🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明Nhạc Chính Nhị nhìn một màn trước mặt, im lặng không lên tiếng, lặng lẽ lui lại mấy bước, quấy rầy người đang nói chuyện yêu đương là không có đạo đức, hơn nữa nhìn người bị đè kia, Nhạc Chính Nhị biểu hiện rất thích nghe ngóng.
Chỉ thấy trước mặt bên cạnh cửa xe màu đen, hai người đàn ông dựa vào nhau hôn nhau khó tách rời, cũng không thể nói là không thể tách rời, nói chính xác là, hẳn là một người trong đó giá trị vũ lực không đủ, đang bị một người khác đè lên cửa hôn, tuy người bị đè dùng chân đá muốn phản kháng, nhưng vẫn bị người kia đè chặt.
Đợi người ở phía trên hôn đủ, mới rốt cục cứng rắn ôm người bị đè hôn kia vào trong ngực, sửa sang quần áo, mới quay đầu muốn đứng song song với người phía sau.
Nhạc Chính Nhị nhìn một màn này xem tới khóe miệng co rút, hai người trước mặt này cậu đều biết, chẳng qua cậu thật sự không ngờ đến hai người này mạnh bạo như vậy, một người là Hàn Ninh, một người là anh cả cậu, trong ấn tượng của cậu, Nam Thịnh là người rất truyền thống, không nghĩ tới thủ đoạn trên phương diện này mạnh mẽ cường ngạnh như vậy.
Lúc Hách Liên Lâm nhìn thấy hai người trước mặt, cũng trầm mặt trong chớp mắt, anh cũng thật sự không ngờ đến Nam Thịnh sẽ xuất hiện trong này, thủ đoạn quả thật là mạnh mẽ vang dội.
“Anh buông ra.” Hàn Ninh rống lên một câu, trên mặt vẫn luôn dịu dàng cũng nhiễm lên một chút hồng nhạt, hiển nhiên là vừa bị nụ hôn kia làm ngộp, bờ môi cũng bị hôn sưng đỏ, mắt kính vẫn mang cũng xiu vẹo treo ở trên mũi, cả người ra sức muốn giãy dũa thoát khỏi cánh tay giống như vòng sắt của Nam Thịnh, chỉ là đều dùng thất bại để chấm dứt.
“Không buông.” Thanh âm trầm thấp của Nam Thịnh vang lên, chỉ là động tác ôm kia trở nên dịu dàng hơn, cùng với ánh mắt giống như kiếm bắn về phía Hách Liên Lâm: “Ai để cho cậu mang em trai tôi đến chỗ này?”
“Anh tên khốn nạn, đừng cho rằng rằng tôi thật sự không dám làm gì?” Hàn Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, y chưa từng bị người áp chế như vậy, họ Nam này nhìn thì bộ dáng đứng đắn, thực chất bên trong chính là tên lưu manh.
“Ngoan.” Nam Thịnh giống như an ủi nói.
“Cút!” Hàn Ninh bị tiếng ngoan của hắn làm nổi cả da gà, không khách khí mắng, lịch sự có lễ nghi trong ngày thường cũng sớm đã không thấy tăm hơi.
“Vậy, chúng tôi đi trước, anh hai người tiếp tục.” Nhạc Chính Nhị nhìn tình huống này, quyết định vẫn là chạy trước là tốt nhất, tuy cậu cảm thấy nhìn Hàn Ninh thằng kia vị đè vẫn là rất sướиɠ.
“Chậm đã.” Nam Thịnh hô một tiếng, tiếp tục tìm Hách Liên Lâm gây phiền phức: “Ai cho cậu mang em trai tôi đến.”
“Kia, anh, tự em muốn đến.” Nhạc Chính Nhị sợ hai người này lại cấu véo nhau, tự động lên tiếng giải thích.
…” Nam Thịnh nhìn em trai vội vàng để Hách Liên Lâm thoát tội, trong lòng tên đệ khống bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác “em trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi”.
“Tôi dẫn em ấy đến, chẳng lẽ còn phải được anh cho phép?” Hách Liên Lâm ôm Nhạc Chính Nhị, đồng dạng mặt lạnh nói: “Tôi ngược lại không biết Nam tiên sinh giá lâm đến chỗ này còn cưỡng ép thuộc hạ của tôi là được ai cho phép rồi sao?”
“Đây là vợ tôi, liên quan gì đến cậu?” Nam Thịnh lạnh giọng nói.
“Má nó, anh nói ai?” Hàn Ninh nghe thấy lời này nhịn không được nói tục một câu, thuận tiện còn đạp Nam Thịnh một cước.
“Đừng làm rộn.” Nam Thịnh mặt vặn vẹo một chút rất nhanh khôi phục, nhỏ giọng nói, thuận tiện ôm chặt hơn.
“Nam tiên sinh vẫn là đừng tự mình đa tình thì tốt hơn.” Hách Liên Lâm giội một gáo nước lạnh lên, nếu không phải Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh cản lại, anh đoán chừng sẽ nói lời ác độc hơn.
“Anh, anh đừng nghe anh ta nói.” Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh giảng hòa: “Em cảm thấy con người chị dâu rất tốt.” Nhạc Chính Nhị rất nghiêm túc nói, cậu thật sự không phải đang trả thù cái gì.
Ừ.” Nam Thịnh nghe thấy em trai nói như vậy bày tỏ tâm tình rất tốt, dù sao người mình vừa ý nhận được tán thành của người trong nhà vẫn là rất vui, sau đó lại trừng Hách Liên Lâm nói: “Tôi đồng ý em trai tôi và cậu ở bên nhau sao?”
“Tôi cũng không có đồng ý Nam tiên sinh và thuộc hạ của tôi ở bên nhau, phải biết bang hội có quy củ của bang hội.” Hách Liên Lâm híp mắt, nhếch miệng nói.
Nam Thịnh nhìn đôi mắt đen như mực kia của Hách Liên Lâm, cũng híp mắt, giống như đang suy xét cái gì đó.
“Lão đại, anh còn có lương tâm hay không, không có tôi ai làm công cho anh.” Hàn Ninh đối với Hách Liên Lâm là vô cùng hiểu rõ, hơn nữa bắt được trọng điểm trong lời nói của Hách Liên Lâm, này chính là muốn dùng y đổi lấy Nhạc Chính Nhị này còn có lương tâm hay không, lão đại quả nhiên không đáng tin cậy, giờ phút mấu chốt bán tiểu đệ cũng không hề thương lượng gì sất.
Tìm ngày nhanh chóng kết hôn.” Nam Thịnh nghe thấy lời Hàn Ninh nói, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, không ngừng nói ra lời khiến người sợ hãi: “Ngày mai về gặp ba mẹ, còn có sau này nhất định phải đối xử tốt với em trai tôi, bằng không mặc kệ thân phận của cậu là gì, Nam gia chúng tôi cũng sẽ không buông tha cậu.”
Nhạc Chính Nhị:…
Thái độ cũng thay đổi quá nhanh đi? Tình anh em thắm thiết đã nói đâu rồi? Nhạc Chính Nhị còn muốn kéo dài thì bị hai câu của Nam Thịnh triệt để dọa sợ ngây người, dù cho hai câu uy hϊếp cuối cùng kia cũng không thể an ủi trái tim cậu, đệ khống cái gì cuối cùng vẫn là thua ở dưới tay thê nô.
“Được.” Hách Liên Lâm biểu hiện rất vừa ý, vui sướиɠ gật đầu trả lời: “Nam tiên sinh tùy ý, chúng tôi đi trước.” Nói xong cũng kéo tay Nhạc Chính Nhị rời đi, một giây cũng không hề ngừng lại.
“Ặc, anh cả chị dâu tạm biệt.” Nhạc Chính Nhị quay đầu lại gọi Nam Thịnh và Hàn Ninh.
Hàn Ninh:…
Nhìn hai người càng đi càng xa kia, trong lòng Hàn Ninh dâng lên cảm giác vô lực, quay đầu lại đá Nam Thịnh một cước giống như trút giận: “Anh đến cùng muốn làm gì? Vừa ý tôi cái gì? Hả?”
“Muốn làm em.” Nam Thịnh rất thẳng thắn nói, siết chặt Hàn Ninh vào trong ngực nâng mặt Hàn Ninh lên nhìn thẳng nói: “Chỗ nào cũng thích.”
“Anh có chút logic được không?” Hàn Ninh ngẩng đầu nhìn mắt Nam Thịnh thành khẩn nói: “Chúng ta mới gặp mặt mấy lần? Tôi làm gì anh biết không? Tôi thích cái gì anh biết không? Tôi là người như thế nào anh biết không?” Cái gì cũng không biết thì nhanh chóng buông y ra, lão tử cảm thấy vừa gặp đã yêu loại này tuyệt đối chính là nói linh tinh.
“Biết.” Nam Thịnh mặt vẫn luôn nghiêm túc lộ ra một nụ cười dịu dàng, trong con mắt đen như mực cũng hiện ra một tia vui vẻ: “Tôi biết em lăn lộn trong hắc đạo, tôi biết em tinh thông tính toán, tôi còn cần phải biết cái gì nữa?”
“Những cái này còn chưa đủ sao?” Hàn Ninh có chút sụp đổ nói: “Tôi là người làm nhiều việc xấu, ý chí sắc đá, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nghĩ muốn mạng tôi, anh là người đứng đắn nên tìm một đối tượng môn đăng hộ đối nhanh chóng kết hôn, tốt nhất vẫn là đừng tìm loại người như tôi dây dưa, bằng không không cẩn thận ngày đó mạng cũng không còn, cho nên vẫn là buông tha tôi đi.”
“Không thể nào.” Nam Thịnh như đinh đóng cột cự tuyệt nói: “Em là của tôi, vĩnh viễn cũng không thể nào buông tay. Từ lần đầu tiên em cười với tôi việc này liền đã được định trước, về phần tại sao là em chuyện này chỉ có thể hỏi bản thân em, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi liền quyết định là em rồi.” Nam Thịnh ở phương diện này cũng là vô cùng cố chấp: “Về phần em có bao nhiêu kẻ thù, những cái này đều không quan trọng, có thể giải quyết từng người không vội.”
Hàn Ninh:…
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nam Thịnh, Hàn Ninh dâng lên một loại ảo giác hai người bọn họ tuyệt đối là đứng sai chỗ, tên này nói chuyện còn giống người lăn lộn trong hắc đạo hơn y, mà đối với câu nói giống như lời tuyên thệ vừa rồi của Nam Thịnh, Hàn Ninh càng đau đầu hơn, y biết lời người đàn ông này nói ra tuyệt đối chính là một lời nói ra đáng giá nghìn vàng, từ lúc cùng hắn dây dưa, đối với tên này không thể gϊếŧ lại không thể đánh, cảm giác vô lực trong lòng Hàn Ninh càng tăng thêm, nếu gϊếŧ lão đại sẽ cùng y liều lạng, đánh cũng không đánh lại, giống như nhận mệnh nhắm mắt lại: “Tùy anh, dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý với anh.”
“Em sẽ đồng ý.” Nam Thịnh híp mắt nói, nhìn vẻ mặt kháng cự của người trong ngực, lại lần nữa hôn lên, Hàn Ninh đờ đẫn tiếp nhận, hạ quyết tâm kháng nghị trong im lặng.
Nam Thịnh đối với thái độ im lặng kháng nghị của Hàn Ninh hiển nhiên rất bất mãn, cắn nhẹ môi người trong ngực, vói lưỡi vào bắt đầu triền miên, thuận tiện còn sờ từ eo đến sờ mông Hàn Ninh, nhào nặn trên cái mông vểnh kia.
Hàn Ninh bị anh nhào nặn giật nảy mình, máu lại lần nữa xông lên não, lại bắt đầu tức giận chống cự.
Nam Thịnh trông thấy y như vậy, trong con mắt u ám xẹt qua ý cười, hai người ở trong bãi đỗ xe lại lần nữa bắt đầu giằng co lôi kéo.
“Này, hai người bắt đầu nữa rồi.” Lúc Nhạc Chính Nhị ngồi ở trong xe rời đi, lại liếc mắt nhìn về phía Nam Thịnh bọn họ, trên mặt cũng vô cùng hưng phấn, vui tươi hớn hở nói: “Ôi, không ngờ đến tên Hàn Ninh kia là một người ngạo kiều, hôn cũng rất tập trung tinh thần, còn giả bộ giãy dụa, chà chà, này thật sự là.” Nếu Hàn Ninh nghe thấy lời này, đoán chừng sẽ lại lần nữa hộc máu bỏ mình, hai anh em này chính là số kiếp trong mệnh y.
“Ừ, hai người này cũng không tệ.” Hách Liên Lâm quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt cũng lộ ra ý cười, kế hoạch bán đứng tiểu đệ áp dụng thành công, anh biểu hiện rất hài lòng, kì thật tuy anh và Nam Thịnh hai người nhìn nhau không hợp mắt, nhưng anh đối với Nam Thịnh người này vẫn là rất tán thành, Hàn Ninh nếu giao cho Nam Thịnh, Hách Liên Lâm cảm thấy vẫn là rất đáng tin cậy.
“Ai ai, anh xem anh trai tôi, còn sờ lên rồi này.” Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh khoa tay múa chân, không hề cảm thấy loại hành vi nhìn lén này rất đáng xấu hổ: “Ôi, này lại đánh nữa rồi, chẳng qua tôi thấy kĩ thuật của anh tôi không tệ, Hàn Ninh này là không chạy được nữa.”
“Vậy sao?” Hách Liên Lâm ánh mắt lóe lên, bên miệng lộ ra bộ dáng tươi cười không dễ dàng phát hiện, nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi trước đây sao không phát hiện ra anh trai tôi mạnh mẽ như vậy, chẳng qua đối phó với loại ngạo kiều này như Hàn Ninh thì phải hạ thuốc mạnh.” Nhạc Chính Nhị sờ cằm ăn không nói có, đối với vẻ mặt của Hách Liên Lâm cũng không chú ý, tự mình cảm thán nói.
“Ừ.” Hách Liên Lâm nhỏ giọng trả lời một câu, cũng không nói gì nữa, lái xe rời khỏi chỗ này.
Lúc hai người đến khu nhà trọ, Nhạc Chính Nhị vừa mở cửa ra, đã bị một bóng trắng nhào qua.
“NGAO.” Mộc Mộc hừ hừ kêu, hiển nhiên đối với việc bị chủ nhân bỏ ở nhà một mình rất không hài lòng, lại lần nữa liếʍ Nhạc Chính Nhị một mặt nước miếng, giống như làm nũng rầm rì, rõ ràng bày tỏ ý nghĩ nó muốn ra ngoài tản bộ.
“Đừng quậy.” Nhạc Chính Nhị vỗ đầu Mộc Mộc, khó khăn bò lên, sau đó dùng sức cực lớn kéo con chó lớn màu trắng vào trong căn hộ.
Hách Liên Lâm nhìn một màn này, giống như có điều suy nghĩ sờ cằm, trong lòng cảm thấy phải sớm giải quyết con chó này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Anh Nhị: Hự hụ, cảm thấy kĩ thuật của anh cả rất tốt ( ⊙ o ⊙)
Hách Liên: Phải không (Lặng lẽ kéo qua, đè xuống).