Chương 59: Ngoại truyện 1

Bốn năm sau.

Khu nhà ở dành cho sĩ quan quân đội, quận Bảy, thành phố Hồ Chí Minh, ngày 16 tháng 8 năm 2027.

Khu nhà ở dành cho sĩ quan quân đội thực chất là một tòa chung cư lớn nằm gần đại lộ Nguyễn Văn Linh ở phía nam thành phố, được hoàn thành vào đầu năm 2023. Khi Kiệt cùng ông Toàn chuyển công tác tới thành phố Hồ Chí Minh, phía quân đội đã tặng một căn hộ trong khu nhà này làm nơi cư trú chính thức cho cả hai cha con.

Trước đây phần lớn thời gian Kiệt vẫn sống trong quân doanh của đơn vị, cậu chỉ thỉnh thoảng về thăm nhà vào những dịp được nghỉ phép. Thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, Kiệt chính thức xuất ngũ, rời khỏi đơn vị của mình, chuyển tới sinh sống tại căn hộ của hai cha con.

Trong nhiệm vụ cuối cùng diễn ra hồi tuần trước, Kiệt có cơ hội ra khỏi quân doanh, ngao du qua một vài tỉnh thành lân cận thành phố Hồ Chí Minh. Dù chỉ trong phạm vi khu vực Đông Nam Bộ, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cậu cảm thấy thế giới này thật rộng lớn, trong lòng thôi thúc một khao khát muốn được đi đây đi đó, bèn quyết định chia tay chốn quân trường sau tám năm gắn bó, bắt đầu cuộc sống mới như bao người công dân bình thường khác.

Vốn dĩ suy nghĩ về việc xuất ngũ đã nhen nhóm từ vài tháng, khi đó ông Toàn đột nhiên muốn Kiệt xuất ngũ trước tháng Chín, nhưng cậu nhiều lần do dự trước đề nghị của ông. Chỉ khi được đi ra ngoài một chuyến như vậy mới có động lực để cậu chấp nhận rời bỏ nơi mà cậu đã cống hiến cả tuổi trẻ của chính mình.

Buổi chiều, mây đen che phủ bầu trời, mọi thứ tối sầm lại, cơn mưa tầm tã trút xuống không biết đến bao giờ mới ngớt. Một chiếc taxi dừng lại trước lối vào của tòa chung cư dành cho sĩ quan quân đội, Kiệt ngồi ở hàng ghế sau thanh toán tiền xe, sau đó đeo bao lô của mình lên lưng rồi mở cửa bước xuống, vội vàng chạy vào một mái che để trú mưa, còn chiếc xe kia thì nổ máy rời đi, rất nhanh đã khuất dạng sau màn mưa trắng xóa.

Bảo vệ trực chốt trước lối vào chung cư nhận ra Kiệt, hai người gật đầu chào nhau, đoạn Kiệt đi về phía thang máy, sau một hồi di chuyển, rất nhanh đã về đến căn hộ của hai cha con.

Kiệt tìm thấy chìa khóa nhà trong ba lô, liền mở cửa bước vào. Cậu bật công tắc lên, thấy căn hộ không có gì thay đổi so với lần trước cậu về nhà nhân dịp nghỉ phép, có khác chăng là sàn nhà, nội thất trong nhà có đôi chỗ bám bụi. Có lẽ do ông Toàn bận rộn công việc, trong bốn năm qua ông đã được thăng quân hàm lên chức thiếu tướng, công tác trong bộ máy lãnh đạo của Quân khu Bảy, công việc hằng ngày tối mặt tối mũi, lúc về nhà thì đã thấm mệt, không còn hơi sức để dọn dẹp nên mới để nhà cửa thành ra như vậy.

Kiệt thở dài, cậu cất dọn hành lý của mình, bắt tay vào lau dọn nhà cửa, khi căn hộ đã trở nên sạch sẽ thì bên ngoài trời đã tạnh mưa, ánh mặt trời dần khuất dạng sau các tòa nhà chọc trời, nhường chỗ cho cuộc sống ban đêm xâm chiếm lấy mọi ngóc ngách trong thành phố này.

Mắt nhìn đồng hồ đã là sáu giờ rưỡi tối, Kiệt tranh thủ tắm rửa, đến lúc tắm xong vẫn chưa thấy ông Toàn về nhà. Bụng Kiệt réo lên ầm ĩ vì đói bụng, cậu hơi lười nên muốn đi ăn bên ngoài một bữa, chỉ sợ lúc ông Toàn về lại không có cơm tối để ăn, suy nghĩ một hồi cuối cùng Kiệt quyết định cầm điện thoại lên, quay số và gọi cho ba mình.

Đầu dây bên kia không ai bắt máy, Kiệt gọi hai lần thì đành bỏ cuộc, thầm nghĩ có lẽ ông Toàn đang bận việc nào đó nên không nghe được. Cậu không chờ đợi thêm nữa, quyết định ra ngoài ăn một tô phở, dự định mua thêm một phần mang về cho ba mình, để đến lúc ông về nhà còn có cái mà bỏ bụng.

Hàng quán ở khu nhà ở này cực kỳ đa dạng, đi dọc theo chân tòa chung cư mà mùi hương của đủ loại món ăn hòa trộn lẫn nhau không ngừng xộc vào mũi Kiệt. Kiệt tìm thấy tiệm phở quen thuộc mà cậu hay ăn mỗi khi về nhà, vừa định rẽ vào thì điện thoại trong túi quần reo lên, lấy ra nhìn thì thấy người gọi tới chính là ông Toàn.

- Con đây. - Kiệt lựa một chỗ không làm cản trở việc kinh doanh của người khác, chấp nhận cuộc gọi tới của ba mình. - Có chuyện gì không ba ?

"Ba thấy hai cuộc gọi nhỡ từ con." Ông Toàn nói. "Con về tới nhà chưa ?"

- Con về từ hồi chiều rồi, giờ đang ra ngoài ăn tối. - Kiệt trả lời. - Tối nay ba về có muộn không ? Con mua phở đem về cho ba nhé ?

"Không cần đâu, ba đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng, tối nay chắc không về nhà đâu." Ông Toàn nói. "Con cứ đi ăn rồi đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đi nhé."

- Vâng. - Kiệt gật đầu. - Vậy con cúp máy nhé ba.

"Khoan, từ từ đã." Ông Toàn đột nhiên lên tiếng, Kiệt lập tức dừng ý định cúp máy của mình lại. "Ba có chuyện này muốn nói với con, nhưng là tin tuyệt mật, không tiết lộ cho con được. Xung quanh con có ai không ? Nếu có thì kiếm chỗ nào vắng rồi nghe ba dặn dò."

- Chuyện quan trọng không ba ? - Kiệt thắc mắc, cậu hiểu những thứ dính dáng đến "tuyệt mật" hay "bí mật quân sự" thì cậu không nên tọc mạch vào.

"Có, đáng lẽ ba không được tiết lộ cho con, nhưng bí mật này không những ảnh hưởng tới con mà của rất nhiều người khác." Ông Toàn nói, Kiệt đoán vẻ mặt của người bên kia đầu dây đang rất lưỡng lự. "Chính bí mật này là lí do mà ba khuyên con nên xuất ngũ vào thời điểm này đấy. Con tìm chỗ nào kín đáo một xíu đi."

Kiệt không phản đối, cậu tìm tới nơi tập kết rác thải của tòa chung cư, chỗ này vốn bốc mùi hôi thối nên ít người lui tới, nhưng Kiệt vẫn ráng chịu đựng, sau khi xác nhận xung quanh không có ai thì nói vào điện thoại :

- Con ở chỗ an toàn rồi, ba nói đi.

"Thực ra ba cũng không rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, ba chỉ nói lại những gì mình biết thôi." Ông Toàn nói bằng giọng nghiêm túc. "Dự kiến ngày mai sẽ xảy ra sự kiện gì đó, có thể gây ảnh hưởng đến an ninh quốc phòng của nước ta, vì chỉ thị từ Bộ Quốc phòng đưa xuống là ba phải điều động bộ đội chủ lực vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tiến hành xây dựng một căn cứ quân sự tạm thời ở sân bay Tân Sơn Nhất, đảm bảo mọi chuyến bay tới đều thông suốt, cũng như chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, trong trường hợp có biến thì thiết lập cầu hàng không tới các sân bay khác trong phạm vi cả nước."

"Nếu được thì tối nay con đi siêu thị, mua một chút đồ đạc để dự phòng nếu có tình huống bất trắc xảy ra thì còn có thể tự mình sinh tồn được." Ông Toàn dặn dò. "Trong trường hợp có khủng bố hay an ninh quốc phòng bị đe dọa, có lẽ thành phố này sẽ rất là hỗn loạn, con hãy cố gắng tìm cách giữ cho chính mình an toàn, nếu có thể thì tìm đường tới sân bay Tân Sơn Nhất, ở đó quân đội sẽ phụ trách bảo vệ cho con."

- Con hiểu rồi ạ. - Kiệt cố gắng ghi nhớ tất cả những gì mà ba mình dặn dò.

"Vậy thì tốt." Ông Toàn nói. "Thôi ba cúp máy đây kẻo có người phát hiện rồi lại tọc mạch nữa."

Ông Toàn vừa dứt lời liền dập máy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút trầm mặc kéo dài. Kiệt buông điện thoại xuống, nhìn đường sá về đêm nườm nượp ánh đèn từ xe cộ và các tòa nhà cao tầng xung quanh, cuộc sống vẫn trôi qua bình yên như vậy, trong lòng có chút hoài nghi về lời căn dặn của ông Toàn, cảm thấy cái sự kiện "sẽ đe dọa đến an ninh quốc phòng" giống như một viễn cảnh xa vời khó có thể xảy ra.

Kiệt không biết mức độ quan trọng của nhiệm vụ mà ông Toàn đang thực hiện như thế nào, nhưng xét đến việc chính cậu cũng không biết ba mình đang phải đi công tác thì cũng đủ hiểu tính bảo mật của nhiệm vụ lần này của ông cao như thế nào. Nếu đã tuyệt mật như vậy mà ông Toàn dám mạo muội liên lạc cho con trai của mình như vậy, vậy chứng tỏ lời ông Toàn nói có một phần là sự thật.

Cùng lúc đó, đội hình bốn chiếc trực thăng lướt qua nền trời đen, bay về phía các tòa nhà cao tầng phía xa. động cơ trực thăng ầm ầm như muốn rung chuyển cả mặt đất, thu hút sự chú ý của Kiệt và những người đi đường khác. Việc trực thăng xuất hiện đơn lẻ trong không phận thành phố Hồ Chí Minh là điều thường thấy, nhưng trực thăng đi theo đội hình là việc hiếm thấy, sự xuất hiện của đội ngũ trực thăng như phụ họa thêm cho lời dặn của ông Toàn.

Bụng Kiệt sôi réo liên hồi, cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ, thầm nghĩ cần chuẩn bị những gì thì từ từ rồi tính sau, trước tiên phải lấp đầy cái dạ dày của mình trước đã.

Kiệt trở lại tiệm phở ban nãy, gọi một phần phở bò cho mình. Trong quán khá đông người, cậu lựa một chỗ gần quầy hàng phở, tranh thủ xem chương trình thời sự của Đài Truyền hình Việt Nam trong lúc đợi phần ăn của mình :

"Tính đến 6 giờ chiều ngày hôm nay, đã có thêm 4761 người mất tích đã được tìm thấy ở trung tâm các thành phố thuộc khu vực châu Á và nước Úc, trong đó ở Việt Nam đã phát hiện tổng cộng 93 người, tất cả các nạn nhân đều được tìm thấy trong tình trạng ngất xỉu và đã được đưa đi theo dõi và điều trị tại các bệnh viện gần nhất. Theo nguồn tin chúng tôi đã nhận được, hầu hết các nạn nhân đều đã được xuất viện và được tiến hành theo dõi, điều trị tại nhà."

"Như vậy xét tới điểm hiện tại, toàn bộ 12 096 nạn nhân trong một sự kiện mất tích tập thể diễn ra toàn cầu đều đã được tìm thấy, tất cả đều khỏe mạnh, không gặp bất cứ vấn đề sức khỏe nào. Điều này được xem là một trong những sự kiện bí ẩn nhất trong lịch sử loài người hiện đại, hiện nay Liên Hiệp Quốc đang cùng Chính phủ các quốc gia trên thế giới bắt tay với nhau, tiến hành điều tra những kẻ đứng sau sự kiện bắt cóc lần này cũng như động cơ của những kẻ chủ mưu đó."

- Phở của anh đây ạ. - Nữ nhân viên phục vụ bưng tô phở bò bốc khói nghi ngút đặt trước mặt Kiệt.

- Cảm ơn. - Kiệt nói, sau khi đối phương rời đi, cậu lại hướng sự chú ý của mình về phía màn hình TV, theo dõi tiếp nội dung ban nãy, nhưng lúc này MC trên màn hình đã bắt đầu đưa tin khác.

Lý do Kiệt đặc biệt lưu tâm tới sự kiện biến mất tập thể đột ngột này là vì đúng hai tuần trước, cậu đã thực hiện nhiệm vụ cuối cùng trước khi giải ngũ, đó là bắt cóc 14 người với tội danh phản quốc ở năm thành phố khác nhau thuộc khu vực Đông Nam Bộ. Các đối tượng đã bị Kiệt cùng người đồng đội lần đó tên là Tùng, một chiến sĩ mà cậu chưa từng quen biết trước đây, đột nhập vào nhà và bị đưa đi khi còn đang say giấc ngay trong đêm, sau đó hai người đã đưa họ tới sân bay Tân Sơn Nhất và từ đó hoàn toàn không còn nghe ngóng gì về những người đó nữa.

Sau hôm đó, thông qua báo đài và TV, Kiệt biết đến sự kiện biến mất tập thể diễn ra trên phạm vi toàn cầu, lúc này cậu mới cảm thấy ngờ ngợ, tự hỏi có lẽ 14 người mà bản thân cậu đã bắt cóc hai tuần trước cũng nằm trong số 12 096 người mất tích này. Cậu vốn định hỏi cấp trên về thân phận của 14 "đối tượng phản quốc", nhưng ngay cả cấp trên của Kiệt cũng không biết, bởi đây là chỉ thị trực tiếp từ Bộ Quốc phòng đưa xuống, đơn vị chỉ nên thực hiện tốt nhiệm vụ được giao, ngoài ra không được thắc mắc gì thêm.

Đôi khi có những chuyện, tốt nhất là không nên tọc mạch tới, đặc biệt là những chuyện dính dáng tới bí mật quốc gia.

Kiệt tạm thời dẹp mấy suy nghĩ trong đầu qua một bên, trước mắt là tô phở bò thơm phức, dạ dày lại ầm ĩ đòi ăn cậu không nhịn được nữa, cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

Ăn uống xong xuôi, Kiệt trở về căn hộ của mình, suy tính những tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, cũng như lên danh sách những vật dụng có thể mang theo bên người để phòng thân. Hồi còn ở trong quân ngũ, cậu từng nhiều lần được huấn luyện sinh tồn trong môi trường tự nhiên hoang dã, nhưng hiện giờ cậu đang ở thành phố lớn nhất cả nước, trong môi trường đô thị tồn tại rất nhiều nhân tố khác nhau, tiềm ẩn vô vàn rủi ro có thể đe dọa đến sinh mạng mà cậu không thể lường trước được.

Chính Kiệt cũng không tự tin rằng bản thân có thể xoay sở nếu có sự cố quốc phòng xảy ra, cậu vốn quen với việc sử dụng súng ống và các loại vũ khí sát thương cao, nhưng giờ đây cậu đã trở thành một người dân thường, không thể chạm tới những món đồ đó, càng làm cơ hội sinh tồn của cậu thấp hơn.

Sau khi lập danh sách những kịch bản cần ứng phó cũng như vật dụng cần thiết, Kiệt tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn hộ, tổng kết lại chỉ có hai con dao làm bếp có thể miễn cưỡng dùng làm vũ khí phòng thân, nhưng hai con dao này đã khá cũ, lưỡi dao với cán dao đã hơi lỏng lẻo, chỉ cần chịu lực mạnh cũng có thể bị bong ra. Trong nhà lại chẳng có thực phẩm dự trữ hay nước uống đóng chai, cơ bản mà nói thì cậu gần như chẳng có dụng cụ nào hỗ trợ cho việc sống sót.

Kiệt rời khỏi nhà lần nữa, đi mua những dụng cụ sinh tồn cần thiết, may mà bên dưới chung cư cũng như xung quanh tập trung khá nhiều cửa hàng, trong một buổi tối mà đã bổ sung gần như đầy đủ những vật dụng còn thiếu, chỉ còn lại một số thứ chỉ bán tại siêu thị như dao, bộ dụng cụ đa năng bỏ túi hoặc thực phẩm đóng hộp thôi.

Trung tâm thương mại gần nhất cách chung cư gần nửa tiếng đi bộ, lúc đó đã là 9 giờ 40 phút tối, nếu chạy bộ thì cũng không thể tới đó trước khi đóng cửa. Kiệt lại không có xe máy sẵn, cậu bèn mở ứng dụng đặt xe, đợi mười phút thì tài xế mới chạy tới, lại tốn thêm mười phút đi đường, khi Kiệt tới trung tâm thương mại thì nơi đó đã đóng cửa, cả tòa nhà im lìm chìm vào giấc ngủ của mình.

Kiệt chán nản về nhà, cả một buổi tối phải đi mua sắm khiến cậu thấy mệt mỏi, hai mí mắt nặng trĩu cứ muốn sụp xuống, cậu quyết định đi ngủ để lấy sức chuẩn bị đối đầu với ngày mai.

Ông Toàn không nói rõ cụ thể thời điểm xảy ra sự kiện ảnh hưởng tới an ninh quốc phòng, nên khi đồng hồ vừa chỉ 0 giờ, dây thần kinh cảnh giác của Kiệt đã kéo căng như sợi dây đàn. Cậu đặt hai con dao làm bếp cũ ở đầu giường, chỉ cần nghe thấy tiếng động bất thường sẽ bật dậy ngay lập tức, ngay cả khi đã say giấc cũng không dám lơ là một giây.

***

Quận Bảy, thành phố Hồ Chí Minh, ngày 17 tháng 8 năm 2027.

Trải qua một đêm yên ổn, sáng hôm sau khi Kiệt rời khỏi nhà, thấy đường phố vẫn đông đúc, người xe đi lại nườm nượp, ai nấy đều hối hả với công việc của mình, nhịp sống quen thuộc thường ngày cứ tiếp diễn. Nếu không vì trên trời xuất hiện một đội ngũ ba chiếc trực thăng bay ngang bầu trời, có lẽ Kiệt cũng chẳng còn để tâm đến lời dặn của ông Toàn ngày hôm qua.

Trung tâm mua sắm gần nhà Kiệt mở cửa lúc 10 giờ sáng, Kiệt ban đầu định vào nội thành để mua đồ để tránh lãng phí thời gian chờ đợi, nhưng nội thành đất chật người đông, là nơi dễ rơi vào hỗn loạn nhất khi xảy ra thảm họa, cuối cùng quyết định vẫn nên tới siêu thị gần nhà để mua đồ. Cậu khoác ba lô quân dụng của mình, bên trong thủ sẵn vật tư y tế, thuốc men cùng một số vật dụng hữu hiệu để đề phòng trên đường đi xảy ra chuyện thì có cái để ứng phó, cuốc bộ nửa tiếng, lúc tới nơi thì siêu thị cũng vừa lúc mở cửa bắt đầu hoạt động, bèn gửi đồ tạm chiếc ba lô vào quầy giữ đồ, rồi nhanh chóng bổ sung danh sách dụng cụ sinh tồn còn thiếu của mình.

Kiệt khẩn trương lấy hai con dao làm bếp mới tinh bỏ vào giỏ hàng, đưa mắt tìm kiếm gian hàng thực phẩm đóng hộp, khi vừa đi ngang qua gian hàng nước giải khát, đột nhiên phát hiện một bóng hình quen thuộc đang quay lưng lại với mình.

Một giây sau đó, người kia khẽ quay người bên quầy hàng, góc nghiêng gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện sau mái tóc đen láy dài chấm vai, nhất thời Kiệt cảm thấy người kia có phần quen thuộc trong tim khẽ hụt một nhịp đập.

Trong tích tắc một mảng ký ức đã đóng bụi từ lâu bỗng nhiên sống dậy, Kiệt nhận ra vẻ ngoài người kia cực kỳ giống Thanh của năm đó, chỉ có một số khác biệt nhỏ, nhưng không thể lẫn vào đâu được, khiến cậu lầm tưởng rằng đối phương thực sự chính là Thanh.

Nhưng Kiệt nhanh chóng trấn tĩnh lại dòng suy nghĩ của mình. Thanh đã mất gần năm năm rồi, cô gái kia chẳng qua chỉ có đường nét gương mặt gần giống Thanh thôi, hoặc cũng có thể là người thân nào đó có quan hệ ruột thịt với Thanh, như vậy mới có sự tương đồng về ngoại hình với cô mà thôi.

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Kiệt lập tức hiện ra một cái tên, dù lâu năm không gặp nhưng ngoại hình người đó vẫn còn in dấu sâu đậm trong tâm trí cậu, và cũng rất giống với đối phương. Nhưng Kiệt lấn cấn, không dám chắc cô gái kia là người cậu đang nghĩ tới, bèn thử gọi dò :

- Thủy ?

Cô gái kia nghe thấy tên gọi, đưa mắt tìm kiếm xung quanh theo phản xạ, sau cùng nhìn thấy Kiệt đứng đó, vẻ mặt đối phương đầu tiên là bất ngờ, sau đó cô vui mừng tiến về phía cậu, vừa đi vừa bắt chuyện :

- Anh Kiệt phải không ? Trời ơi, lâu lắm rồi mới gặp lại anh đó !

Bây giờ Thủy đang đứng đối diện với Kiệt, cho cậu cơ hội được nhìn rõ hơn gương mặt của cô, cảm thấy vẻ mặt cô giống Thanh như đúc, chỉ khác chăng là ở ánh mắt cô không có nhiều sự sắc sảo như người chị mà tràn ngập vẻ lạc quan và hồn nhiên của một cô gái trẻ.

- Ừa, năm năm rồi mới gặp lại em. - Trong lòng Kiệt có chút hồi hộp, tim đập bình bịch một cách rối bời, cậu tự nhủ trong lòng phải ép chính mình trấn tĩnh lại. - Dạo này em thế nào rồi ? Đã ra trường đi làm chưa ?

- Em đang học thạc sĩ ngành Kỹ thuật Cơ Điện tử ở trường Đại học Bách khoa. - Thủy nói. - Thuê trọ ở ngay quận Mười, cũng ở trường thôi. Còn anh thì sao ?

- Anh mới xuất ngũ hôm qua thôi. - Kiệt nói, chợt nhớ tới lời dặn của ông Toàn về sự cố an ninh quốc phòng sắp xảy ra, cậu muốn nói cho Thủy biết để cô còn đề phòng, hoặc ít nhất cũng thuyết phục được cô đi cùng mình để cậu có thể bảo vệ cho cô, nhưng cậu không dám nói thẳng ra vì đây là bí mật quân sự, chỉ đành tìm cách khác. - Hôm nay em có bận gì không ? Trưa nay anh mời em đi ăn cơm nhé ?

- Nay em qua nhà bạn ăn rồi ... Thu, tao ở đây nè ! - Thủy chưa dứt lời, bỗng cô lớn tiếng gọi ai đó sau lưng Kiệt, cậu quay lại thì thấy một cô gái trẻ trạc tuổi Thủy đang lon ton chạy tới. - Anh Kiệt, đây là Thu, bạn học chung cấp Ba với em, đang làm chuyên viên marketing tại Unilever Việt Nam.

- Úi chà, anh đẹp trai nào đây ! - Thu gật đầu chào Kiệt, đoạn quay qua châm chọc Thủy. - Giới thiệu anh với tao đi !

- Người quen của gia đình tao thôi, giới thiệu cái gì chứ, lo mà tập trung kiếm tiền đi. - Thủy trừng mắt, đoạn quay qua mềm mỏng với Kiệt. - À đúng rồi, anh cho em số điện thoại đi, hồi trước tốt nghiệp Đại học xong em có đổi số điện thoại rồi, số điện thoại cũng mất hết, tưởng không gặp lại được anh rồi chứ.

- Ừ hèn gì lâu rồi không liên lạc với em được. - Kiệt nói, sau đó hai người nhanh chóng trao đổi cách thức liên lạc cho nhau.

- Cảm ơn anh nhé ! - Thủy nói. - Khi nào rảnh thì em mời anh uống cà phê sau. Giờ em đi nhé.

- Hai đứa đi cẩn thận. - Kiệt nói.

Nhìn hai cô gái trẻ vừa cười vừa rẽ qua một quầy hàng khác, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Những ký ức vụn vỡ của năm năm trước ùa về, vun đắp thành một sợi dây kết nối Kiệt với Thủy, cậu sợ khi thảm họa xảy ra, Thủy sẽ không thể lo liệu cho sự an nguy của bản thân, có thể để tính mạng rơi vào nguy hiểm.

Một cảm giác không rõ tên dâng trào, giống như sự thôi thúc của lương tâm, hay cũng có thể xuất phát từ tình xưa ý cũ, Kiệt thay đổi dự định ban đầu của mình, quyết định sẽ theo dõi cô, để khi chuyện xấu xảy ra thì cậu có thể kịp thời bảo vệ cho cô, nếu được thì sẽ đưa cô cùng mình tới sân bay Tân Sơn Nhất để tìm kiếm sự giúp đỡ từ ba mình.

Thủy cùng Thu rời khỏi khu vực siêu thị, đi dạo vòng quanh các cửa hàng bên trong trung tâm thương mại, thỉnh thoảng lại ghé vào các cửa hiệu thời trang, cuối cùng hai người rẽ vào một nhà hàng đồ nướng để dùng bữa trưa. Kiệt đi theo Thủy và Thu, cậu cố tỏ ra thoải mái nhất để mình không giống như một kẻ biếи ŧɦái đi theo dõi các cô gái trẻ, khi hai người kia vào nhà hàng để ăn uống thì cậu mới tạm thời được nghỉ ngơi, mệt mỏi ăn tạm cái bánh ngọt mới mua ban nãy, nhưng vẫn luôn duy trì hai người kia trong tầm mắt của mình, tinh thần căng ra như sợi dây đàn, sẵn sàng đối phó với tình huống bất ngờ xảy tới.

Bữa trưa trôi qua mà chẳng có chuyện gì xảy ra, Thủy và Thu đứng lên định ra về, trong lòng Kiệt có chút sốt ruột, cậu mong nếu có thảm họa thật sự như lời ba mình nói thì nó hãy mau chóng xảy ra từ bây giờ, chứ đợi đến khi hai người kia ra về, Kiệt thực sự không biết Thủy cư trú ở đâu, khi chuyện xấu xảy ra cũng không thể bảo vệ cô được.

Rốt cuộc vẫn chẳng có gì xảy ra.

Thủy và Thu ăn xong thì chia tay, Thủy một mình đứng ở sảnh bên ngoài của trung tâm thương mại, dường như cô đang mong ngóng gì đó. Kiệt cảm thấy đây là cơ hội tốt của mình, cậu bỏ hết đống đồ vừa mua vào ba lô rồi đeo lên, đoạn đi tới bên cạnh Thủy, mang theo vẻ mặt giả bộ như vô tình gặp lại cô mà bắt chuyện :

- Thủy đấy à ? Bạn em đâu ?

- Bạn em đi bộ về trước rồi, nhà nó ở gần chỗ này thôi. - Thủy kinh ngạc nhìn Kiệt. - Anh đi mua đồ xong rồi đấy à ?

- Ừ, anh tính đi bộ về, nhà anh cũng ở gần đây thôi. - Kiệt giải thích. - Em đang đứng đợi ai à ?

- Em đang đợi Grab. - Thủy nói. - Mà thấy kì quá, sao em nhìn trên bản đồ thấy tài xế Grab hình như đang chạy ngược chiều đúng không ?

Thủy chìa màn hình điện thoại cho Kiệt xem, trên màn hình là bản đồ hiển thị khu vực xung quanh nơi Thủy đang đứng, ngoài ra còn có biểu tượng chiếc xe máy của tài xế đã nhận cuốc của Thủy. Theo như bản đồ thì trung tâm thương mại nằm ở phía tây, trong khi người tài xế đang bỏ chạy về phía đông, dường như trên đường đi có chuyện gì đó khiến tài xế buộc phải quay xe giữa chừng, lại còn bất chấp chạy ngược chiều với làn đường mình đang đi nữa.

- Hình như là kẹt xe hay gì đó. - Kiệt suy đoán. - Chắc tài xế quay đầu tìm đường khác để tránh kẹt xe ấy mà.

- Cũng có thể. - Thủy nói. - Chắc có thứ gì đó ngáng đường ấy, nên hai bên làn đường không thể lưu thông được. Em thấy làn đường bên kia cũng kẹt xe, trong khi làn đường bên này lại chẳng có ai đi cả.

Lúc này Kiệt mới để ý lời Thủy nói, làn đường bên này hoàn toàn trống vắng, trong khi làn đường bên kia xe cộ xếp thành hàng dài, căn bản không tài nào nhúc nhích được.

Một điểm kì lạ là trên đường có rất nhiều người bỏ chạy về phía tây, có người rẽ vào trung tâm thương mại, có người lại chạy lướt qua, ai đi xe máy thì quay đầu xe bất chấp chạy ngược chiều, ai đi ô tô thì tự động bỏ xe mà chạy, vẻ mặt họ cực kỳ kinh hãi, dường như họ nhìn thấy có thứ gì đó kinh khủng chặn ngang đại lộ Nguyễn Văn Linh vậy.

Bùm !

Đột ngột một tiếng nổ vang lên, tiếp sau một cột khói ngùn ngụt bốc lên từ phía đông, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Kiệt nhạy bén hiểu ra, có vẻ như thảm họa mà ông Toàn nhắc tới đã thực sự xảy ra rồi.