🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Ánh đèn mờ nhạt, Nhạc Chính Nhị lúc này đang ngồi dưới đèn bàn, nghiến răng nghiến lợi, nhìn đủ loại mã số trong máy tính khiến cho người đầu óc choáng váng, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn một bụm máu, muốn mắng cũng mắng không được, cuối cùng chỉ có thể vừa ở trong lòng nguyền rủa vừa ngoan ngoãn tiếp tục tăng ca.
Trong tình huống tất cả mọi người trong văn phòng đều tan ca nhưng Nhạc Chính Nhị vẫn phải tăng ca, bởi vì cậu là người cần cù nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do ban ngày Hách Liên Lâm tuần tra ban tặng.
Ngày hôm sau Nhạc Chính Nhị nhớ rõ sau khi Hách Liên Lâm tuần tra, cậu liền bị Địa Trung Hải gọi vào văn phòng nói chuyện tâm tình.
Địa Trung Hải nhìn thấy cậu ánh mắt đầu tiên chính là thở dài thật sâu, lời nói thấm thía khuyên can: “Nam Ninh, có cân nhắc đổi công việc khác không, hoặc là trở về nhà đến công ty của anh cậu nhìn thử?”
Nhạc Chính Nhị nghe được câu đầu tiên, đã biết việc không tốt, đây rõ ràng là tiết tấu khuyên nhủ từ từ, Nhạc Chính Nhị không thể đáp ứng, từ chức trở về nhà cậu cũng chỉ có thể xem mắt kết hôn, cái này không thể nào, lão tử tình nguyện công tác đến chết cũng không thể kết hôn.
“Không, tôi cảm thấy ở đây rất tốt.” Nhạc Chính Nhị cũng là trưng ra biểu cảm “tôi liền đứng lỳ tại chỗ này” nhìn Địa Trung Hải, dù sao Địa Trung Hải cũng là biết rõ gia thế của cậu, khẳng định sẽ không làm khó dễ cậu.
Địa Trung Hải nghe được đáp án như trong dự đoán, cảm thấy tóc mất đi mấy sợi, hắn cảm thấy hắn thật sự là quá khổ bức, nhớ tới ngày hôm qua ánh mắt ý vị thâm trường của Hách Liên Lâm lúc gần rời đi, còn có toàn thân Hách Liên Lâm khí chất lạnh lùng nghiêm túc, hắn lập tức ngầm hiểu ý của Hách Liên Lâm, chính là phải đuổi đi omega kia, nhưng omega này cũng không dễ đắc tội, vừa nhìn thấy Nam Ninh như vậy, hắn ngay cả nói nặng lời cũng không dám nói ra, đây không phải là muốn mạng của hắn ư. Những nhà tư bản vạn ác này đến cùng có để cho con người ta con đường sống hay không, làm nhân bánh bích quy thật tình không dễ, tóc của hắn thật sự muốn rụng sạch rồi, ngẫm lại liền đau lòng.
Có chút phiền muộn sờ lên đầu, Địa Trung Hải tiếp tục khuyên bảo: “Nam Ninh, cậu nhìn cậu suốt ngày cùng những alpha và beta kia lăn lộn một chỗ cũng không có ý nghĩa gì, những người kia cũng quá không cẩn thận, omega phải có bộ dáng của omega, ở nhà học thêm những cái khác có cái gì không tốt, về sau lập gia đình cũng là phải có vốn liếng, sau khi sinh ra đứa nhỏ càng phải cẩn thận dạy dỗ, chỗ nào còn có tinh lực học tập cái khác và đi làm, cho nên thừa dịp hiện tại trở về nhà học tập một ít phương pháp dạy dỗ đứa nhỏ, giáo dục đứa nhỏ vẫn là rất trọng yếu…”
Nhạc Chính Nhị: … ==
Cậu cảm thấy có ngàn vạn thần thú đang chà đạp ở trong lòng, sinh con cái gì nghe thật sự là rất hung tàn, bản thân Nhạc Chính Nhị tự động vào tai trái ra tai phải, trực tiếp loại bỏ những câu nghe thấy khiến lòng cậu phát hỏa. Trong lòng đã không muốn nói gì nhưng Nhạc Chính Nhị thật sự nghẹn đến muốn hét lên một tiếng, lão tử là alpha, đến cùng ai dám lấy, lão tử cùng hắn liều mạng, nhưng những cái này chỉ có thể nghĩ, Nhạc Chính Nhị trên mặt vẫn là rất lạnh lùng nghe Địa Trung Hải nói, thật sự là càng ngày càng có tiềm chất tốt đẹp.
Địa Trung Hải nhìn Nhạc Chính Nhị chịu sự dạy bảo như vậy, tự nhiên là cảm xúc càng thêm cao hơn, nước bọt bay tứ tung từ giáo dưỡng đứa nhỏ nói đến như thế nào tìm đối tượng cho đứa nhỏ, nói chuyện nuôi dạy con thao thao bất tuyệt, thoạt nhìn thật sự là tràn đầy cảm xúc, giảng đến cuối cùng uống một ngụm nước, hắng giọng một cái, rất mong đợi hỏi Nhạc Chính Nhị: “Nam Ninh cậu xem đây mới là niềm vui trong đời, cậu thật sự không cần khổ cực như vậy mỗi ngày đi làm.” Ý ở bên ngoài chính là, cậu vẫn là ở nhà chờ lập gia đình sau đó giúp chồng dậy con tương đối đáng tin cậy.
“…== không cần, tôi vẫn là tương đối thích việc có tính thách thức.” Nhạc Chính Nhị trưng ra khuôn mặt cứng ngắc nói, cậu cảm thấy cậu có thể nghe lâu như vậy thật sự là gần đây tính tình của cậu trở nên tốt hơn nhiều, nếu việc này đặt ở trước kia cậu khẳng định đã động thủ, chẳng qua là ở trong thân thể chứa hormone omega nên bị ảnh hưởng, nghĩ vậy Nhạc Chính Nhị cảm thấy sau lưng một trận ác hàn, vội vàng chối bỏ ý kiến không đáng tin cậy này, bằng không thì cậu thật sự sắp bị tẩy não đi lập gia đình rồi.
Địa Trung Hải ánh mắt tỏa sáng bị một câu như vậy của Nhạc Chính Nhị làm cho ảm đạm, lời trong miệng muốn nói cũng bị ngạnh trở về, hít sâu một hơi nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên định của Nhạc Chính Nhị, lời ông chủ không thể không nghe, nhân viên lại không thể cứng rắn, lúc này quyết định mềm không được thì cứng, cậu không phải thích làm việc sao? Vậy làm đi, một ngày nào đó sẽ khóc lóc trở về cầu từ chức. “Nam Ninh, cậu cũng đừng trách tôi, tôi cũng không dễ dàng, trong nhà có người già trẻ nhỏ, đây, những tài liệu này cậu trước lấy về xem một chút, thuận tiện đem các phần cơ bản của hạng mục trong tay các cậu chuẩn bị cho tốt, trước thứ hai giao cho tôi.”
Địa Trung Hải bàn tính gõ Ba~Ba~Ba~, chỉ cần đợi đến lúc Nam Ninh cảm thấy áp lực công tác quá lớn nhẫn nhịn không được từ chức, hắn vậy cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng hắn không biết lúc này Nhạc Chính Nhị cũng là bàn tính gõ Ba~Ba~Ba~, chỉ cần có thể đem những công việc này đều làm xong, từ chức cái gì hoàn toàn chính là không thể nào. Lập gia đình cái gì càng là hoàn toàn vô nghĩa.
Hai người có hai dự tính khác nhau ý vị thâm trường liếc nhìn đối phương, sau đó lần đối thoại này liền như vậy kết thúc.
Điều này cũng dẫn đến Nhạc Chính Nhị ở tuần kế tiếp phải dùng mạng để công tác, công việc Địa Trung Hả giao cho cậu là thứ năm, muốn cậu trước thứ hai hoàn thành, bỏ đi cuối tuần, cũng chính là trong vòng hai ngày cậu phải hoàn thành công tác, hơn nữa người chung quanh hoàn toàn không thể giúp đỡ, Nhạc Chính Nhị vốn cho là cậu có thể rất nhẹ nhàng hoàn thành công tác, nhưng sự thật nói cho cậu biết, hết thảy đều là cậu suy nghĩ quá ngây thơ.
Nam Ninh vốn là học về phương diện kinh tế, đối với phương diện kỹ thuật lập trình cũng là có đọc lướt qua, mà đội của cậu chính là đội ngũ R&D của công ty, mỗi người đều là cẩu lập trình, vốn Nam Ninh có Địa Trung Hải bảo kê, ở trong đội đảm nhiệm chức vụ bình hoa và làm việc lặt vặt, thời gian cũng là không có trở ngại, nhưng bây giờ Địa Trung Hải cố ý khó xử cậu, Nhạc Chính Nhị là một tiểu Bạch kĩ thuật dù cho kế thừa trí nhớ có hạn của Nam Ninh, cũng là hoàn toàn không chọn lựa ra được bất luận cái gì có ích.
Điều này khiến cho Nhạc Chính Nhị tại tối thứ sáu vẫn phải tăng ca, Địa Trung Hải nói là làm các hạng mục cơ bản nhất, nhưng cho dù là các mã số cơ bản nhất thì đối với Nhạc Chính Nhị cũng chẳng khác nào thiên thư, Nhạc Chính Nhị vốn cho là lăn lộn trong hắc bang rất khó, hiện tại mới phát hiện loại cẩu lập trình mới là khó khăn nhất.
Chỉ là dù phàn nàn và không cam lòng nhiều hơn nữa cậu cũng chỉ có thể là nói, chuyện nên làm vẫn phải làm, nhìn thời gian, dĩ nhiên là hơn tám giờ, từ khi cậu biến thành Nam Ninh làm việc và nghỉ ngơi rất là quy luật, Nhạc Chính Nhị rõ ràng cảm thấy mí mắt có xu thế đánh nhau.
“Hách Liên Lâm, lão tử một ngày nào đó sẽ tiêu diệt anh.” Nhạc Chính Nhị ở trong văn phòng không một bóng người phẫn hận hét lớn một tiếng, uống một ngụm cafe, cởi giày bắt đầu tiếp tục làm việc, bộ dạng muốn hào phóng bao nhiêu thì hào phóng bấy nhiêu, so sánh với bộ dáng thế gia công tử trong ban ngày là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là tuy cậu rất cố gắng muốn hoàn thành công tác, nhưng Nhạc Chính Nhị đã trải qua những ngày tháng tốt lành đã sớm không còn là alpha hùng tâm tráng chí của trước đây nữa, nhìn những mã số trước mắt, con mắt Nhạc Chính Nhị đã chậm rãi mơ hồ, rất nhanh liền dựa ở trên ghế chìm vào mộng đẹp.
Ban đêm phòng làm việc luôn yên tĩnh như thế, tiếng bước chân “đát đát” ở trong hành lang vang lên, một alpha dáng người cao ngất dần dần từ trong hành lang đi ra, khi đi đến văn phòng của Nhạc Chính Nhị không khỏi thả nhẹ chân, đẩy cửa ra, chậm rãi tiến vào phòng.
Nhìn omega trước mặt đặt chân khoác lên trên bản công tác miệng há lớn gáy khò khè, hóa ra alpha tướng mạo anh tuấn, chính là Hách Liên Lâm, anh nhíu mày, quá giống, vốn chỉ là tùy ý xuống liếc mắt nhìn, lại phát hiện càng xem lại khiến cho lòng anh kinh sợ.
Trong tròng mắt đen bình tĩnh xẹt qua một tia gợn sóng, cuối cũng lại khôi phục bình tĩnh, im lặng nhìn thêm vài phút, Hách Liên Lâm lại chậm rãi lui ra ngoài, lúc tiến vào thang máy lấy điện thoại gọi cho bảo an ở dưới lầu.