🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Về rồi?” Nhạc Chính Nhị xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp hỏi, đối với hội nghị thường kì của Long Bang cậu cũng biết, nhìn thấy Hách Liên Lâm mặc âu phục phẳng phiu cũng đương nhiên biết thằng cha này là từ chỗ nào trở về.
“Ừm, đói chưa?” Hách Liên Lâm gật đầu, vừa nói vừa cởϊ qυầи áo trên người, thay bộ đồ ngủ rộng rãi.
“Tàm tạm.” Nhạc Chính Nhị ngây ngốc gật đầu, mắt không chuyển nhìn chằm chằm người nào đó đang biểu diễn thoát y, không tự giác nuốt nước miếng, cậu phát hiện mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, cậu cũng sẽ không hề có định lực bị sắc dụ, đặc biệt là gần đây khoảng thời gian đặc thù này càng rõ ràng hơn, thật sự nghĩ lại chẳng có chút tiền đồ nào.
Hách Liên Lâm tự nhiên là đã đem một màn này nhìn ở trong mắt, nhếch khóe miệng cười cười, đối với một màn này anh bày tỏ rất hài lòng, khớp xương ngón tay thon dài thon dài nhéo cái mặt được nuôi ra chút thịt: “Lừa người, bộ dạng rõ ràng rất đói.”
“…Nhanh đi làm đồ ăn.” Nhạc Chính Nhị nghe thấy ý ám chỉ của câu này, không được tự nhiên giật giật ngón tay bắt đầu xoay chuyển chủ đề.
“Được.” Hách Liên Lâm thuận theo đứng lên đi ra khỏi cửa, đến cửa còn lẩm bẩm nói một câu: “Đều trách lão đầu chết tiệt kia nói cái gì thời kì đặc thù số lượng vận động cần phải thích hợp, Tiểu Nhạc đều có chút bất mãn.” Nghe thấy thâm âm ấm ức trong phòng ngủ, mới híp mắt đi làm canh.
Nhạc Chính Nhị: … Lưu manh! Đừng cho rằng cậu không nghe thấy.
“Uống chậm một chút.” Chống bàn, Hách Liên Lâm dặn dò.
“Ừ.” Nhạc Chính Nhị đối với người nào đó lải nhải mãi đã bắt đầu quen, nói lấy lệ một tiếng, liền cúi đầu vật lộn với canh cá, vừa húp xuống còn không yên lòng hỏi: “Gần đây có việc gì?”
“Không có việc gì.” Hách Liên Lâm chống cằm không có gì đáng kể nói, đối với tất cả việc xảy ra ở hội nghị thường kì lựa chọn không đếm xỉa đến, hiện tại Tiểu Nhạc chỉ cần dưỡng tốt thân thể thì được rồi, những việc nhỏ kia để anh xử lý thì được.
“Ồ, bản thân anh cẩn thận một chút, bằng không anh cả ngày đều không ở chỗ đó sẽ có người có ý kiến” Nhạc Chính Nhị suy nghĩ một lát lại nói, không hề phát hiện bản thân cậu kì thật cũng đang phát triển theo phương hướng bà mẹ già.
“Ừm, anh sẽ cẩn thận.” Mặc dù đối với năng lực của bản thân rất có tự tin, chỉ có điều mỗi lần nghe thấy người không am hiểu tính toán lải nhải, trong lòng vẫn là cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến chỗ này, Hách Liên Lâm nhịn không được cười, anh đời này quả nhiên là hoàn toàn ngã xuống.
Hai người nói liên miên cằn nhằn một lát thì đi ngủ.
Hôm sau, Nhạc Chính Nhị còn chưa tỉnh ngủ, liền cảm thấy người bên cạnh nhận một cuộc điện thoại thì đứng dậy.
“Đi đâu?” Nhạc Chính Nhị mơ màng hỏi.
“Công ty có chút chuyện, em tiếp tục ngủ, lúc tỉnh thì anh đã về rồi.” Hách Liên Lâm nhẹ giọng nói.
“Ừ, cẩn thận một chút.” Thầm thì một câu, Nhạc Chính Nhị lại tiếp tục ngủ, dù sao thời tiết càng ngày càng lạnh, cảm thấy càng ngày càng ngủ ngon hơn.
Sau khi Hách Liên Lâm thấy cậu ngủ say, nhỏ tiếng nhẹ chân xuống lầu rời khỏi nhà.
Một chiếc xe màu đen một đường bay như tên bắn, mục tiêu vẫn là câu lạc bộ Long Tinh ngày hôm qua mới đi qua.
Tiến vào thang máy riêng, một đường đi lên tầng cao nhất.
“Lão đại.” Một tiểu đệ mặc quần áo đen đã đợi ở trước cửa thang máy.
“Ừm, người bắt được chưa?” Hách Liên Lâm gật đầu, trầm giọng hỏi, trên mặt lại khôi phục hờ hững ngày xưa.
“Bắt được, Hàn tiên sinh đang chờ ở bên trong.” Tiểu đệ ở bên cạnh đi theo Hách Liên Lâm giải thích, bất kể như thế nào người bắt được ở bên trong cũng đã từng là cánh tay thứ hai Long Bang, cho dù muốn xử trí cũng không thể ở trước mặt mọi người, nên tránh hiềm nghi vẫn là phải tránh hiềm nghi, cho nên hôm nay có mặt cũng chỉ là phụ tá đắc lực Hách Liên Lâm khá tín nhiệm, chỉ có điều, nhìn thấy lão đại ở đằng trước vẻ mặt lạnh lùng, tiểu đệ có chút phiền não gãi đầu, không biết lời nói kế tiếp nên nói ra như thế nào.
“Làm sao?” Thấy tiểu đệ bên cạnh bộ dáng do dự, vẻ mặt Hách Liên Lâm trầm xuống, dừng bước quay người lại nhìn người bên cạnh, ánh mắt không mang theo độ ấm khiến cho tiểu đệ bên cạnh giật mình, cũng không dám tiếp tục do dự, ưỡn ngực, nghiêm mặt nói một hơi: “Người đàn ông của Hàn tiên sinh cũng ở bên trong.”
Hách Liên Lâm:…
“Được rồi, tôi đã biết.” Không kiên nhẫn nhíu mày, Hách Liên Lâm xua tay để cho tiểu đệ xấu hổ đến mức hơi đỏ mặt rời đi trước: “Việc lớn một chút như vậy đã bị dọa thành bộ dáng như thế, thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ.”
Tiểu đệ cũng không dám phản bác, tủi thân lui xuống, chỗ nào là hắn nhát gan. Rõ ràng là anh Hàn và người đàn ông của ảnh vẻ mặt quá dọa người, vẻ mặt của lão đại cũng rất doạ người, cả đám bộ dáng đều là du͙© vọиɠ chưa thỏa mãn, quả nhiên vẫn là loại người lưu manh như hắn đáng tin cậy nhất.
Hách Liên Lâm đương nhiên là không biết trong lòng tiểu đệ nghĩ cái gì, anh hiện tại đang phải bận tâm lo nghĩ người vừa mới bắt được.
Bước chân không ngừng đã đến cửa, nắm tay do dự một lát, Hách Liên Lâm vẫn là đẩy cửa vào.
Sắc trời còn chưa sáng rõ, trong căn phòng rộng rãi còn mở đèn chân không, ánh sáng màu trắng chiếu sáng rõ ràng cả căn phòng, ngay cả mọi ngóc ngách trong phòng cũng không buông tha, càng đừng nhắc đến người ở bên trái phòng dùng hàng rào lưới sắt ngăn cách.
Tóc có chút hoa râm, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, khuôn mặt đã không còn trẻ, thoạt nhìn giống như một ông già bình thường, chỉ có điều nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt có thần mở ra, trong mắt xuất hiện lửa giận lại biểu lộ rõ ràng ông già thân phận không bình thường.
Chỉ là thoáng liếc qua nhìn ông già ngồi ở bên cạnh, Hách Liên Lâm liền di chuyển ánh mắt, chỉ có điều trước đó người này đối với anh mà nói có bao nhiêu đáng sợ, hiện tại chẳng qua là bại tướng dưới tay của anh, không đủ gây sợ hại.
“Đến rồi.” Hàn Ninh ngồi ở một bên nhắm mắt không giống với trước kia sinh lực dồi dào, cả người chôn ở sofa không có tinh thần ngồi, nghe thấy tiếng cũng chỉ nhấc mí mắt lên hỏi một câu.
“Ừm.” Nhìn thấy Nam Thịnh ở bên cạnh nhíu mày và bộ dáng kia của Hàn Ninh, Hách Liên Lâm không hỏi cũng biết hai người đoán chừng lại ầm ĩ hục hặc cái gì rồi, xét thấy người họ Nam nào đó hiện tại đã biến thành anh vợ anh, cho nên Hách Liên Lâm nói chuyện cũng có chút khách khí: “Hai người không có chuyện gì chứ?”
“Chưa, có thể có chuyện gì.” Hàn Ninh bóp trán nói, hướng về phía chuồng sắt bên kia gật đầu ra hiệu nói: “Người ở chỗ đó, có cái gì hỏi thì hỏi đi, không có gì hỏi anh muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”
Hách Liên Lâm nhìn hai người im lặng không lên tiếng cũng lười quan tâm, trực tiếp quay đầu xách ghế ngồi ở trước mắt ông già kia.
Hai người đứng song song cũng không nói chuyện, Hách Liên Lâm nhìn người trước mặt này đã có chút lão hóa, trong lòng có một trận hoảng hốt, mười mấy năm trước người này giống như ngọn núi lớn đè ở trên đầu anh, không thể phản kháng chỉ có thể ẩn nhẫn, nhiều năm như vậy anh tích góp từng chút thế lực của bản thân, cố gắng che chở người của mình, vì để hoàn toàn đánh bại ngọn núi lớn trên đỉnh đầu anh, hiện tại anh thành công rồi, nhưng Hách Liên Lâm lại không nhận được bao nhiêu vui vẻ.
“A.” Một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên ở trong phòng, Hách Liên Lâm trước phá vỡ yên tĩnh này: “Tôi đã từng thật sự muốn coi ông là cha ruột mà đối đãi.” Dù sao người trước mặt này dạy cho anh rất nhiều, Hách Liên Lâm tuy là người thủ đoạn rất dứt khoát, nhưng cũng là người niệm tình cũ, nếu không phải người này, chỉ sợ anh sẽ không có thành công như hôm nay.
“Mày cái thằng ranh con này, bây giờ là đến tuyên bố tuyên ngôn thành công của mày sao?” Bạch lão nhưng lại đối với lời nói của Hách Liên Lâm không hề cảm kích, vẻ mặt vặn vẹo nói.
“Chỉ có điều ông thật sự là quá tham lam, không những mưu đồ Long Bang trăm năm cơ nghiệp này, vì quyền lực tổn hại tình nghĩa anh em, càng già càng hồ đồ, tâm sớm đã bị quyền lực tiền tài che mắt, ông nói lão đại trước đây bị sắc đẹp che mờ, ông và ông ta lại khác nhau chỗ nào.” Hách Liên Lâm vẻ mặt hờ hững tiếp tục nói, trong mắt hiện lên một tia u sầu: “Mấu chốt nhất chính là ông còn muốn gϊếŧ em ấy, ông lợi dụng tôi tôi có thể không so đo với ông, nhưng ông không nên làm nhất chính là gϊếŧ em ấy.”
Mặc dù không có chỉ đích danh, chẳng qua người ở chỗ này trừ Nam Thịnh đều biết Hách Liên Lâm nói là ai.
“Tôi hôm may chính là đến giảng tuyển ngôn thành công của tôi, ông lại có thể như thế nào? Bạch lão? Thầy? Hửm? Ông đã già rồi, nên làm không nên làm lẽ nào còn muốn tôi dạy ông sao?” Ánh mắt Hách Liên Lâm trở nên ác độc tàn nhẫn, chỉ có điều giọng điệu nói chuyện vẫn bình thản như trước.
“Mày là một bạch nhãn lang, việc lão tử cả đời này hối hận nhất chính là đi nhận nuôi tạp chủng mày.” Bạch lão đá văng ghế dựa dưới thân quát ầm lên, giống như không đủ lại nói một câu: “Tao gϊếŧ nó lại có thể như thế nào? Còn nhớ cha mày là làm sao chết không? Ha ha, cũng là tao sai người gϊếŧ, như thế nào? Lúc đó nếu không phải thấy tạp chủng mày còn có chút tác dụng, mày cho rằng tao sẽ nhận nuôi mày sao?”
“Đúng vậy, mệnh ông hiện tại đang ở trong tay tạp chủng tôi.” Tay nắm ghế đột nhiên nắm chặt, chỉ có điều người trên ghế lại không có hành động, vẫn không nhanh không chậm nói: “Để cho ông thất vọng rồi, tôi không giống cha tôi như vậy khiến cho ông có cảm giác thành công như thế, ông hối hận cũng vô dụng, cuộc đời không cần nhất chính là hối hận.”
“Mày đồ tạp chủng.” Bạch lão trong lòng bùng nổ phẫn nộ, tức giận bị thủ hạ phản bội và tuyệt vọng mất đi tất cả khiến cho ông đã mất đi lý trí, nhấc ghế tựa trong tay giống như đập vào Hách Liên Lâm.
“Ầm.” Một tiếng, ghế tựa nện vào hàng rào phát ra một tiếng vang lớn, Hách Liên Lâm ngồi ở bên ngoài con mắt cũng không chớp, nhìn người trong l*иg giam, nhớ đến vừa mới nghe được tin tức, trong lòng nhưng lại không hề bình tĩnh, anh cảm thấy hiện tại việc muốn làm chính là trở về nhà ôm vợ vuốt ve an ủi một chút, anh cảm thấy anh hôm nay không nên đến, vì một người không đáng xúc động nổi giận lớn như vậy cũng không cần thiết, chẳng qua là một ông lão gần đất xa trời mà thôi, đứng dậy, ném tiếng rống giận không cam lòng ra sau đầu, Hách Liên Lâm nói với tiểu đệ: “Giải quyết, như thế nào tra tấn thì như thế đó tra tấn, tổ chức coi trọng cậu.” Nói xong còn cười cười, rồi nghênh ngang rời đi, mấy chuyện tồi tệ này đều trôi qua rồi, anh hiện tại phải làm là suy nghĩ nên như thế kiếm tiền nên làm sao nuôi sống gia đình.