Quyển 1 - Chương 2: Tiểu Tán,là anh!

Vương Nhất Bác lái xe về nhà,vừa vào tới nhà liền hỏi.

-"Thím Trương,Tiêu Chiến đâu?"

Thím Trương đang lay hoay dưới bếp thấy hắn về liền thận trọng cúi đầu.

-"Cậu chủ nhỏ sáng giờ vẫn ở trong phòng,tôi có đem đồ ăn cho cậu ấy nhưng cậu ấy bảo không muốn ăn"

Hắn bất đắc dĩ thở dài,lại giở thói trẻ con.

-"Thím hâm nóng cháo lại giúp tôi "

-"Vâng thưa cậu chủ,tôi làm ngay"

Rồi hắn lên phòng tìm cậu,vừa mở cửa liền thấy thân ảnh bé nhỏ nằm cuộn tròn trong chăn như cục bông lớn, lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác bình yên.Ánh nắng bên ngoài nhẹ chiếu vào gương mặt thanh tú,cả căn phòng như mang một không khí mùa xuân dịu dàng tươi mát khiến lòng người rung động.Tiêu Chiến nghe tiếng động giật mình ngồi dậy,thấy hắn liền vô thức lùi về phía sau nắm chặt tấm chăn trong tay.Vương Nhất Bác thấy hành động của cậu trong lòng cười khổ,sợ hắn vậy sao?

-"Tại sao không chịu ăn?"

-"Tôi không đói"

-"Tiêu Chiến ,em nên biết rằng tôi không phải loại đàn ông nhu nhược có thể quỳ rạp dưới chân để cầu em,nên đừng thách thức tôi"_Hắn thân dựa người vào cửa, tay đút vào túi quần lạnh lùng nhìn cậu.

Tiêu Chiến trong lòng căng thẳng cúi đầu không dám nhìn hắn.

-"Tôi không muốn ăn,khi nào đói tôi sẽ.....Á anh làm gì vậy?"_Cậu đang nói thì hốt hoảng khi hắn bất ngờ đi tới bế cậu lên.

-"Việc của em là do tôi quyết định,tôi muốn em ăn em nhất định phải ăn"

Nói rồi hắn một mực bế cậu xuống lầu,kéo ghế ép cậu ngồi xuống,thím Trương trong bếp đem ra một tô cháo nóng hổi.Cậu nhìn tô cháo trước mặt ngập ngừng,cơn đau dưới hạ thân khiến cậu khó chịu thực sự không muốn ăn.

-"Tôi.......tôi"

-"Thế nào?đợi tôi đút em ăn?"

Tiêu Chiến nghe thấy liền sợ hãi cắm đầu cắm cổ ăn nhưng lại quên mất cháo vẫn còn nóng mà giật nảy mình buông muỗng xuống,lưỡi bị nóng đến phát đau.Vương Nhất Bác thấy vậy nhíu mày cầm lấy tô cháo kéo về phía mình lạnh lùng ra hiệu.

-"Qua đây"

Tiêu Chiến hơi ngập ngừng nhưng cũng thuận ý qua bên cạnh hắn ngồi xuống.Vương Nhất Bác tay mυ"ŧ một muỗng cháo còn nghi ngút khói từ từ đưa lên miệng thổi.

-"Há miệng ra"

-"Hả?...tôi tự ăn được"_Tiêu Chiến cả kinh.

-"Tôi kêu em há miệng ra"

Nhìn ánh mắt hắn ta tràn ngập uy hϊếp cậu liền gượng gạo mở miệng tùy ý để hắn đút,cứ như vậy không lâu sau đã hết muỗng cuối cùng.Nhìn cậu ăn xong, hắn đứng dậy quăng cho cậu một túi đồ.

-"Sửa soạn đi,tối nay cùng tôi ra ngoài"

Tiêu Chiến đón lấy chiếc túi,nhìn bên trong hình như là một bộ vest trong rất sang trọng,định mở miệng phản bác nhưng lại không dám mở lời.

-"Sao vậy? Tôi đút ăn không đủ bây giờ lại cần thôi thay đồ giúp em?"

-"Tôi sẽ thay ngay"_Vừa dứt lời cậu nhanh chóng chạy thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại,dưới này hắn nhìn theo lắc đầu cười khổ,lúc nào cũng muốn hắn thô bạo mới chịu nghe lời.Nhưng mà như vậy cũng tốt,chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời bất kể cậu muốn gì hắn đều có thể đáp ứng nhưng hắn còn lạ tính cậu sao?nhóc con đó chỉ cần nuông chiều cậu một chút là liền làm ra những việc chọc tức hắn khiến hắn không nhịn được phải phạt cậu,mà phạt rồi trong lòng lại đứng ngồi không yên nên tốt nhất là nghiêm khắc với cậu một chút.

Bây giờ đã là 7 giờ tối,cậu cùng hắn đến bữa tiệc đã định.Vương Nhất Bác không ít lần ánh mắt kiềm chế không được mà ngước nhìn người bên cạnh,cậu thật đẹp.Bộ vest đen vừa vặn ôm sát cơ thể khiến cậu thêm trang nhã ,cuốn hút.Gương mặt thanh tú phản phất nét u buồn càng làm hắn thêm mê đắm muốn chiếm hữu cậu mãnh liệt,Tiêu Chiến rụt rè theo sát hắn, những buổi tiệc sang trọng thế này thật sự cậu cảm thấy không thoải mái.Tùy ý tìm một chỗ yên tĩnh nhất để ngồi,hắn biết cậu không thích náo nhiệt nên cũng để cậu tự tìm chỗ đàng hoàng rồi mới đi chào hỏi những người kia.Bỗng nhiên Tiêu chiến cảm thấy có gì đó rất lạ , đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm,lúc nãy cậu cảm giác được hình như có ai đó đang nhìn mình nhưng khi đảo mắt một vòng cũng không thấy gì bất thường cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều cũng đành thôi.Một lát sau khi buổi tiệc bắt đầu,cảm giác đó lại xuất hiện,quái lạ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng căng thẳng quay qua nói với hắn.

-"Tôi đi vệ sinh một lát"

Thấy hắn gật đầu đồng ý mới lặng lẽ rời đi,cậu cần rửa mặt một chút cho tỉnh táo.Lúc nãy rõ ràng cậu cảm nhận được ánh mắt nào đó nhìn mình mãnh liệt,người đó là ai?hay là do cậu nghĩ quá nhiều? khẽ thở dài nhanh chóng gạt đi mớ suy nghĩ hỗn độn mà quay lại bữa tiệc, nếu để hắn đợi lâu chắc chắn sẽ nổi điên với cậu.Nhưng khi vừa rời khỏi nhà vệ sinh được một đoạn thì cậu va phải một người ,thân thể loạng choạng muốn ngã về phía sau thì được người kia giữ lại mạnh mẽ ôm cậu trong lòng.Tiêu Chiến nhất thời hốt hoảng muốn bài xích thì một giọng nói vang lên,nghe vừa quen cũng vừa lạ.

-"Tiểu Tán,là anh"