Chương 52: Hai Vị Hảo Thủ Đoạn

Người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách cướp đoạt năng lực của người biến dị, phản thần giả biến dị, sẽ thu được linh lực của họ, cướp đoạt một gã biến dị cùng phản thần giả biến dị thu được linh lực tùy theo năng lực cao thấp của họ mà định ra.

- Linh lực.

Xem hết đoạn giải thích này, Diệp Dương Thành cảm thấy hồ đồ, truy hỏi:

Linh lực có thể làm cái gì?

Thay thế công đức huyền điểm cường hóa các loại sinh vật trong khu vực quản hạt, súc dưỡng linh bộc.

Thay thế công đức huyền điểm cường hóa sinh vật?

Vẻ lo lắng trên mặt Diệp Dương Thành dần dần tiêu tán, hiện lên vui mừng! Lần trước cường hóa ruồi trâu hao phí không ít công đức huyền điểm, nhưng sau khi cường hóa hắn cũng hài lòng vô cùng, nếu lần này cướp đoạt linh lực trên người biến dị có thể thay thế công đức huyền điểm cường hóa cho sinh vật, như vậy tuy sẽ bị khấu trừ công đức huyền điểm, nhưng lại lấy được linh lực, so sánh đôi bên, dù có tổn thất phỏng chừng không quá lớn!

Cũng có ý nghĩa, người biến dị không

cần phải chết, Diệp Dương Thành cũng không cần đi làm đao phủ thần tôn gì đó!

Tâm tình thật tốt, Diệp Dương Thành lại thì thầm:

Linh bộc là ý tứ gì? Trầm mặc vô hạn…

Ba phút trôi qua, Cửu Tiêu Thần Cách không chút phản ứng, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ bỏ qua, hừ hừ nói:

- Tính tình vẫn còn lớn…

Nhưng sau khi tìm hiểu rõ ràng chuyện này, Diệp Dương Thành xoay người đi

về hướng đôi nam nữ đã đi, phản thần giả biến dị, cũng chính là hỗn đản lợi dụng siêu năng lực làm nhiều việc ác, tuy nói nhìn người không thể xét qua tướng mạo, nhưng đôi nam nữ kia nhìn tới nhìn lui, đều không giống như là người tốt!

Ở trong khu vực quản hạt của ta xuất hiện kẻ hư hỏng như vậy, làm kẻ quản lý khu vực này, làm sao có thể dung túng?

Sắc mặt Diệp Dương Thành nghiêm túc cho mình một cái cớ phi thường quang minh chính đại, trên thực tế là vì tâm ngứa khó nhịn, muốn đem đôi nam nữ kia luyện tập một chút, thuận tiện kiếm một chút công đức huyền điểm, sau đó thuận tiện cướp đoạt linh lực, nhìn xem hình

dáng đồ chơi linh lực kia rốt cục là vật gì!

Trong lòng quyết định chủ ý, Diệp Dương Thành bước nhanh về hướng tiệm của mình, sau khi đi vào tiệm kéo cửa cuốn xuống, chỉ lưu lại một khe hở cao chừng 3cm…



Một phút sau, một con ruồi trâu trắng ngà từ trong khe hở bò ra, uốn éo đầu nhỏ nhìn quanh cảnh tượng trên đường, vỗ cánh bay lên hướng góc tây bắc phố Triêu Dương bay nhanh.

Có Cửu Tiêu Thần Cách “hướng dẫn nhắc nhở”, Diệp Dương Thành không cần lo lắng mất đi tung tích của đôi nam nữ

kia, cho nên sau khi tập trung vị trí của họ, hắn khống chế ruồi trâu lảo đảo bay trên không trung, thường thường cúi đầu xem xét người đi đường, có loại cảm giác như đang quan sát muôn dân.

Từ khi đạt được Cửu Tiêu Thần Cách đến bây giờ đã qua gần hai mươi ngày, đã giúp Diệp Dương Thành chậm rãi hiểu biết về thần cách thậm chí là thần quyền, tuy rằng hiện tại hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh lão nhân gia trợn mắt mắng hắn trong ngõ hẻm hôm đó, chính là vị thần vui giận bất thường xem mạng người như cỏ rác!

Trông cậy vào một vị thần vô tình đi quản lý chuyện thiện ác trên thế gian?

Còn không bằng trông chờ heo mẹ lên cây càng thêm thực tế!

Trong đầu oán thầm lão thiên gia, lại bắt đầu cân nhắc chuyện linh bộc, không biết lấy tới linh lực súc dưỡng linh bộc là chuyện gì xảy ra?

Càng nghĩ càng không biết rõ ràng, Diệp Dương Thành thao tác ruồi trâu dần dần đến gần đôi nam nữ kia, vượt ngoài dự đoán của hắn chính là hai người trực tiếp đi xuyên qua phố Nam Môn đi vào một hẻm nhỏ, mục đích của bọn họ chính là sòng bạc trấn Bảo Kinh!

Thấy một màn này, trong lòng Diệp Dương Thành nghĩ thầm, lại theo xa xa,

âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ sòng bạc mời hai người kia đến nơi này trấn thủ?

Tuy ruồi trâu biến dị không nhỏ, nhưng bởi vì thân thể màu trắng ngà, lại cùng màu sắc với vách tường sòng bạc, đi theo sau đôi nam nữ chừng ba thước, động tác Diệp Dương Thành hết sức cẩn thận, bởi vì khi hắn đi đến gần đôi nam nữ chuẩn bị bác đoạt gạt bỏ, Cửu Tiêu Thần Cách lại nhắc nhở bởi vì cấp bậc hắn không đủ, dưới trạng thái ám ảnh không thể hoàn thành thao tác!

Gặp phải loại kết quả này, Diệp Dương Thành cười khổ, nhưng cũng không buông tha việc theo dõi, tuy rằng không thể dùng thủ đoạn ám ảnh gạt bỏ đôi nam

nữ kia, nhưng đã đến nơi đây, tạm thời nhìn xem đôi nam nữ có quan hệ gì với sòng bạc!

Minh ca đang nói chuyện với Long ca, hai người không thể đi vào!

Ngay cửa phòng làm việc của Lục Thế Minh, một thanh niên chừng hai mươi bảy hai mươi tám nhuộm tóc đỏ, hai bên tai treo hơn mười bông tai, bộ dáng cà lơ phất phơ, nhìn thấy đôi nam nữ cực xấu đi tới, tinh thần rung lên, vươn tay ngăn chặn lại.

- …

Đôi nam nữ dừng bước, không hẹn cùng

nghiêng đầu nhìn qua đối phương, nam nhân mở miệng nói:



Tránh ra.

Không có lỗ tai sao?

Thanh niên tóc đỏ nghiêm mặt, hừ nói:

Thể hiện cũng phải tuyển địa phương, nơi này là nơi hai người tùy tiện giương oai sao? Mau cút!

Ah…

Nữ nhân nhìn chăm chú vào thanh niên tóc đỏ, thoáng mở miệng cười, chẳng qua nụ cười của nàng thật giống như cửa sắt

bị rỉ sét mở ra, thanh âm chói tai làm người không rét mà run!

Cười cái gì mà cười…

Phốc xuy…

Thanh niên tóc đỏ vươn tay chỉ nữ nhân, chỉ thấy nữ nhân hơi híp mắt, trong đôi mắt xẹt qua hồng quang, ngay sau đó là tiếng vang cực nhỏ, như thanh âm lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua da thịt…

Trong đôi mắt thanh niên tóc đỏ hoảng sợ, há mồm định nói gì đó, nhưng miệng vừa mở ra cổ họng liền xuất hiện một vết máu nhỏ như sợi tóc, ngay sau đó hắn liền ngã quỵ, quỳ rạp dưới đất không còn

tiếng động.

Thấy một màn này, Diệp Dương Thành đang tránh ở khe hở bình hoa cách đó không xa hít sâu một hơi…kháo, thật quá độc ác!

Có lẽ nghe được động tĩnh bên ngoài, cửa phòng mở ra, Phì Long Lục Vĩnh Huy mặc chiếc quần sọt dài, áo tay ngắn đi ra…

Nhìn thấy thanh niên tóc đỏ đã chết, sắc mặt Lục Vĩnh Huy sầm xuống, nhưng ngay sau đó hắn làm như không nhìn thấy, nở nụ cười thản nhiên:

- Hai vị hảo thủ đoạn, mời vào.

Đôi nam nữ lạnh lùng nhìn Lục Vĩnh Huy, nam nhân hừ một tiếng sau đó cùng nữ nhân đi vào phòng, mà Lục Vĩnh Huy cau mày đưa mắt nhìn thanh niên tóc đỏ, ngẩng đầu về phía hướng thang lầu hô:

Người đâu, đem phế vật này mang đi ra ngoài xử lý!

Phế Vật.