🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Một mình Hàn Ninh lộc cộc xuống lầu, rất nhanh người phía sau liền đuổi kịp, hai người lại lần nữa trở về gara trong tầng ngầm, chỉ có điều tình hình lúc này có chút không giống trước đây.
Nhấn đầu mẩu thuốc lá trên tay, Hàn Ninh lại ở trong túi quần tiếp tục bắt đầu móc, chỉ là lần này còn chưa chạm vào liền bị người cướp đi.
Một thanh âm bất đắc dĩ truyền đến: “Hút ít một chút.”
Hàn Ninh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút bực bội chơi đùa bật lửa trong tay, im lặng một lát mới nói: “Anh đều đã nhìn thấy.”
“Ừ.”
“Tôi chính là làm cái này.”
“Anh biết.”
“Sau này đoán chừng còn sẽ gặp chuyện máu me.” Cho nên nếu nói không thể chịu được nhanh chóng cuốn xéo đi.
“Anh biết.”
Hàn Ninh có chút nôn nóng gãi đầu, cau mày nói: “Anh biết? Biết rõ còn cản trở tôi.” Vốn cho rằng thằng cha này là nhìn không quen y làm những việc không hợp pháp, cho nên đêm qua mới vẫn luôn ngăn cản y đi bắt người, nhưng việc này lại không phải y nói không làm liền không làm, bằng không thì cái này không chỉ là đối với bản thân không có trách nhiệm, cũng là đối với anh em nhà mình không có trách nhiệm. Cho nên nếu đã nhìn không quen, vậy tiếp tục nhìn đi, dù sao giường cũng đã lên, coi như bồi thường một chút danh dự của thằng cha này, tuy y cảm thấy lúc đầu người thiệt thòi là y.
“Anh là sợ em bị thương.” Nam Thịnh nhìn người trước mặt bộ dáng cau mày, biết người nào đó lại muốn lái theo hướng khác.
“…Ồ.” Hàn Ninh vân vê bật lửa, cảm thấy rất không thoải mái, khi đó, đối tượng thoải mái là bản thân y, cả ngày đa sầu đa cảm, quả thực giống như đã biến thành một người khác.
“Anh nói, em phải hay không lại muốn chạy?” Nam Thịnh híp mắt, nhéo cằm Hàn Ninh để cho người ngẩng đầu, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Hàn Ninh chớp mắt, không lên tiếng, bởi vì y cảm thấy nếu như y lên tiếng khẳng định sẽ rất xui xẻo.
Chỉ có điều y không lên tiếng, Nam Thịnh coi như y là ngầm thừa nhận, ánh mắt trừng người trước mặt giống như muốn trừng ra hoa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, mãnh mẽ hôn một cái lên đôi môi hơi khô của đối phương: “Thời gian lâu như vậy, em sao còn không tin anh, đến cùng muốn anh phải làm thế nào?” Vợ quá khó dỗ cũng là một vấn đề rất lớn.
“Tôi không biết.” Hàn Ninh thành thực nói, từ lúc bắt đâu là chán ghét đến hiện tại… chính là thích, Hàn Ninh cảm thấy hội chứng stockholm của y là không cách nào cứu được nữa, hiện tại còn ngày ngày lo lắng người này chán ghét nghề nghiệp của mình, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn khiến cho y không có cảm giác an toàn, việc gì cũng phải nắm chắc trong tay mới có thể yên tâm, chỉ có điều chuyện này rõ ràng là không thể nắm chắc.
“Anh quyết định.” Nam Thịnh suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói: “Anh có thể lên giường chứng minh.”
“…Cút.”
“Được, trở về cút.” Nam Thịnh nhìn thấy người lại có sức sống, mới nhẹ nhàng thở ra, dỗ vợ cũng không dễ dàng gì, ôm chặt người: “Sau này đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh biết em không an lòng, lời anh nói em cũng không tin, chúng ta từ từ đến, em xem chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh vẫn ở bên cạnh em, đợi trôi qua vài năm, mười mấy năm, mấy trăm năm lâu như vậy, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, cả đời cũng cứ như vậy trôi qua.”
Hàn Ninh nhìn người trước mặt khó có được một lần tỏ tình, cùng với ánh mắt nghiêm túc, trên mặt cũng chậm rãi lộ ra bộ dáng tươi cười, chậm rãi nói: “Lời này là anh nói, anh tốt nhất đừng làm loạn, bằng không lão tử cắt cái bên dưới của anh.”
…..
Đợi lúc Hách Liên Lâm trở về, phát hiện đã có người trước một bước vào phòng, anh muốn nghĩ cách cầu an ủi cũng tan vỡ.
“Về rồi?” Mẹ Nam cười tủm tỉm chào hỏi với Hách Liên Lâm, cũng không hỏi anh đi chỗ nào.
“Ừm.” Hách Liên Lâm cười trả lời, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ.
“Đã dậy.” Mẹ Nam nhìn bộ dạng của Hách Liên Lâm cũng biết tâm tư của anh: “Đang ở trong toilet.”
“Ồ, mẹ, ăn sáng chưa?” Thay xong quần áo, Hách Liên Lâm chuẩn bị đi nhà bếp chơi đùa.
“Ăn rồi, Tiểu Ninh cũng ăn rồi.” Mẹ Nam xua tay, thuận tiện gọi Hách Liên Lâm trở về, vỗ cái ghế bên cạnh nói: “Lần này đến có chuyện thương lượng với con.”
“Chuyện gì? Ngài nói đi.” Hách Liên Lâm nghe thấy ra hiệu trực tiếp ngồi xuống ghế, ngẩng đầu hỏi.
“Con xem Tiểu Ninh cũng sắp sỉnh rồi, ta nghĩ nên hay không đổi một chỗ ở khác, cho dù chỗ này yên tĩnh thì yên tĩnh, chính là có chút nhỏ.” Mẹ Nam bàn bạc nói: “Ta nghĩ vợ chồng son tụi con cũng không nhớ việc này, đến hỏi ý kiến của con, đồng ý ta liền giúp hai đứa con tìm nhà, dù sao con cũng bận, đoán chừng không có thời gian rảnh, giao cho người khác ta cũng không yên tâm.”
Hách Liên Lâm nghe xong lời này nghĩ một lát mới lên tiếng: “Con muốn trước hỏi ý kiến của Tiểu Ninh một chút.”
Đang nói, người nào đó ưỡn bụng bước đi như chim cánh cụt từ phòng vệ sinh đi ra: “Ý kiến gì?”
“Hỏi em muốn đổi một chỗ ở lớn hơn hay không? Đợi đứa nhỏ sinh ra, cũng có thể có chỗ chạy nhảy.”
Hách Liên Lâm thấy cậu đi ra, liền thuận tay đỡ người ngồi xuống, cười nói.
“À? Được.” Nhạc Chính Nhị sửng sờ gật đầu, trước đây là cuộc sống của hai người, hơn nữa nơi này cách công ty Chính Lâm khá gần, cho nên lười chuyển đi, chỉ có điều hiện tại đã biến thành ba người, đứa nhỏ thích ầm ĩ, cho nên đổi căn phòng lớn một chút cũng là cần thiết.
Mẹ Nam cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh nhìn cặp vợ chồng son thương lượng, trong lòng cũng rất thỏa mãn, nghe thấy Nhạc Chính Nhị đồng ý, liền bắt đầu từ trong túi xách cầm đồ ra: “Ta đã chọn được mấy mẫu căn hộ cho hai đứa, các con lựa xem.” Là một nhân viên về hưu, mẹ Nam không có việc gì làm thì lo toan việc của con cháu, cũng đã sớm làm xong chuẩn bị mới đến.
Nhạc Chính Nhị nhìn mẹ Nam lấy ra một sấp tư liệu, trong lòng không khỏi dâng lên một loại tình cảm kính phục, cảm tình vị này là có chuẩn bị mà đến, chỉ đợi họ gật đầu, chỉ có điều phần tâm tư này của mẹ Nam, cậu cũng rất cảm động, luôn cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
Hách Liên Lâm vỗ tay vợ coi như an ủi, cầm qua tư liệu ở trên bàn đến nhìn kĩ, dù sao cũng là một phần tâm ý, đương nhiên không thể phụ lòng, cười đối diện với vẻ mặt hiền lành của mẹ Nam nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Con đứa nhỏ này, chính là quá khách sáo, người một nhà không cần nói lời cảm ơn.”
Hách Liên Lâm nghe thấy lời này cũng là cười dịu dàng, lật tư liệu trong tay xem qua, không thể không nói mẹ Nam rất có lòng, ở trên có rất nhiều kiểu phòng, từ trung cư đến biệt thự đều có, hơn nữa phong cách bố cục tổng thể đều thiên hướng về căn nhà ấm áp, về phần trang hoàng, hai người không phải quá để ý, Hách Liên Lâm nhìn trong lòng đã có ý kiến, chỉ có điều vẫn là đưa tư liệu trong tay cho vợ, anh muốn gì cũng vô dụng, vẫn là phải xem vợ thích gì, chẳng qua anh đối với người nào đó là hoàn toàn hiểu rõ, đoán chừng đối với những cái này cũng không phải quá để ý.
Nhạc Chính Nhị tiếp nhận tư liệu, lật xem từng tờ, càng nhìn càng cảm thấy choáng váng, luôn cảm thấy chúng nó giống nhau, thật vất vả xem xong mới hít sâu một hơi, đưa đồ trong tay cho Hách Liên Lâm, vỗ bả vai Hách Liên Lâm trầm giọng nói: “Trách nhiệm này vẫn là giao cho anh, tổ chức tin tưởng ánh mắt của anh.”
Hách Liên Lâm thấy cậu như vậy, bất đắc dĩ cười, rút một tờ giấy trong đó ra nói: “Con cảm thấy cái này không tệ, yên tĩnh, hoàn cảnh cũng tốt, hơn nữa bảo vệ trị an rất tốt, mô hình căn hộ cũng được, lấy ánh sáng tốt, chỗ cũng lớn, còn có vườn hoa, sau này đứa nhỏ lớn một chút cũng có chỗ chạy, ngài xem như thế nào?”
Mẹ Nam tiếp nhận nhìn xuống, là một căn biệt thự nhỏ, chẳng qua không phải tòa nhà đơn, mà là một cư xá giá cao, mẹ Nam xem cũng rất hài lòng, chính là phải leo cầu thang, đứa nhỏ dễ té ngã: “Đứa nhỏ có thể chạy lung tung hay không?”
“Con đóng lại thang lầu, chỉ có thể để người lớn đi lên, đợi đứa nhỏ đã lớn lại mở ra.” Hách Liên Lâm cười nói.
“Vậy được, việc này giao cho ta.” Mẹ Nam trực tiếp ôm việc vào người, tuy bà càng muốn bảo con trai trở về nhà sống, nhưng vợ chồng son vẫn là phải có không gian riêng tư, chỉ có điều là: “Các con sau này không có việc gì có thể trở về thăm nhà nhiều một chút, chúng ta cái khác không có, chính là phòng nhiều, hiện tại cũng chỉ có ta và ba con, còn có anh con và chị dâu con sống, còn dư lại rất nhiều phòng, đứa nhỏ không có người trông thì để cho chúng ta trông.” Người già vẫn là rất hy vọng có đứa nhỏ ồn ào.
“Ừm, nhất định.” Hách Liên Lâm cười nhận lời, chỉ có đều đến cùng sẽ hay không trở về thì không biết, khả năng lớn nhất chính là ném đứa nhỏ đi sau đó cướp vợ về nhà trải qua thế giới hai người.
“Được được.” Mẹ Nam nghe thấy lời của Hách Liên Lâm cười càng thoải mái, trong lòng còn dự tính con trai lớn lúc nào cũng sinh cháu cho bà: “Ta trước đi mua phòng xong, còn phải giúp mua một chút quần áo cho đứa nhỏ dùng, phòng con nít cũng phải trang trí, tả cũng phải mua xong.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy những cái này quả thật nghe đến ngơ ngẩn, cậu có đứa nhỏ đến hiện tại cũng còn chưa từng nghĩ đến phải mua những thứ này, không phải không muốn mua, mà là cậu căn bản không biết, hơn nữa nghe thấy thứ phải mua còn không ít, vừa nghĩ như vậy, Nhạc Chính Nhị cảm thấy có chút choáng váng, cậu quả thật không quá am hiểu với việc sinh đứa nhỏ.
“Không cần, việc này vẫn là giao cho con đi.” Hách Liên Lâm ở bên cạnh nói, trên mặt cũng rất bình tĩnh, chỉ có điều vẻ mặt có chút thất vọng có thể nhìn ra quả thực anh cũng không biết việc này.
“Các con những người trẻ tuổi chỗ nào hiểu những cái này, hơn nữa con còn có rất nhiều việc phải làm.” Mẹ Nam lúc này liền từ chối, đối với đứa cháu sắp sinh ra bà nhưng là ôm mười vạn phần nhiệt tình: “Con chăm sóc Tiểu Ninh thì được rồi, thuận tiện suy nghĩ tên đứa nhỏ.”
Nhạc Chính Nhị: … Vậy mà còn có việc đặt tên này, quả nhiên mang thai khiến chỉ số IQ hạ thấp?
“Vậy được rồi.” Hách Liên Lâm suy nghĩ một chút liền đồng ý.
“Vậy, mẹ, ngài đợi một chút.” Nhạc Chính Nhị gọi lại mẹ Nam đang muốn đứng dậy rời đi, thuận tiện đẩy Hách Liên Lâm bên cạnh: “Tiền phòng trước đưa cho ngài.” Phòng kia vừa nhìn rất đắt, tuy Nhạc Chính Nhị cảm thấy thịt có chút đâu, nhưng vẫn là không thể để cho phụ huynh thiệt thòi.
“Ầy, con đứa nhỏ này.” Mẹ Nam không vui, có chút sốt ruột nói, đứa nhỏ này sao sẽ khách khí như vậy, vốn lúc kết hôn nhà của họ không bỏ ra thứ gì cả, trừng mắt nhìn Nhạc Chính Nhị nói: “Đây chính là đồ cưới của con, cái gì tiền hay không tiền.” Sau khi nói xong, liền mang theo túi xách ra ngoài, để lại Nhạc Chính Nhị có chút Sparta.
Đồ cưới cái gì, vừa nghe liền rất hung tàn.