn nhất để mua về,thanh toán xong thì gom một đống đồ lềnh kềnh rời đi.

Đến khi gần đến cổng ,Tiêu Chiến dường như thấy thấp thoáng một người đang đứng nhìn vào nhà cậu.Người đó mặc toàn thân đều là màu đen, lại còn có mũ nữa nên căn bản cậu không thể thấy được mặt mũi trông thế nào,nhưng điều đáng nói là người đó lại đứng ở chỗ khuất mà tối hôm qua cậu đã nhìn thấy tên lạ mặt kia.Chẳng lẽ tên đó.....hắn ta quay lại?

Nhưng nhìn kĩ lại,người này cũng thật biết cách lựa chỗ,vị trí của hắn ta từ bên trong nhà rất khó có thể nhìn ra,trừ phi ở trên cao hoặc bên ngoài như thế này nhìn kĩ mới có thể thấy được hắn ta.

Tiêu Chiến chậm rãi tiến đến,cậu muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là ai.Nhưng dường như càng lại gần cậu lại cảm thấy không đúng lắm.

-"Chết rồi,mình lại nhìn ra cái gì nữa đây?"_Khẽ tự vấn bản thân bằng giọng điệu đầy bất lực,vì sao ư? vì chính cậu lại một lần nữa nhìn ra người trước mặt thành.... Vương Nhất Bác.Thật điên rồ,thật điên rồ! chắc chắn cậu lại nhầm nữa cho mà xem,nhưng thực sự người này cậu cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc nãy,rất giống.....thật sự rất giống.

Người áo đen dường như rất nhạy cảm,hắn ta có vẻ đã nhận thấy được có người đến gần lập tức có động thái muốn chạy đi.

-" Đứng lại!!!"

Bản thân cậu cũng không hiểu vì sao mình lại dám lên tiếng như vậy,chỉ biết khi hắn muốn rời đi tinh thần lại căng thẳng có chút gấp gáp.Người kia nghe tiếng cậu gọi cũng khựng lại, hắn đứng cách cậu chừng 5,6 bước thôi,lúc này cậu có thể thấy rõ dáng người của hắn,thấy bờ vai hắn dường như đang run nhẹ trông rất khẩn trương.Đến khi cậu còn đang bối rối không biết làm gì tiếp theo thì người trước mắt lại bắt đầu một lần nữa muốn chạy đi,Tiêu Chiến cảm thấy chấn động buộc miệng gọi lớn.

-"Vương Nhất Bác!"

Ba từ thốt ra vừa rành mạch lại rõ ràng mà chính cậu cũng thấy kinh ngạc,rõ ràng lúc nãy bản thân còn tự nhủ chắc chỉ là nhầm lẫn thôi,rõ ràng đây chỉ là cảm giác cá nhân của cậu nhưng trong giây phút gấp rút lại gọi thẳng tên hắn ra.Nhưng có lẽ......cậu không sai đâu! vì người trước mặt đã một lần nữa....dừng lại.

Hắn ta dừng lại rồi,ánh mắt cậu lúc này đã sớm bao phủ một tầng nước mắt.Những túi đồ trên tay cũng không đủ sức để giữ nữa mà buông bỏ,gắt gao dán chặt ánh nhìn vào người đó,đến chớp mắt cũng không dám,cậu sợ nhỡ đâu vừa chớp một cái người đó lại như sương khói mà tan biến đi.

-"Là anh phải không?"_Âm thanh nức nở vang lên làm người đối diện trở nên bối rối,bàn tay hắn ta nắm chặt thành nắm đấm,căng thẳng tột độ.Ánh mắt núp sau chiếc mũ đen liên tục đảo như đang cố gắng xử lý tình huống đang diễn ra nhưng có lẽ...là không được.sau cùng người đó cũng bất lực mà thả lỏng bản thân,chậm rãi xoay người về phía cậu,giây phút chiếc mũ đen trên tay hắn gỡ xuống,giây phút gương mặt ấy lộ ra rõ ràng trước mắt cũng chính là lúc cậu cảm thấy trái tim mình như không còn đập nữa,hơi thở cũng trở nên khó khăn,không gian xung quanh như ngưng động lại,hai người họ lẳng lặng nhìn nhau như thế mỗi người chìm đắm trong suy riêng của chính mình.Cho đến khi....

-"Tiểu Tán,sau đứng mãi bên ngoài thế? không vào trong nhà đi"

Uông Trác Thành từ bên trong bước ra thấy cậu thất thần, nước mắt lã chã rơi thì hốt hoảng,định tiến lại cậu thì người cạnh đó còn làm anh hốt hoảng hơn.Lời thốt ra như chính bản thân cũng không dám tin là sự thật...

-"Vương....Vương Nhất Bác?"