🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Anh tính xử lý như thế nào?” Nhạc Chính Nhị quay đầu hỏi Hách Liên Lâm ánh mắt lạnh lùng ở bên cạnh.
“Bọn họ đang tìm chết.” Hách Liên Lâm híp mắt, lạnh giọng nói, những người này vậy mà muốn quấy rối hôn lễ của anh,
Đối với Hách Liên Lâm mà nói, bất kì người và việc gì anh đều có thể giữ lại một tay, giữ lại một con đường sống, chừa cho mình sau này một đường lui, đối với những người lăn lộn trong hắc đạo như bọn anh càng quan trọng hơn.
Nhưng chỉ cần việc liên quan đến Nhạc Chính Nhị,ngọn lửa dưới đáy lòng anh liền trực tiếp chui lên, đối với người cố chấp điên cuồng mà nói, bất luận người nào muốn lấy đi đồ của anh, đều phải bị tàn nhẫn xử lý sạch sẽ.
Nhạc Chính Nhị nghe thấy trong giọng nói của người bên cạnh có hơi lạnh, trầm mặc một lát, có chút không được tự nhiên gãi đầu nói: “Anh… không cần như vậy, dựa vào những người kia không thể nào có ảnh hưởng gì đối với hôn lễ của chúng ta.” Cậu cũng biết Hách Liên Lâm vì cái gì tức giận như vậy, chẳng qua cũng không thể để cho thằng cha này hành động theo tình cảm được, vẫn là phải bình tĩnh một chút.
“Ừm, không có việc gì, em không cần lo lắng bọn họ sẽ phá hư hôn lễ của chúng ta.” Hách Liên Lâm nghe thấy lời an ủi của người nào đó, vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu xuống, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười dịu dàng, sờ soạng mái tóc mềm như nhung của người nào đó.
Nhạc Chính Nhị:….
Rõ ràng là cậu đang an ủi thằng cha này, hiện tại sao thành ngược lại rồi, hơn nữa cậu chẳng hề lo lắng hôn lễ, dù sao có thằng cha này, những người kia đoán chừng cũng không làm ăn được gì, đương nhiên, những điều này cũng là tự bản thân Nhạc Chính Nhị lĩnh hội, liếc nhìn người bên cạnh, Nhạc Chính Nhị nghiêm túc hỏi: “…Em không lo lắng, cần em giúp hay không?”
“Không cần, em chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được.” Hách Liên Lâm lắc đầu cười nói.
“…Ồ.” Nhạc Chính Nhị nhỏ giọng trả lời, thoạt nhìn có chút hụt hẫng, bởi vì lời này vừa nghe giống như cậu rất vô dụng, thật sự rất tổn thương tự ái, alpha biến thành omega cậu cảm thấy gần đây hình như lại biến thành có chút đa sầu đa cảm.
“Bảo vệ tốt bản thân em thì có thể thỏa mãn anh rồi, như vậy anh có thể dễ dàng đối phó những người kia.” Hách Liên Lâm ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu chân thành nói.
“…Em nghĩ nhiều rồi.” Nhạc Chính Nhị đang chìm đắm trong hụt hẫng nghe thấy lời này cũng không hụt hẫng nữa, im lặng liếc nhìn người bên cạnh, khóe miệng co rút nói.
“Không có.” Nhạc Chính Nhị nghiêm túc phủ nhận.
Giữa lúc hai người nói chuyện, bốn người trong màn hình video cũng thảo luận xong một loạt điều kiện hợp tác, nói chuyện vui vẻ, họ làm sao cũng sẽ không ngờ đến, từng câu từng hành động của chính mình sớm bị người đề phòng, đúng với câu bọ ngựa bắt ve xầu, chim sẻ ở đằng sau.
“Đi ăn cơm, em đói.” Nhạc Chính Nhị sau khi nhìn thấy mấy người kia rời đi, liền rất thức thời chuyển đề tài, vuốt bụng ánh mắt dao động nói, mông gì đó có thể giữ gìn bảo vệ một chút cũng rất tốt.
“Được.” Hách Liên Lâm thuận theo tình thế đứng đắn sờ soạng bụng, rồi mới dẫn người đi ăn cơm.
Nhạc Chính Nhị:… Lưu manh.
Chỉ là hai người mới ăn được một nửa, Hách Liên Lâm nhận được một cuộc điện thoại, liếc nhìn người đối diện ăn rất vui vẻ, Hách Liên Lâm nhỏ giọng nói vài câu rồi tắt máy, mà Nhạc Chính Nhị cũng thật sự đói, ăn vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng không để bụng cuộc điện thoại kia.
Nam Thịnh tắt điện thoại trong tay, lông mày anh tuấn nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ, trong lòng hiện lên ý nghĩ: Tất cả những người gây bất lợi với em trai anh đều phải đánh chết.
“Tôi phải đi rồi.” Hàn Ninh nhìn đệ khống nào đó ở bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn trợn trắng mắt, đỡ kính mắt nói, tên lưu manh này thảo luận xong việc cũng không chịu để cho y đi, thật sự không thể nào nhận nhịn được nữa.
“Bận?” Nam Thịnh nhíu mày, trên mặt hiện ra ý cười, bàn tay lớn tóm lấy người kêu gào muốn đi, vô cùng thân thiết cọ cọ: “Hay là ghen?”
“…Không có.” Hàn Ninh giãy dụa, không tránh ra, chỉ có điều lại lần nữa nhận thức logic kì lạ của người nào đó: “Lão đại tìm anh làm gì?”
“Có người gây phiền phức, chẳng qua cậu ta không nói tỉ mỉ, nói tìm thời gian lại thương lượng.” Nam Thịnh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng là cùng hôn lễ có liên quan, em lúc nào gả cho tôi?” Em trai cũng kết hôn rồi, anh người làm anh cả này đương nhiên không thể nào rớt lại phía sau.
“…Tôi lúc nào nói muốn gả cho anh?” Hàn Ninh nóng nảy, tên lưu manh này chỉ biết tự quyết định, đến cùng có từng nghe ý kiến của y hay không.
“Vậy em muốn gả cho ai?” Nam Thịnh nhìn người trước mặt yếu ớt hỏi.
…Tôi không muốn gả cho ai cả.” Hàn Ninh có một loại cảm giác ông nói bà nói vịt, nhìn người trước mặt ánh mắt u ám, trái tim vẫn luôn bình lặng không nhịn được run rẩy, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn người khác gả cho tôi, anh đừng tiếp tục như vậy nữa.”
Nhìn thấy người nào đó thuận theo lời này vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh, Hàn Ninh trong lòng thở dài, lần này rốt cục chịu buông tay, như vậy hai người đều giải thoát, tên lưu manh này nên tìm một người tốt hơn, không phải người đi trên một con đường vẫn là không nên lẫn lộn cùng nhau…
“Được, tôi gả cho em.” Trong mắt Nam Thịnh hàm chứa ý cười, nói ra lời nói giật gân.
“Anh nói bậy gì đó.” Hàn Ninh khϊếp sợ nói, alpha này đến cùng là logic gì, đến cùng ở chỗ nào từng nghe thấy alpha có thể gả cho người, tại sao đến trình độ này cũng không chịu buông tay.
“Định ngày đi, tôi không đợi được nữa.” Nam Thịnh đối với phản ứng của người trước mặt rất hài lòng, tiếp tục chân thành hỏi.
“Anh.” Hàn Ninh lần đầu tiên cảm thấy đầu óc không đủ dùng, tâm tính vẫn luôn thành thạo cũng trong nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc trong phút chốc, không biết nên phản ứng như thế nào, lấy alpha? Ngẫm lại thật ra rất có cảm giác? Phi phi, y đến cùng đang nghĩ cái gì.
“Nếu không tổ chức cùng với em trai bọn họ, tôi trở về chuẩn bị một chút, thiệp mời còn kịp phát.” Nam Thịnh sờ cằm nói.
“Quá nhanh rồi.” Hàn Ninh trong chốc lát không kịp phản ứng, buộc miệng trả lời, sau đó liền hối hận.
“Không nhanh, nói như vậy em đồng ý rồi.” Nam Thịnh hài lòng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt, sáp đến hôn lên bờ môi đỏ hồng.
“Tôi không có.” Hàn Ninh thở gấp kháng nghị, chỉ có điều trực tiếp bị Nam Thịnh xem nhẹ, hắn còn nghĩ làm sao sắp xếp hôn lễ làm sao đặt lễ phục những việc này, những chuyện nhỏ này đương nhiên không cần để ý.
Vì vậy, ba ngày sau, nhân vật nổi tiếng chính giới, thương nhân cự phú thành phố A sau khi nhận được thiệp mời của tiểu công tử Nam gia kế tiếp nhận được thiệp mời của đại công tử Nam gia, hơn nữa thời gian vẫn là cùng ngày, quan trọng nhất tên hai tân nhân kia, đại công tử Nam gia vậy mà ở phía sau.
Phải biết rằng, vấn đề tên trước sau trên cơ bản là quyết định ai gả ai lấy, ai trên ai dưới. Cái này phải hay không chứng tỏ đại công tử Nam gia này thật ra là gả đi? Tuyệt đối không phải trò đùa, đây là alpha. Hơn nữa đại công tử Nam gia kia chính là núi băng, đến cùng là người nào có thủ đoạn như vậy “lấy” núi băng kia, trong chốc lát, mọi người đối với “chú rể” kia rất tò mò, hơn nữa đối với tiểu công tử cũng rất tò mò, bởi vì nghe nói lớn lên rất đẹp, nhưng vẫn luôn được bảo hộ quá tốt, bọn họ đều không có duyên nhìn thấy người thật.
Đi tham gia hôn lễ này tuyệt đối không chịu thiệt, cứ như vậy, hôn lễ này liền mở màn trong ánh mắt chờ đợi náo nhiệt của mọi người, về phần ý kiến người trong cuộc, mọi người bày tỏ chỉ cần có náo nhiệt để xem, ai quan tâm hắn làm gì?