🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Đợi Nhạc Chính Nhị lần nữa tỉnh lại, cảm nhận được chính là toàn thân không có sức lực, cả người cũng cuối cùng từ trong trạng thái thần trí không rõ tỉnh táo lại, nhớ đến tất cả việc xảy ra mấy ngày này, Nhạc Chính Nhị chỉ muốn che mặt, việc kia quả nhiên không thể nghẹn, nghẹn nhiều bỗng chốc bùng nổ tuyệt đối tổn hại sức khỏe.
Mở to mắt nhìn, ánh mắt trời giống như ngày thường ấm áp chiếu vào trong phòng, chỉ là không thấy ai, có chút hờn dỗi nhíu mày, Nhạc Chính Nhị bỗng nhiên ngồi dậy, muốn tìm tên khốn làm xong thì chạy kia, chỉ là “hít” một tiếng, Nhạc Chính Nhị đỡ eo nhe răng trợn mắt hừ một tiếng, mặt cũng biến thành đen, quả nhiên túng dục là không được, thân thể mềm nhũn ngã lên giường, Nhạc Chính Nhị oán hận trong lòng mắng chửi thằng khốn làm xong thì chạy, quan trọng nhất chính là sau chuyện đó dựa vào cái gì thằng cha kia còn có thể chạy trốn, mà cậu đứng lên cũng thành khó khăn.
“Sao vậy?” Ở trước cửa vang lên thanh âm mang theo ý cười của Hách Liên Lâm, cả người mặc đồ ngủ trong mắt hàm chứa dịu dàng nói.
“Anh đi đâu vậy.” Nhạc Chính Nhị rất không thoải mái hỏi, vừa ngủ dậy không thấy người nào, rất dễ dàng khiến cho người nghĩ đến những từ dùng xong thì ném, qua xong đoạn cầu, thật sự vừa nghĩ thì nóng nảy, nói cho cùng, chính là Nhạc Chính Nhị cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, hán tử thô lỗ tâm thiếu nữ vẫn luôn không thể nói đạo lý như thế.
“Đi làm một chút đồ ăn cho em.” Hách Liên Lâm ngồi ở bên giường kiên nhẫn giải thích, ý cười trên mặt càng nhiều hơn, được người thương ỷ lại như thế mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn không thể nào nói rõ được, đương nhiên cảm giác thỏa mãn này cũng là Hách Liên Lâm tự bổ não, ý nghĩ hoang tưởng vẫn luôn không giống với người thường.
“Ồ.” Nhạc Chính Nhị chớp chớp mắt có chút ngu ngơ trả lời, ho khan hai tiếng, xoay đầu thanh âm có chút ồm ồm: “Vậy anh còn không bưng vào.” Bộ dạng như vậy rất giống ông lớn, cơm đến thì há miệng.
“Được.” Hách Liên Lâm khóe miệng vểnh lên càng rõ ràng hơn, cúi đầu hôn người nào đó lỗ tai đã biến thành đỏ.
“Nhanh lên.” Nhạc Chính Nhị phủ kín chăn, trong lòng bắt đầu phỉ nhổ ý nghĩ vừa rồi của cậu, ừm, kì thật tiểu đồng bọn của cậu cũng không tệ lắm, làm xong liền ném cái gì đó thuần túy là cậu nghĩ nhiều, quả nhiên là bởi vì sau khi cậu biến thành omega mới trở nên như vậy, mới không phải bởi vì tình yêu khiến IQ người biến thành 0.
Hách Liên Lâm sờ cái đầu bị chăn che kín, mới nhấc chân đi ra ngoài bưng đồ đã làm xong vào.
“Tại sao là cái này?” Nhạc Chính Nhị từ trong chăn lộ ra đôi mắt nhìn thấy thứ bưng trong tay Hách Liên Lâm, có chút thất vọng nói.
“Mới thức dậy ăn quá mặn không quá tốt.” Hách Liên Lâm ngồi xuống đào người nào đó từ trong chăn ra, hiển nhiên là đối với khẩu vị người nào đó không thịt không vui là hiểu rất rõ, nâng dậy người nào đó cả người mềm nhũn nói: “Dạ dày không thể tiêu hóa, nếm thử, anh đặc biệt hầm cho em.”
“Ừ.” Nhạc Chính Nhị được người đối xử dịu dàng như vậy, trong lòng tràn ra một chút ngọt ngào, lập tức cảm thấy húp cháo cái gì thật ra cũng rất tốt, thuận theo thìa Hách Liên Lâm đưa tới uống một miếng, Nhạc Chính Nhị híp mắt: “Bỏ tôm? Rất tươi, tay nghề rất tốt.”
“Ngon thì uống nhiều một chút.” Hách Liên Lâm được khen một câu, ý cười trong mắt càng nhiều hơn, kiên nhẫn đút từng muỗng cho người trong ngực.
“Vì cái gì anh còn có thể động?” Nhạc Chính Nhị vừa ăn cháo vừa không hài lòng lẩm bẩm nói, mọi người đều là đàn ông, dựa vào cái gì cậu hiện tại ngay cả giường cũng không xuống được: “Về sau loại việc này nhất định phải tiết chế.”
“…” Hách Liên Lâm vốn nghe thấy câu trước tâm tình còn rất tốt, chỉ là lúc nghe thấy câu sau mặt liền đen, rất lanh trí xoay chuyển chủ đề: “Thân ái, anh cũng rất vất vả.”
“Như thế sao?” Nhạc Chính Nhị ngẩng đầu có chút hoài nghi nhìn người nào đó giọng điệu nói chuyện rất tủi thân, đôi mắt đen như mực, chỉ có điều dưới mắt mang theo vành mắt màu xanh đen, bình thường cằm vẫn luôn cạo sạch bây giờ cũng mang theo chút râu ria, chọc chọc quai hàm Hách Liên Lâm, Nhạc Chính Nhị trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, những thay đổi này hình như đều là vì cậu mới gây nên: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả, có thể thỏa mãn Tiểu Nhạc mới là chuyện quan trọng nhất.” Hách Liên Lâm cười nhạt nói, về phần anh cũng rất thỏa mãn chuyện này thì không cần nói.
“Ừm.” Nhạc Chính Nhị ậm ờ trả lời, cậu cảm thấy Hách Liên Lâm tên này nhất định là từng ở chỗ nào tu luyện, lời âu yếm thật sự là tùy thời đều có thể nói ra, thật sự là không được tự nhiên, chỉ là lời này nghe thấy làm sao cũng rất khó chịu, giống như cậu có nhiều du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn.
Nhạc Chính Nhị là một alpha không hề hiểu rõ tri thức về omega, thật sự cậu thật sự trách oan Hách Liên Lâm, phải biết rằng omega trong kì động dục nhưng là rất khó thỏa mãn, alpha bình thường đều bị giày vò quá sức mới bằng lòng bỏ qua, alpha sau khi xong việc đều là xương sống thắt lưng chân mềm nhũng hơn nữa còn thận hư, có thể nói chết ở trên người omega cũng rất có thể, Hách Liên Lâm còn có thể như vậy đứng dậy đi làm cơm nấu cháo quả thật là thể lực rất tốt.
“Đúng rồi, anh cả em còn bảo chúng ta đi Nam gia gặp gia trưởng, này cũng bao nhiêu ngày rồi.” Nhạc Chính Nhị có chút sốt ruột từ trong chăn xông ra hỏi, chỉ có điều eo mềm nhũng lại tê liệt.
“Anh đã gọi điện thoại cho Hàn Ninh.” Hách Liên Lâm đỡ cái eo mềm nhũng của người nào đó, thuận tiện nhéo nhéo làn da trơn bóng mềm mại.
“Lúc nào, anh đừng nhúc nhích nữa.” Nhạc Chính Nhị đẩy bàn tay làm loạn kia ra, nhíu mày hỏi, cậu nhớ rõ hai người bọn họ mấy ngày này vẫn luôn ở bên nhau, khi nào thì gọi điện thoại?
“Lúc em ngủ.” Hách Liên Lâm mặt không đổi sắc trả lời, thoạt nhìn rất đáng tin.
Nếu Hàn Ninh nghe thấy lời này, khẳng định muốn trát mặt anh, cũng không biết là ai đêm nào đó thần bí gọi điện thoại nói mấy ngày sau anh phải đối phó kì phát tình của omega, cho nên việc bang phái liền toàn bộ giao cho tiểu đệ xui xẻo này, thật sự là nghĩ một chút thôi liền rất chua xót.
“Như vậy sao?” Nhạc Chính Nhị nửa tin nừa ngờ trả lời lời, chớp chớp mắt, lại lần nữa bị chén cháo tôm hấp dẫn.
Mà Hách Liên Lâm ở bên cạnh trong mắt xẹt qua ý cười, đối tượng không đáng tin cậy thật sự cũng rất có lợi.
“Hình như có người ấn chuông.” Nhạc Chính Nhị ăn một lát, gãi đầu, hỏi.
“Không có, là Mộc Mộc đang cào cửa.” Hách Liên Lâm không thèm để ý nói, liền tiếp tục hưởng thụ niềm vui đút ăn.
“Ồ.” Nhạc Chính Nhị gật đầu, không hỏi nữa.
Chỉ là, việc này rõ ràng không giống như lời Hách Liên Lâm nói, rất nhanh, điện thoại Nhạc Chính Nhị đặt ở đầu tủ bên cạnh giường bắt đầu vang lên.
“Anh giúp em cầm xem một chút.” Nhạc Chính Nhị chọc thằng cha ở bên cạnh nói.
Hách Liên Lâm âm thầm ở trong lòng nghiến răng, sớm biết như vậy anh ngay cả điện thoại cũng ném đi, mở điện thoại, đúng như dự đoán điện thoại gọi đến là anh cả, Hách Liên Lâm híp mắt, trong lòng lại một lần nữa dâng lên cảm giác không hài lòng đối với người anh vợ xui xẻo này.
“Ai?” Nhạc Chính Nhị thấy Hách Liên Lâm đứng bất động, có chút sốt ruột hỏi.
“Nam Thịnh.” Hách Liên Lâm nhỏ giọng trả lời.
“Anh, anh cả?” Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, đầu óc cũng có chút rối loạn, cậu vừa rồi hình như chà đạp thân thể em trai nhà người ta, trong lòng cũng không hiểu sao có chút chột dạ, cậu hiện tại tốt xấu cũng coi như là chủ nhân của thân thể này, chà đạp một chút cũng là có thể, dù sao kì phát tình thứ này cũng không thể nào tránh được: “Sao, sao, làm sao?”
“Không có việc gì.” Hách Liên Lâm nhìn thấy Nhạc Chính Nhị như vậy, trong lòng càng thêm bất mãn, người của anh dựa vào cái gì phải vì người khác mà chột dạ, trừ anh ra, Tiểu Nhạc không cần để ý ý nghĩ của bất kì kẻ nào, trong lòng lại lần nữa mở ra một vòng tính toán mới, chỉ là trên mặt mang theo bộ dáng tươi cười trấn an, thuận tiện nhận điện thoại: “Alo?”
“Là cậu.” Đầu bên kia vang lên thanh âm không hài lòng, trầm mặc một lát mới nói: “Em trai của tôi đâu?”
“Cùng anh lại có quan hệ gì?” Hách Liên Lâm thanh âm bình thản trả lời, mặc cho ai bị quấy rầy nói chuyện yêu đương đều rất khó chịu, huống chi Hách Liên Lâm là người hẹp hòi như vậy.
“Chẳng lẽ có quan hệ với cậu?” Thanh âm của Nam Thịnh cũng là lạnh không thấy độ ấm.
“A, anh cả, kia, anh có chuyện gì không?” Nhạc Chính Nhị thấy hai người lại có xu thế sắp cấu véo, nhanh chóng ở bên cạnh cao giọng hỏi.
“Mở cửa, anh và cha mẹ ở trước cửa nhà trọ em.” Nam Thịnh nghe thấy trả lời, nói thẳng mục đích đến: “Không đứng dậy được thì bảo người khác mở cửa.”
“A, ồ, được.” Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này da đầu ngứa ngáy, nhưng vẫn là kiên trì trả lời, sau khi Hách Liên Lâm cúp điện thoại mới có chút suy sụp nói: “Họ sao biết em không bò ra khỏi giường được, nhất định là Hàn Ninh tên khốn kia, tên khốn lòng dạ hẹp hòi kia nhất định là đang trả thù.”
“…Ừm.” Hách Liên Lâm trầm mặc một lát cũng gật đầu, rõ ràng anh cũng không nghĩ đến Hàn Ninh tiểu đệ này lại sẽ hố lão đại anh: “Anh đi mở cửa.”
Không lâu, trong phòng nhiều thêm mấy tiếng bước chân không giống nhau, cùng với tiếng mở khóa cửa, Nhạc Chính Nhị cũng rốt cục bằng lòng đối mặt thực tế, nhìn cha Ninh mẹ Ninh đứng ở bên cạnh cửa vui mừng còn có anh cả mặt đen, Nhạc Chính Nhị đưa tay ra, nhếch môi lộ ra bộ dáng tươi cười ngây ngốc nói: “Hi!”
“Hừ.” Đây là đệ khống không thoải mái trả lời, nhìn thấy những dấu vết kì lạ trên cánh tay em trai liền khiến người rất không thoải mái.
“Ôi da, Tiểu Ninh, phải hay không thân thể còn không thoải mái, đừng sốt ruột chậm rãi nằm xuống, có mẹ, không cần lo lắng.” Đây là thanh âm vui mừng của mẹ Nam, trong lòng rất vui vẻ nghĩ, người trẻ tuổi quả nhiên chính là khá kịch liệt, nhìn những hương vị kì lạ tràn ngập trong căn phòng này thật sự là rất khiến người vui mừng.
“Cảm ơn ý tốt của mẹ, Tiểu Ninh có con chăm sóc là được rồi.” Hách Liên Lâm ngồi bên cạnh ôm Nhạc Chính Nhị vào trong lòng mang theo chút du͙© vọиɠ độc chiếm, trên mặt mang theo ý cười trả lời.
“Vậy thì tốt, Tiểu Lâm, có con ở mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Nam kéo cánh tay cha Nam, nói gần nói xa đều lộ ra tín nhiệm với Hách Liên Lâm.
“Hừ.” Này vẫn là thanh âm không hài lòng của đệ khống.
“Cảm ơn mẹ, Tiểu Ninh giao cho con là được rồi.” Hách Liên Lâm rất là thản nhiên trả lời.
Mà Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh không hiểu ra sao cả, hai người này lúc nào quen thuộc như vậy, cậu đến hiện tại mỗi lần gọi mẹ đều vô cùng mất tự nhiên, mà Hách Liên Lâm thằng cha này tại sao gọi thuận miệng như vậy?