🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Anh sao lại nghĩ như vậy?”Nhạc Chính Nhị có chút dở khóc dở cười hỏi, cậu cảm thấy việc này từ đầu đến đuôi đều là bản thân cậu sai, nếu không phải cậu không hiểu tình hình của mình, cũng không đến mức sẽ rơi xuống kết cục như hiện nay, nếu lúc ấy hai người có thể liên thủ, như vậy cũng sẽ không có cái chết không cân thiết.
“Anh sợ em trách anh.” Hách Liên Lâm nhìn thẳng Nhạc Chính Nhị nói: “Trách anh giấu diếm em nhiều chuyện như vậy.”
“Đều là chuyện đã qua, anh giúp tôi như vậy, tôi có cái gì phải để ý, tuy vẫn luôn bị người giấu diếm trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng là một chút mà thôi.” Nhạc Chính Nhị khoát tay tỏ vẻ không để ý, nhân cơ hội nghiêm túc nói với Hách Liên Lâm: “Chẳng qua anh giấu diếm tôi nhiều chuyện như vậy tuy là vì tốt cho tôi, nhưng tôi không hy vọng lại có lần tiếp theo, rất nhiều chuyện không phải một người có thể gánh vác được, tôi cũng không yết ớt giống như anh nghĩ, cho nên sau này có việc có thể hay không cùng nhau gánh vác?”
Hách Liên Lâm nhìn ánh mắt trong veo nghiêm túc của Nhạc Chính Nhị, yên lặng, nhếch môi, ôm chặt người trước mặt, nhỏ giọng trả lời: “Được.”
“Xin lỗi.” Nhạc Chính Nhị buồn bực, đầu tựa vào trên vai Hách Liên Lâm nói.
“Nên nói xin lỗi là anh, em có cái gì để phải xin lỗi?” Hách Liên Lâm trong mắt mang ý cười, trên mặt cũng trở nên nhẹ nhõm, khúc mắc thời gian dài cứ như thế được mở ra, nghĩ đến tất cả nhẫn nhịn trước đây cũng là đáng.
“Không phải tôi, anh cũng sẽ không bị Bạch lão mang đi.” Nhạc Chính Nhị buồn bực lên tiếng.
“Không, không có em, anh cũng không sống đến bây giờ.” Hách Liên Lâm nói khẽ: “Lúc mới đến cô nhi viện, anh mặc dù nhỏ nhưng cũng đã nhớ việc, tận mắt thấy cha vào ngục giam, mẹ tự sát, lúc ấy cả người đều ngây ngẩn, lúc bị người ăn hϊếp cũng không muốn phản kháng, là em xuất hiện giơ nấm đám nói phải bảo vệ anh, cũng là em vỗ ngực nói cả đời đều chắn ở trước mặt anh, cũng bởi vì em, anh mới muốn sống tiếp, đường đường chính chính sống như một con người, bị Bạch lão nhận nuôi, có thể nói là một nửa bị ép một nửa tự nguyện, cha anh chính là lăn lộn trong hắc đạo, anh cũng biết Bạch lão không phải người tốt lành gì, sợ em bị giày vò, cho nên anh một mình lật bài với Bạch lão, Bạch lão có thể là thấy anh thông minh, cho nên cũng vui vẻ nhận anh làm học trò, mà anh cũng hy vọng có một ngày anh có thể trở nên xuất sắc, tương lai có thể bảo vệ em, chỉ có điều, đến cuối cùng ý nghĩ này cũng không thực hiện được.”
Nhạc Chính Nhị bên tai nghe thanh âm trầm thấp của Hách Liên Lâm, trong lòng run rẩy, những việc này cậu trước đây chưa từng biết, đây cũng là lần đầu tiên Hách Liên Lâm thổ lộ tâm tình như vậy với cậu, nhắm lại đôi mắt có chút ướŧ áŧ, Nhạc Chính Nhị trong lòng thầm hận chính mình mí mắt thật sự quá nông cạn, một đoạn lời nói như thế vậy mà nam tử hán thô lỗ như cậu nghe đến muốn khóc, hít hít mũi: “Anh không cần như vậy, kì thật lúc đó tôi chỉ là thấy anh lớn lên đẹp mà thôi, vì tôi làm nhiều việc như vậy thật sự không đáng.”
“Không phải vì em, là vì bản thân anh, đại trượng phu sống ở trên đời phải đội trời đạp đất, mà anh cũng muốn làm ra sự nghiệp của bản thân, đường thẳng đi không được, chỉ có thể lặn lộn trong hắc đạo đường cong này.” Hách Liên Lâm nghe thấy giọng mũi của người trong lòng, khóe miệng nhếch lên, người anh nhìn trúng vẫn luôn mạnh miệng mềm lòng, thanh âm thành thật chất phát nhẹ giọng an ủi, giống như đàn violong trầm thấp trấn an xoa nhẹ nỗi lòng người trong ngực: “Huống hồ Tiểu Nhạc cũng rất đẹp, vì em làm nhiều hơn nữa anh cũng bằng lòng.”
“Bạch lão hiện tại như thế nào?” Nhạc Chính Nhị hít mũi, nói ra tai họa ngầm lo lắng ở trong lòng.
“Chó nhà có tang không đáng để lo lắng.” Thanh âm Hách Liên Lâm trở nên lạnh lùng: “Thanh Nguyên hội, bọn họ nhảy nhót quá lâu rồi, lão đầu tử tiền nhiệm tuy cả ngày đắm chìm trong sắc đẹp du͙© vọиɠ, khiến Long Bang chướng khí mù mịt, nhưng Long Bang cơ nghiệp trăm năm sao có thể dễ dàng bị phá nát như vậy, Bạch lão vì quyền lực đoán chừng đã cấu kết với Thanh Nguyên hội, lúc tính toán sổ sách cũng không khác biệt lắm.”
“Ừ, Bạch lão trước đây không ngược đãi anh chứ?” Nhạc Chính Nhị suy nghĩ, lại không yên tâm hỏi, lão hồ ly kia thủ đoạn tàn nhẫn, khó tránh khỏi sử dụng thủ đoạn không bình thường gì.
“Ông ta ngược lại là muốn.” Hách Liên Lâm trào phúng nói: “Chỉ đáng tiếc anh càng ngày càng lớn, năng lực của ông ta càng ngày càng kém, đầu óc càng ngày càng hồ đồ.”
“Vậy thì tốt.” Nhạc Chính Nhị đầu tựa vào vai Hách Liên Lâm cọ cọ, lau khô mắt mới lại không yên tâm dặn dò một câu: “Sau này không cho phép giấu diếm tôi.”
“Ừm.” Hách Liên Lâm không vạch trần chân tướng Nhạc Chính Nhị khóc, chỉ là cười nhẹ trả lời.
“Vậy chúng ta trở về đi, chó của tôi còn ném ở trong nhà.” Nhạc Chính Nhị lau khô nước mắt, có chút không được tự nhiên hỏi, tuy cậu rất nhớ nơi này, nhưng có một câu nói, nhìn thấy không bằng tưởng nhớ, những anh em phiền lòng kia khiến cho cậu ý thức được không nơi nào bằng ổ chó của mình.
“Thật sự? Không muốn chơi mạt chược?” Hách Liên Lâm cúi đầu hôn đỉnh đầu người chôn ở trên vai anh, sau đó mới đề nghị nói, thuận tiện trong lòng đang tính toán làm sao đuổi con chó kia đi, trước kia cướp tên anh, hiện tại còn muốn cướp người của anh, phải sớm một chút đuổi đi.
“Không cần, tôi sợ tôi đánh bài sòng bạc này của anh đều phải đưa cho tôi.” Nhạc Chính Nhị lắc đầu, đau lòng vừa rồi cũng tiêu tan đi, giữa đuôi lông mày mang theo ý cười, trên sòng bạc cậu vẫn luôn là mọi việc điều thuận lợi, đánh bạc coi như là một ưu điểm của cậu, nhưng quan trọng hơn là vận may cậu tốt, hơn nữa tay mắt lanh lẹ, trên cơ bản đánh một trận thắng một trận.
“Vốn dĩ là của em.” Hách Liên Lâm cũng không thèm để ý, khẽ cười nói: “Em muốn chơi như thế nào thì chơi thế đó.”
“Chà, được rồi.” Nhạc Chính Nhị bị anh nói có chút ngại ngùng, cậu trước đây như thế nào không phát hiện tên này nói những lời tâm tình cũng rất có trình độ, chẳng lẽ đây cũng xem như là thiên phú dị bẩm?
“Vậy trở về đi.” Hách Liên Lâm buông cậu ra, một tay ôm bả vai Nhạc Chính Nhị, dự tính rời đi.
“Anh không có việc gì phải làm sao?” Nhạc Chính Nhị nghi ngờ hỏi, thuận tiện lấy bàn tay của Hách Liên Lâm khoác trên vai cậu ra, lại khoác tay của mình lên bờ vai Hách Liên Lâm, trong lòng thầm than vẫn là như thế này thuận tay hơn.
“Nhiều người như vậy ngay cả một chút việc ấy cũng không thể làm, vậy anh cũng không còn giữ bọn họ cho đến bây giờ.” Hách Liên Lâm lắc đầu không thèm để ý nói, anh ngược lại không để ý bàn tay Nhạc Chính Nhị khoác lên vai anh, dù sao người là của anh thì được.
“…Anh là người cầm đầu của bọn họ.” Nhạc Chính Nhị có chút cạn lời nói, ngay cả lão đại cũng bỏ rơi nhiệm vụ, bang phái và công ty này còn cứu được không?
“Một đoàn thể đạt tiêu chuẩn cơ chế vận hành phải ở dưới tình huống không có anh cũng có thể vận hành bình thường, bằng không anh chẳng phải là mệt muốn chết ư.” Hách Liên Lâm không để ý lắm nói.
Nhạc Chính Nhị: …
Luôn cảm thấy cậu lại bị khinh thường, hắng giọng một cái, Nhạc Chính Nhị lanh trí xoay chuyển chủ đề: “Chính Lâm kia là anh khi nào thành lập? Sao lại muốn mở công ty? Rửa tiền?”
“Lúc anh lại lần nữa nhìn thấy em, lúc ấy vừa vặn mượn thế Long Bang mở công ty này, chỉ có điều tuy rằng Chính Lâm là dựa vào Long Bang phát triển, nhưng sau này tất cả thu nhập đều là đứng đắn, anh cũng không tính toán dùng nó để rửa tiền.” Hách Liên Lâm vừa đi vừa giải thích: “Lúc ấy chẳng qua là muốn sau này có một đường lui, cho nên anh cũng không muốn ra mặt, đợi mấy tháng trước tất cả mọi việc đều kết thúc, anh mới chính thức ra mặt.”
“Trách không được lúc ấy vẫn không thể tra ra ông chủ lớn phía sau màn là ai.” Nhạc Chính Nhị chép miệng chậc lưỡi nói, thuận tiện trong lòng lại một lần nữa cảm thán cậu xác thực bản lĩnh không bằng người, Hách Liên Lâm vội vàng mở công ty, mà cậu chỉ có thể làm ra một chút thành tựu.
“Em không phát hiện sao?” Vào thang máy, Hách Liên Lâm xoay đầu cười nhạt hỏi Nhạc Chính Nhị.
“Phát hiện cái gì?” Nhạc Chính Nhị mờ mịt nhìn qua, trên mặt mang theo nghi ngờ hỏi.
“Công, ty, Chính, Lâm.” Hách Liên Lâm ngừng ngắt nói ra từng chữ.
“?” Nhạc Chính Nhị tiếp tục mờ mịt nhìn người trước mặt.
Hách Liên Lâm thấy cậu như vậy bắt đắc dĩ cười, cũng không kéo ra tò mò nữa: “Tên của công ty là tên của anh và em hợp lại.”
“Như vậy à.” Nhạc Chính Nhị bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Trách không được lúc tôi nghe thấy tên cảm thấy rất kì lạ.”
“Chỗ nào kì lạ, anh cảm thấy nghe rất hay.” Hách Liên Lâm dở khóc dở cười nói.
“À, ừm, rất hay.” Nhạc Chính Nhị sờ mũi, người khác quan tâm cậu như vậy, cậu cũng không nên ném mặt mũi người ta, tuy cậu cảm thấy Chính Lâm gì đó nghe thật sự rất quê mùa, chẳng qua: “Anh mới vừa nói chuẩn bị đường lui là chuẩn bị cho tôi sao?” Nhạc Chính Nhị túm lấy trọng điểm hỏi, bởi vì cậu cảm thấy Hách Liên Lâm thật sự là không cần đi làm loại chuyện chuẩn bị đường lui này, mà công ty này cũng là sau khi bọn họ lại lần nữa gặp mặt mới thành lập, cho nên trong đầu cậu cũng là lóe lên linh quang, nhanh chóng phỏng đoán ra kết quả này.
“Không có, em đừng nghĩ nhiều.” Hách Liên Lâm lắc đầu: “Người có lúc sẩy tay ngựa có lúc mất móng, anh cũng muốn chuẩn bị chu đáo phòng ngừa thất bại.”
“Như vậy sao?” Nhạc Chính Nhị bán tin bán nghi hỏi, chẳng qua thấy bộ dáng chắc chắn của Hách Liên Lâm cũng không thể tiếp tục chất vấn cái gì, dù sao lời nói vừa rồi nghe ra cũng rất có vẻ tự kỉ.
“Ừ.” Hách Liên Lâm gật đầu xác nhận, sau khi thấy Nhạc Chính Nhị tin tưởng mới lộ ra nụ cười nhạt, tuy giữa hai người quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn đối đãi, nhưng việc của quá khứ không cần lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người trước mặt nữa.
“Vậy thì được.” Nhạc Chính Nhị nhận được đáp án xác định, mặt mày cũng cong cong lên: “Bằng không anh vì tôi làm nhiều như vậy, tôi đều không biết nên làm sao hồi báo anh.”
“Lấy thân báo đáp là được.” Hách Liên Lâm rất thuận miệng tiếp lời, con mắt cũng nhìn chằm chằm vào Nhạc Chính Nhị, ý nghĩa hàm xúc trong đó cũng rất rõ ràng.
“Này này, anh không phải chứ?” Nhạc Chính Nhị bị anh nhìn da đầu run lên, gãi đầu không biết nói sao, tuy cậu đồng ý ở bên Hách Liên Lâm, nhưng cũng không có tính toán làm loại việc này nhanh như vậy, dù sao trong lòng cậu còn chưa vượt qua cửa ải này.
“Đừng nhúc nhích.” Hách Liên Lâm ôm cổ Nhạc Chính Nhị, hít một hơi thật sâu nói: “Anh nhịn quá lâu, xin lỗi, đừng sợ, chúng ta từ từ đến.”
“Ừ, tôi không sợ.” Nhạc Chính Nhị cứng ngắc bị Hách Liên Lâm ôm, sợ người này hóa thành cầm thú, làm một vài việc không nên làm.
“Đinh— ”
Một tiếng vang lên, cửa thang máy rốt cục mở ra.
Nhạc Chính Nhị đẩy người bên cạnh, nói: “Chúng ta có thể đi rồi.”
“Được.” Hách Liên Lâm buông người trong ngực ra, hai người ra khỏi thang máy, bởi vì thang máy này nối thẳng đến gara, cho nên đi xuống cũng không có người nào.
“Tôi hình như nghe thấy thanh âm gì đó?” Nhạc Chính Nhị nghiêng lỗ tai, có chút không xác định hỏi.
“Anh nghe được rồi.” Ánh mắt Hách Liên Lâm có chút lạnh, nắm tay Nhạc Chính Nhị nói: “Bên này.”
Nhạc Chính Nhị bị anh nắm tay dắt đi, thanh âm bên tai cũng càng ngày càng gần, chỉ có điều nghe càng rõ vẻ mặt Nhạc Chính Nhị cũng càng cổ quái, tầng ngầm gara này là chuyên thuộc về tầng cao Long Bang dùng, cũng không phải cho những khách đánh bài dùng, cho nên bình thường mà nói vẫn là rất yên tĩnh, hơn nữa cộng thêm Hách Liên Lâm quản lý chặt chẽ cẩn thận, cũng không thể nào xảy ra chuyện lung tung gì.
Chỉ là hiện tại nghe thấy thanh âm này thực sự khiến đầu Nhạc Chính Nhị phát ra tiếng vo ve, thanh âm này xác thực quá mập mờ, trên cơ bản có thể xác định là lúc người hôn môi phát ra tiếng nước còn có thanh âm kháng nghị của một người trong đó, Nhạc Chính Nhị vừa cảm thấy kì lạ vừa ở trong lòng cảm thán, động tĩnh hai người này hôn cũng quá lớn đi, làm sao hôn môi cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, giống như sợ người khác không biết.
Gara rất rộng, hai người luẩn quẩn một lát mới tìm được mục tiêu, chỉ có điều lúc nhìn thấy hai người kia, khóe miệng Nhạc Chính Nhị co rút, cũng quá kịch liệt rồi đi, thật sự là rất không thích hợp với thiếu nhi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Anh Nhị: = 口 = tôi hình như thấy được việc không thể thấy gì đó.
Tác giả: →_→nhanh ngậm miệng, cẩn thận bị diệt khẩu.