🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Đợi sau khi Hách Liên Lâm rời đi, trong cả căn phòng ngoại trừ tiếng chửi rủa hổn hển của Bạch lão thì chỉ dư lại tiếng hít thở yên lặng của hai người khác, cũng không có người nói chuyện, Bạch lão mắng một lát cũng cảm thấy nhàm chán liền ngừng lại, trong chốc lát trong cả căn phòng trở nên an tĩnh, giống như nhấn nút tạm ngừng.
Cho đến khi một tiếng chuông điện thoại vang lên, mới đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.
Hàn Ninh đang nhắm mắt lúc này cũng mở mắt ra, nhấc lên mí mắt nhìn người trước mắt nhấn tắt điện thoại, xoa ấn đường cuối cùng cũng chịu nói chuyện: “Đi làm đi.” Dù sao cũng là ông chủ của một tập đoàn, luôn trốn việc cũng cũng không tốt lắm, công ty vẫn là phải vận hành.
“Không có việc gì.” Nam Thịnh buồn phiền trả lời một câu, nghĩ một chút lại giải thích: “Gần đây không có việc gì, vắng mặt một hai ngày cũng không sao.”
“Ồ.” Hàn Ninh lên tiếng, lặng im một lát, lại nói một câu: “Tôi còn có việc, anh về nhà trước đi.” Còn có một người phải xử lý, dựa theo lời căn dặn của lão đại phải trừng phạt một trận, trong tiềm thức của Hàn Ninh không muốn để cho Nam Thịnh trộn lẫn vào việc này.
“Không về.” Tuy trả lời chỉ có hai chữ, nhưng giọng điệu ngược lại rất kiên định.
“Tùy ý anh.” Hàn Ninh ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhếch môi, đứng dậy đi ra, sửa soạng quần áo trên người, lại trở về bộ dáng tinh anh nhã nhặn.
Nhấc chân đi đến trước mặt Bạch lão, trên mặt Hàn Ninh lại khôi phục bộ dáng ung dung trước đây, trên khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười hờ hững, thoạt nhìn trái lại một chút uy hϊếp cũng không có, chỉ có điều y có thể lăn lộn đến ngày hôm nay đương nhiên sẽ không thật sự giống như y biểu hiện ra bề ngoài thoạt nhìn vô hại như vậy, ngoại trừ ở trên người Nam Thịnh, y thật sự chưa từng gặp khó khăn trắc trở gì.
Bạch lão hiển nhiên cũng biết tính tình của Hàn Ninh, vừa nhìn thấy Hàn Ninh đi đến cả người đều nhấc lên phòng bị, một đôi mắt âm tàn lườm người thanh niên nhã nhặn trước mặt, rất cảnh giác nói: “Mày muốn làm gì?” Lời Hách Liên Lâm lúc gần đi ông cũng nghe thấy, đương nhiên biết Hàn Ninh đến là muốn trừng trị ông.
Hàn Ninh nhìn ông già trước mặt đầy bụng oán hận cũng không hề lùi bước, nghe thấy câu hỏi của Bạch lão còn tốt tính cười cười, ở dưới ánh mắt cảnh giác của Bạch lão vói vào trong túi quần móc móc, sau đó móc ra bao thuốc lá, bật lửa đốt thuốc, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc hút một hơi, không biết là đang theo đuổi phóng khoáng hay là đang phát tiết phiền muộn trong lòng, phả ra một làn khói thuốc, Hàn Ninh mới nói ra tiếng: “Rốt cục đợi được ngày hôm nay.” Nói xong còn cười cười.
“Mày cái thằng ranh con này, nếu không phải tao, mày làm sao sẽ có ngày hôm nay?” Bạch lão cũng không biết là bị tức đến hồ đồ hay là như thế nào đó, lật đi lật lại mấy câu như vậy.
“Nếu không phải ông, tôi ngày hôm ngày trải qua cuộc sống khẳng định rất thái bình.” Ai cũng không muốn sống như vậy chính là phải làm hắc đạo, Hàn Ninh tuy là phụ tá, nhưng đầu óc cũng rất đủ dùng, hơn nữa trí nhớ tốt, lúc nhỏ hai ba tuổi trí nhớ tuy không phải quá rõ ràng, nhưng cũng giống như một cuốn phim ngắn đặt ở trong đầu, y nhớ lúc nhỏ y cũng có cha mẹ, hơn nữa trong kí ức liên quan đến cha mẹ là rất rõ ràng, chỉ có điều những liên quan này rất nhanh tan biến, bởi vì cha mẹ của y rất nhanh đã không còn sống nữa, mà nguyên nhân chính là bởi vì người trước mắt này, chỉ vì cha mẹ muốn rửa tay chậu vàng trải qua ngày tháng bình an, bị người cho rằng phản bội mà trực tiếp gϊếŧ chết, nhớ đến kí ức tràn đầy máu tươi kia, căm phẫn trong lòng không thể kiềm chế được, cho nên mọi người đều cho rằng y bởi vì tuổi quá nhỏ căn bản không thể nhớ được, nhưng làm sao có thể không nhớ, nhắm mắt lại, ném những kí ức kia qua sau đầu, Hàn Ninh cảm thấy y đến hiện tại còn chưa biến thành biếи ŧɦái chính là một kì tích, mắt nhìn người đối diện, Hàn Ninh nhếch môi cười xấu xa: “Ông cho rằng tôi không nhớ sao?”
“Nhớ thì lại làm sao? Sớm biết lúc đó không nên mềm lòng, quả nhiên cùng một đức hạnh với thằng cha mày, chỉ biết phản bội, sớm biết lúc đó liền nhổ cỏ nhổ tận gốc.” Bạch lão nghe thấy lời của Hàn Ninh, trong lòng cũng là một trận kinh ngạc, chỉ có điều lão hiển nhiên không ngốc đến mức biểu hiện ra, chỉ là trên miệng vẫn không buông tha người, cả đời làm người bề trên, lão sớm đã không biết như thế nào là nịnh bợ.
“Mềm lòng?” Hàn Ninh nhíu mày, giống như nghe thấy chuyện cười, chậm rãi hít một điếu thuốc, lại nói: “Ông chẳng qua là muốn có một quân cờ dùng tốt mà thôi, đừng nói quang minh chính đại như vậy.”
“Câm miệng.” Giống như bị đâm vào chân đau, một tiếng gào thét cắt ngang lời của Hàn Ninh.
“Im miệng? Dựa vào cái gì?” Hàn Ninh trên mặt mang theo kinh ngạc hỏi ngược lại một câu, không thể không nói, bản lĩnh làm người tức giận của lão khốn này vẫn là hạng nhất: “Lão đại dặn dò tôi phải tiếp đãi ông thật tốt, tôi không thể không tuân theo.” Lời nói này giống như y trước đây chưa từng không tuân theo.
“Mày thằng ranh con, có bản lĩnh thì đến.” Bạch lão nói lời này tuy rất có khí phách, nhưng ánh mắt vẫn là có chút run lên, người càng già càng sợ chết, lời này không phải không có đạo lý.
“Được.” Hàn Ninh cũng thuận theo gật đầu, tay lần nữa đưa vào trong túi quần móc móc, lần này móc ra một khẩu súng, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một khẩu súng bình thường mà thôi, người có thể biết uy lực của khẩu súng này thì tuyệt đối không thể xem thường.
“Pằng” một tiếng, máu bắn tung tóe, bộ quần áo thái cực màu trắng rất nhanh bị nhiễm lên màu đỏ, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Vốn Bạch lão đang đứng giằng co với Hàn Ninh lúc này đã ngồi xổm xuống, không ngồi xổm cũng không được, bởi vì trên chân phải của lão đã đỏ một mảnh lớn, nếu nói Bạch lăn lộn đến lên địa vị này cũng đã từng ăn khổ, cũng coi như là từng ở trên đường mò mẫm leo bò lăn lộn đánh nhau, chỉ có điều mười mấy năm trải qua cuộc sống an nhàn, hơn nữa tuổi lớn, một súng vừa rồi khiến cho lão đã có chút chống đỡ không nổi.
“Như thế nào?” Hàn Ninh chuyển động súng trong tay xoay xoay, hút một hơi thuốc lá hỏi, bộ dạng như vậy trái lại có chút hương vị du côn nhã nhặn, người nào đó ở bên cạnh nhìn trong lòng một trận ngứa ngáy.
“Mày có bản lĩnh một súng bắn chết tao.” Bạch lão đến hiện tại cũng biết lão không có kết quả tốt, vì để chết sớm siêu sinh sớm, muốn ép Hàn Ninh trực tiếp ra tay.
“Tao không có bản lĩnh.” Hàn Ninh chớp mắt, rất thản nhiên nói, rồi gọi điện thoại để cho tiểu đệ bên ngoài đi vào: “Nhìn, đợi máu chảy gần hết lại cứu về, rồi đánh gãy chân trái, tiếp đó cậu nên biết làm gì rồi đấy.”
“Vâng.” Tiểu đệ đâu ra đấy lên tiếng trả lời, chỉ có điều trong lòng vẫn là run rẩy, Hàn tiên sinh thật sự là quá nhiều thủ đoạn, dùng thuật ngữ trò chơi mà nói, này gọi là thủ thi, chỉ có điều điểm khác biệt là không thể để cho lão này chết, mà là để cho lão lần lượt lĩnh hội sợ hãi sắp chết.
“Mày đồ tạp chủng.” Bạch lão cắn răng mắng chửi, chỉ có điều thuận theo máu tươi từ trên người chảy ra, lão cũng không còn sức lực mắng người nữa, mà là vẻ mặt trở nên càng ngày càng trắng bệch, không biết là bị dọa sợ hay là máu chảy quá nhiều.
“Trách thì trách thân thể lão quá tốt.” Hàn Ninh lại thong thả bỏ thêm một câu, thân thể bảo dưỡng tốt nhiều năm như vậy, đến bây giờ chơi thứ này trong một lúc còn chưa thể chết, chỉ có thể chậm rãi hưởng thụ: “Nghiệt làm ra quá nhiều, hiện tại cũng là lúc nên trả lại.” Nói xong, liền giẫm giày da đi ra ngoài, về phần lão già kia sẽ tự sát hay không loại chuyện này, Hàn Ninh vẫn là rất chắc chắn, không vì cái khác, lão bất tử kia hưởng phúc nhiều năm như vậy, sớm không có gan đi tự sát, phải biết rằng chuyện này cũng rất yêu cầu dũng khí.
Còn thừa lại một tiểu đệ ở bên cạnh cẩn thận canh chừng, rất sợ đem người coi chết, chẳng qua đối với câu cuối cùng của Hàn Ninh hắn cảm thấy vẫn là giữ nguyên ý kiến, Hàn tiên sinh cả người thủ đoạn quá nhiều, tuy mỗi lần sẽ không làm chết người nhưng cũng khiến cho mọi người sẽ chịu không ít tội, không biết có hay không một ngày nào đó trả lại nợ, tiểu đệ nghĩ như vậy lại ngẩng đầu vụиɠ ŧяộʍ dò xét alpha theo Hàn Ninh cùng đến, chỉ đáng tiếc không nhìn thấy, alpha kia sớm theo Hàn Ninh đi ra ngoài.