*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Tôi đi ngủ trước.” Đã đến buổi tối, Nhạc Chính Nhị được Hách Liên Lâm đút ăn no, đi tắm nước nóng, cả người đều tắm đến đỏ bừng, chỉ có điều những cái này cũng không phải thứ cậu quan tâm, sau khi vội vàng nói một câu như vậy, Nhạc Chính Nhị ngay cả con chó lớn vẫn luôn ở bên cạnh kêu ô ô cũng không quan tâm, trực tiếp vội vàng vào phòng ngủ đóng cửa, đợi đến lúc phòng chỉ còn lại một mình cậu, hơn nữa cửa cũng đóng rất chặt, Nhạc Chính Nhị mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơn nữa ánh mắt người nào đó quả thực như muốn ăn thịt người, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu ở bên ngoài nán lại nhiều thêm một giây, mông liền bị nguy hiểm một phần, tuy cậu đã đồng ý ở bên Hách Liên Lâm, nhưng cậu thật sự không dự định sớm như vậy thì kính dâng bản thân ra ngoài.
Hách Liên Lâm ánh mắt u ám nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng bóp cổ tay một hồi, phủi con chó lớn ở bên cạnh kêu ô ô: “Câm miệng, cha mày đều chạy rồi mày chỉ biết kêu, con chó ngu xuẩn.”
“Ô ô.” Mi mới ngu xuẩn, Mộc Mộc ở bên cạnh kháng nghị.
Hách Liên Lâm trừng mắt liếc nhìn con chó trắng lớn, trong lòng một trận thở dài, loại ngày tháng có thể nhìn không thể ăn này đến cùng lúc nào mới kết thúc, Hách Liên Lâm nghĩ như vậy im lặng mở máy tính bắt đầu tìm hiểu vấn đề “như thế nào khiến omega phát tình”.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Chính Nhị lại là ở trong mộng xuân sung sướиɠ tỉnh lại, vén chăn lên, nhìn nơi ướt sũng ở dưới thân, Nhạc Chính Nhị bưng mặt, loại tiết tấu du͙© vọиɠ chưa thỏa mãn này là muốn ồn áo cái dạng gì, lén lút thay đồ lót, Nhạc Chính Nhị trên mặt giả vờ thản nhiên rời giường.
“Chào buổi sáng.” Hách Liên Lâm đứng ở trong phòng bếp, cười nhạt chào hỏi với Nhạc Chính Nhị đôi mắt còn mang theo buồn ngủ, thuận tiện vẫy tay gọi Nhạc Chính Nhị đi qua.
“Làm gì?” Nhạc Chính Nhị vừa tỉnh, đầu óc còn mơ màng, cho nên cũng rất nghe lời đi qua.
“Em.” Hách Liên Lâm nhíu mày cười nói, rồi kéo Nhạc Chính Nhị qua hôn một trận.
Nhạc Chính Nhị bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ, vùng vẫy một lát thì cũng thuận theo.
Đợi Hách Liên Lâm hôn đủ, mới buông ra Nhạc Chính Nhị trên mặt nhiễm lên một chút màu đỏ nói: “Nụ hôn chào buổi sáng.”
“Ồ, nhưng tôi còn chưa đánh răng.” Nhạc Chính Nhị hiểu ra, mới trợn mắt nói.
“…Không có việc gì.” Hách Liên Lâm trầm mặc nói: “Vừa rồi làm việc xấu gì.” Vừa nói dưới tay cũng chuyển động.
“Không, làm gì, anh buông ra.” Nhạc Chính Nhị lắp bắp, cả người cũng bị kí©h thí©ɧ tỉnh táo, không bởi vì cái khác, là bởi vì nơi yếu ớt nhất của đàn ông đang nằm trong tay Hách Liên Lâm bị anh xoa nắn.
“Không buông.” Hách Liên Lâm cười xấu xa, dán sát Nhạc Chính Nhị nói: “Nói, vừa rồi làm cái gì?” Vừa nói vừa linh hoạt ngón tay cởi ra thắt lưng quần áo ngủ của Nhạc Chính Nhị, ngón tay thon dài có lực cũng dò xét vào, trong chốc lát thì nắm chặt chỗ yếu ớt kia.
“Anh, anh đừng như vậy, không phải nói từ từ đến sao?” Nhạc Chính Nhị bị anh xoa đến cả người đều cứng ngắc, yết ớt kháng nghị.
“Anh đợi không kịp nữa.” Hách Liên Lâm dùng bàn tay còn lại ôm người trước mặt, hai mắt cũng hơi ửng đỏ nhìn người trước mặt: “Anh đợi quá lâu rồi, hơn nữa hiện tại tin tức tố omega trên người em về cơ bản đã đạt đến giai đoạn cao nhất, anh nhẫn nhịn không được nữa.”
“Chúng ta lại tiếp tục nhẫn, nhẫn một chút thì qua, không phải nói hôm nay đi Nam gia sao?” Nhạc Chính Nhị kháng nghị, hơn nữa cẩn thận từng tí muốn từ trong ngực người nào đó trốn ra, cậu cũng bị sợ đến toàn thân sắp bốc cháy, thần trí cũng có chút mơ hồ không rõ, cảm giác khát vọng ở dưới đáy lòng lại lần nữa hiện ra giống như lần động dục đầu tiên, đáy lòng cậu vẫn kiên trì mình là một alpha khiến cậu không thể thỏa hiệp, cậu không muốn mất đi tất cả lý trí chỉ vì đi thỏa mãn những du͙© vọиɠ trong lòng kia.
“Em đang sợ cái gì?” Hách Liên Lâm không trả lời câu hỏi chuyển chủ đề của Nhạc Chính Nhị, nhẹ nhàng cọ xát bờ môi người trong ngực, mập mờ nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, anh yêu em, em cũng yêu anh, hai người yêu nhau, làm loại việc này vốn dĩ là bình thường, không liên quan đến em là alpha hay là beta.”
“Không phải, việc này… quá đột ngột…tôi không phải đang sợ, thật sự, tôi, tôi….” Nhạc Chính Nhị cà lăm giải thích, chỉ là thân thể càng ngày càng mềm nhũn, tin tức tố alpha quanh quẩn quanh người cậu, tin tức của bản thân và anh quấn quýt cấu kết với nhau, khiến cho *** trong lòng cậu càng ngày càng bức thiết hơn, cậu cảm giác cả người dường như sắp bị thôi tình xoay quanh bức điên.
“Không đột ngột, thân ái, thả lỏng, chỉ cần vui vẻ cảm nhận thì được rồi.” Hách Liên Lâm lời nói ấm áp nhỏ nhẹ dụ dỗ, ngón tay dò xét ở trong quần cũng nhẹ nhàng vuốt ve vật nhỏ kia, thuận tiện ở trên đỉnh đầu chà xát nhẹ mấy cái.
“Ưm…” Nhạc Chính Nhị bị anh kí©h thí©ɧ như vậy nhẹ nhàng hừ, thanh âm mềm mại đều có thể chảy ra nước, khe khẽ nói: “Anh, anh đợi đã, anh để cho tôi suy nghĩ một chút.”
“Ừm, từ từ nghĩ, không cần vội.” Hách Liên Lâm hôn gò má người trong ngực, trên tay nhưng lại kí©h thí©ɧ người trong ngực càng nhiều hơn, trong không khí tràn ngập mùi omega động dục càng ngày càng đậm, khóe miệng của Hách Liên Lâm cũng nhẹ nhàng vểnh lên, trong đầu cũng hiện lên tư liệu đêm qua tra được, thủ đoạn trọng yếu khiến omega động dục: dùng thuốc khơi gợi hoặc là khiến omega từ thân đến tâm đều đối với người sinh ra ***, loại phương pháp này đối với omega chưa từng có kinh nghiệm động dục thì càng thêm rõ ràng hơn. Hách Liên Lâm nghĩ như vậy động tác dưới tay cũng càng nhanh hơn, từ thân đến tâm loại thủ đoạn này nhất định phải dùng tốt, khiến cho mãnh thú dưới đáy lòng yên tĩnh lại, Hách Liên Lâm chậm rãi dụ dỗ người trong ngực, chỉ đợi cơ hội thích hợp ra tay hành động.
Nhạc Chính Nhị bị anh kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến thần trí cũng dần dần mơ hồ, cảm thấy mãnh thú vẫn luôn bị giam dưới đáy lòng cũng đang gào thét muốn thoát ra khỏi chuồng, Nhạc Chính Nhị đầu óc dao động dùng một chút lý trí còn lại tự hỏi, người trước mặt yêu cậu, hơn nữa vẫn luôn âm thầm che chở cậu, mà cậu? Yêu không?
Đương nhiên yêu!
Lão tử từ nhỏ đến lớn muốn không phải chính là một đối tượng thông minh cùng tiến sao? Huống hồ đối tượng lớn lên đẹp như vậy, dáng người sờ tới sờ lui cũng rất tuyệt, mấu chốt là toàn tâm toàn ý với lão tủ. Cậu có lý do gì không yêu, cậu hiện tại chỉ hận yêu quá trễ, đã yêu rồi, làm gì còn phải ậm ờ không đồng chịu, không phải là làm việc đó thôi sao, cùng người yêu làm có cái gì kêu réo, cũng cần gì phải già mồm cãi láo, hít sâu một hơi, thả mãnh thú dưới đáy lòng ra, khiến nó đi tìm con mồi vẫn luôn thèm muốn.
“Nhanh lên.” Nhạc Chính Nhị đã nghĩ thông suốt nhếch môi khıêυ khí©h cười, thuận tiện còn cọ xát, ám chỉ người nào đó động tác nhanh lên, nhân tiện còn sáp đến cắn môi người trước mặt, động tác dưới tay cũng không hề khách khí xé rách tạp dề con thỏ trên người Hách Liên Lâm, tâm tình hưng phấn kéo rách luôn cả âu phục phẳng phiu của người nào đó.
“Được.” Hách Liên Lâm thấy cậu như vậy cũng biết mục đích của anh đã đạt được, ngoài miệng nhiệt tình đáp trả, phối hợp với Nhạc Chính Nhị cởi sạch quần áo: “Thân ái, em động dục rồi.”
“Vậy lại làm sao? Lẽ nào anh không hài lòng?” Nhạc Chính Nhị buông môi ra, mặt mày tươi cười nói.
“Yên tâm, tuyệt đối có thể thỏa mãn được em.” Hách Liên Lâm bị lời này của cậu kí©h thí©ɧ con mắt bốc lửa, giọng điệu nói ra càng nặng nề hơn.
“Này cũng không khác lắm, bằng không thì tôi tìm người khác…. ưm…a….” Nhạc Chính Nhị vừa nói xong câu nói đằng trước kia, thì cảm nhận được Hách Liên Lâm đang nhéo nơi yếu ớt kia của cậu như đang trừng phạt, lập tức cảm nhận được một trận kɧoáı ©ảʍ khác thường, trên mặt cũng bị hôn đến đỏ ửng, cả người thoải mái rên hừ hừ.
“Em đây là tự tìm.” Trong lòng Hách Liên Lâm bị cậu làm cho bốc lửa, alpha vốn dĩ chính là du͙© vọиɠ độc chiếm rất mạnh, nghe thấy Nhạc Chính Nhị nói câu kia, trong lòng liền bị chọc giận, động tác dưới tay cũng trở nên cuồng phong bão táp.
Cả người Nhạc Chính Nhị đều bị trêu chọc đến đỉnh, trên người phát ra tin tức tố ngọt ngào khiến alpha điên cuồng, mà bản thân cậu đã bị tin tức tố alpha quanh quẩn quanh người làm trầm mê, khát vọng được chạm vào, khát vọng bị chiếm hữu, thân thể đã sớm mềm nhũng tựa vào trong ngực người nào đó, mà trên người cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, mỗi một lần bị vuốt ve đều bị phóng đại, khiến cho cậu như bay lên trời cao, khát vọng ở dưới đáy lòng đang kêu gào, hai tay Nhạc Chính Nhị treo ở trên cổ Hách Liên Lâm, đứt quãng nói: “Về, về phòng, nhanh một chút.”
“Được.” Hách Liên Lâm biết nghe lời phải ấn người nào đó đã sớm mềm nhũng vào trong ngực, không chút khách khí cởi sạch tất cả quần áo ngủ trên người Nhạc Chính Nhị, ánh nắng sáng sớm, ấm áp mà lại khiến cho người quyến luyến, chiếu vào thân thể trắng nõn, càng khiến cho tầng ánh sáng mờ nhạt hơn, mỗi một chỗ đều rõ nét như vậy, ngay cả lông tơ nhỏ bé trên mặt cũng chiếu đến rõ ràng.
Hách Liên Lâm nhìn Nhạc Chính Nhị đôi mắt khát vọng lại mang theo chút lưu manh, đáy lòng đập một nhịp, cả người đều nhào đến, một đường hôn người dưới thân, gò má hầu kết.
Nhạc Chính Nhị bị anh hôn cảm thấy cả người đều được vỗ về, đợi lúc nơi yếu ớt dưới thân bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, hít sâu một hơi, loại cảm giác như đến thiên đường này khiến cậu thoải mái rên ra tiếng.
Chỉ có điều tuy Nhạc Chính Nhị rất hưởng thụ quá trình này, nhưng đến cùng là lần đầu tiên chịu loại kí©h thí©ɧ này, rất nhanh thì tước vũ khí đầu hàng, Hách Liên âm ngẩng đầu, trên miệng còn dính một ít chất lỏng không rõ, khóe miệng nhếch lên cười cười: “Thật nhanh, với lại rất nhỏ.”
Nhạc Chính Nhị:…
Nếu không phải cậu đang hưởng thụ dư vị thân thể còn mềm nhũn thật sự muốn đứng dậy bóp chết người nào đó, cậu trước kia cũng rất bền rất lớn được không? Hiện tại chẳng qua là thay đổi thân thể mới sẽ biến thành như vậy. Nhạc Chính Nhị hận đến nghiến răng nghiến lợi trong lòng dâng lên loại cảm giác bi phẫn hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hùng hổ nằm sấp lên người Hách Liên Lâm, đảo lộn vị trí trên dưới, thuận tiện cởi bỏ quần áo Hách Liên Lâm vừa mặc xong.
Cho đến lúc da thịt hai người kề cận, Nhạc Chính Nhị mới oán hận trừng mắt nhìn người dưới thân, hung dữ nói: “Tôi ngược lại muốn nhìn một chút anh có bao nhiêu nhanh. Còn có, nhớ kĩ, lão tử không phải vì kì động dục chết tiệt kia mới lên giường với anh, lão tử yêu anh mới đồng ý như vậy, biết chưa.” Nói xong nhấc mông lên hướng về phía thứ đã sớm cứng rắn của người nào đó ngồi xuống.
“Hừm.” Hách Liên Lâm cười dịu dàng trước giờ chưa từng có. Lần đầu tiên nghe thấy chữ yêu kia khiến anh cảm thấy chờ đợi nhiều năm như vậy vô cùng đáng giá, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể người yêu, thuận tiện áp đảo người nào đó sắp ngồi xuống dưới thân, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhạc Chính Nhị nhiệt tình: “Anh cũng yêu em, đừng tức giận, lần đầu chúng ta từ từ đến, lần sau lại thử loại tư thế này.”
“Hừ.” Nhạc Chính Nhị hừ hừ, trên miệng không nói, chỉ có điều lỗ tai nhưng lại sớm đã nhiễm lên màu đỏ, tuy vừa rồi nói ra lời lớn mật không biết sợ, chỉ là cậu còn có chút sợ hãi, thứ của tên kia không nhìn không biết, đã nhìn mới biết có bao nhiêu lớn, lại nóng bỏng, Nhạc Chính Nhị cảm thấy nếu ngồi xuống mông của cậu nhất định sẽ nứt ra thành hai miếng.
“Ngoan.” Hách Liên Lâm cười nhạt khẽ hôn xuống, ngón tay tiến vào phía sau đã sớm ướŧ áŧ.
“Ưm…” Nhạc Chính Nhị cảm giác phía sau bị tiến vào, cả người đều run rẩy, nhưng một ngón tay căn bản không thể thỏa mãn nơi đã sớm chờ đợi kia, quấn hai chân lên thắt lưng người phía trên, Nhạc Chính Nhị nôn nóng nói: “Nhanh lên!”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Nhị: Nhanh lên (vung roi da quất mạnh.)
Hách Liên: Ưm( tiếp tục vùi đầu tận lực làm.)