*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị nhìn về phía Thập Lục, vốn dĩ nữ beta cả người phong phạm nữ vương nhưng lúc này lại là vẻ mặt chột dạ, nhớ đến ngày đó tên trên điện thoại Phùng Dịch, ánh mắt Nhạc Chính Nhị lấp lánh, khóe miệng vểnh lên tiếp tục ngồi ở bên cạnh nhìn cuộc vui.
Thập Lục, cũng chính là Thạch Lựu, trên mặt mỹ nữ là cặp môi đỏ mọng tóc gợn sóng, cả người đều tản ra bộ dáng thướt tha nữ tính trưởng thành, trên thực tế lại là một thành viên quan trọng của Hách Liên Lâm, Nhạc Chính Nhị phỏng đoán cô ta và Phùng Dịch cấu kết với nhau là ý của Hách Liên Lâm, đương nhiên cũng không ép cô ta thông đồng đến trên giường, hơn phân nữa là vị mỹ nữ này thấy Phùng Dịch là alpha, hơn nữa người lại lớn lên không tệ, không ra tay thì quá đáng tiếc.
“Tôi đã rất lâu không gặp anh ta.” Thập Lục bị Hách Liên Lâm nhìn đến căng thẳng, mặt lạnh nói, thuận tiện lại lén lút nhìn thoáng qua Nhạc Chính Nhị, trong lòng nghĩ đứa con thứ hai của Nam gia quả nhiên lớn lên không tệ, so ra cũng không kém hơn anh trai cậu ta.
“Hửm?” Hách Liên Lâm đối với tính cách của đám người thuộc hạ này đã sớm quen rồi, giọng càng lạnh hơn nói: “Cô gần đây lại chơi cái gì?”
“Không, không có gì, chính là gần đây coi trọng một omega.” Thập Lục vén tóc, có chút chột dạ nói.
Nhạc Chính Nhị nghe được câu này, dịch chuyển mông, quả nhiên người này không có biên ngang, cũng không biết người kia là nam hay là nữ.
Thập Lục liếc trộm vẻ mặt càng ngày càng nguy hiểm của Hách Liên Lâm, sờ mũi giải thích một câu: “Chủ yếu là Phùng Dịch kia rất lâu chưa liên hệ với tôi, từ lần trước anh ta và ai kia, chính là chị dâu, sau khi xem mắt, tôi cũng chưa từng gặp anh ta. Tôi đã nói với Hàn Ninh, đây không phải vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng lão đại ngài sao?” Về phần cú điện thoại cuối cùng kia, Thập Lục nhếch miệng quyết định vẫn là chôn ở trong bụng, cô mới không ngấp nghé bờ mông chị dâu không hiểu ra sao cả xuất hiện này.
Nhạc Chính Nhị:…
Cậu thật sự là bị ép đi xem mắt, thật sự là nằm cũng trúng đạn, lặng lẽ lại lần nữa dịch chuyển mông, cậu cảm thấy nhiệt độ quanh thân Hách Liên Lâm hình như lạnh hơn, sờ mũi, Nhạc Chính Nhị giơ tay yếu ớt khiếu nại: “Em ngày đó lúc gần đi đánh anh ta một trận, có phải hay không bị anh ta phát hiện muốn báo thù?”
“Nói như vậy là lỗi của anh sao?” Hách Liên Lâm bắt đắc dĩ liếc nhìn Nhạc Chính Nhị, sau đó lại bắt đầu thả hơi lạnh với Thập Lục.
“Không có, đều là tôi sai.” Thập Lục vỗ vỗ ngực cam đoan nói.
Mà mấy người mặc đồ đen vẫn luôn đứng sau bọn họ cùng run rẩy, đánh một trận cái gì, chị dâu quả nhiên là bạo lực cuồng.
Hách Liên Lâm nhìn thoáng qua động tác khoa trương của Thập Lục, quay đầu mặt không cảm xúc nói với Hàn Ninh: “Lát nữa mấy người này đi theo cậu nhận phạt.” Nói xong dùng ngón tay chỉ Thập Lục và mấy tiểu đệ phía sau.
Tiểu đệ: Lão đại thực vô tình lạnh lùng, tại sao ném bọn họ cho beta kia, rõ ràng bọn họ đều dụng tâm vuốt mông ngựa như vậy.
Nụ cười gượng trên mặt Thập Lục cũng cứng lại: Lão đại thật sự là cố tình gây sự, lão nương đoán chừng sẽ bị beta giả trang nhã nhặn kia trừng trị, cuộc sống thật sự quá bi thảm.
“Được.” Hàn Ninh lấy kính ra vuốt sống mũi, cười tủm tỉm đồng ý: “Chẳng qua việc Phùng Dịch tôi cũng sớm đã muốn tìm lão đại nói, chỉ là gần đây cũng không thấy lão đại ngài, cho nên cũng không có cơ hội nói cho lão đại biết.”
Nhạc Chính Nhị:… Vẫn luôn cảm thấy cậu lại trúng đạn rồi.
Hách Liên Lâm liếc nhìn Hàn Ninh đang cười, khóe miệng âm thầm co rút, bỏ qua ý nghĩa ẩn bên trong lời nói của Hàn Ninh, trực tiếp chọn lựa trọng điểm: “Phùng Dịch gần đây có động tĩnh gì?”
“Phùng gia vốn cùng Hội Thanh Nguyên có qua lại, từ lần trước không hiểu ra sao bị người đánh thì vẫn luôn không lộ diện trước mặt công chúng, có thể là bị thương vô cùng nghiêm trọng.” Hàn Ninh sau khi cay độc Hách Liên Lâm, tâm tình cũng tốt hơn, cười rất nhã nhặn giải thích nói, nói bị người đánh một trận còn chớp chớp mắt về phía Nam Ninh.
Nhạc Chính Nhị:… Vô tội trừng mắt Hàn Ninh, cậu chẳng qua là nhất thời xúc động mới đánh người, thực sự không ngờ đánh người tàn phế.
“Có lẽ công năng phương diện nam tính còn có vấn đề.” Hàn Ninh cười lại bỏ thêm một câu.
Nhạc Chính Nhị:…
Không phải là đạp trứng sao? Có khoa trương như vậy sao?
Tiểu đệ phía sau dịch về sau một bước, thuận tiện âm thầm cảm nhận một chút trứng của bọn họ vẫn còn tốt đẹp.
“Nói trọng điểm.”
“Phùng gia vốn di truyền bệnh điên, bằng không thì cũng sẽ không nghĩ hợp tác với hội Thanh Nguyên.” Hàn Ninh biết lắng nghe bắt đầu nói chuyện đứng đắn: “Lần này bị người tập kích tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, xét thấy chuyện mẹ chị dâu còn tìm anh ta tính toán sổ sách, cho nên anh ta tự nhiên quy chuyện này đến trên người chị dâu, hơn nữa chị dâu lớn lên hợp khẩu vị anh ta, cho nên muốn tìm người bắt ngài đi.”
Nhạc Chính Nhị nghe Hàn Ninh trong miệng mở miệng gọi một tiếng chị dâu, trong lòng thật sâu cảm thấy tên này đơn thuần là đang tính sổ của cậu.
“Lão đại ngài mấy ngày này như hình với bóng với chị dâu, tôi đoán chừng người chú ý đến cũng không ít.” Hàn Ninh nâng kính nói: “Cho nên Thanh Nguyên hội tự nhiên cũng bằng lòng hợp tác với Phùng Dịch, chỉ có điều chính là người phái ra này có chút không dễ khống chế.”
Thanh Nguyên hội chính là bang hội Nhạc Chính Nhị trước khi chết muốn lật đổ, chỉ tiếc không đợi được cậu thực hành kế hoạch thì đã chết.
Mà hai người bị dán băng ở bên cạnh ô ô kháng nghị nói, bọn họ rõ ràng rất dễ khống chế, cho nên giữ lại mạng đi.
“Tiếp tục.” Hách Liên Lâm gõ bàn nói, anh cũng không tin vấn đề này đơn giản như vậy.
“Còn có chính là thầy của lão đại ngài có thể có quan hệ ở trong này.” Hàn Ninh vẫn rất thong dong nói.
“Tiếp tục nhìn chằm chằm cho tôi.” Hách Liên Lâm cắt ngang lời Hàn Ninh tiếp tục muốn nói, phất tay nói.
“Được.” Hàn Ninh rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
Chỉ có Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh nghe đến hồ đồ, vốn nghe thấy Thanh Nguyên hội cấu kết với Phùng Dịch đoạn này cậu còn có thể nghe hiểu, nhưng vừa rồi câu nói thầy của Hách Liên Lâm kia cậu không sao nghe hiểu.
Nghi hoặc nhìn Hách Liên Lâm và Hàn Ninh, Nhạc Chính Nhị nhíu mày, trong này khẳng định có chuyện cậu không biết.
“Được rồi, hôm nay đến đây đi.” Hách Liên Lâm thấy nói cũng gần xong, thì bắt đầu đuổi người: “Hàn Ninh ở lại.”
“Ô ô.” Hai người vẫn luôn ở bên cạnh trên miệng bị dán băng keo lên tiếng kháng nghị, tỏ vẻ bọn họ cái gì cũng nói rõ rồi, có thể giữ lại mạng chứ.
“Thả.” Hách Liên Lâm phất tay nói.
Hàn Ninh ở bên cạnh cười tủm tỉm bỏ thêm một câu: “Trở về nhắn nhủ lại, chẳng qua cũng không biết lão đại của tụi mày có thể giữ lại mạng của tụi mày hay không, thuận tiện nói cho lão đại của tụi mày biết, Long Bang của tụi tao ở chỗ này chờ nó, nhìn nó đến cùng có thể giở ra thủ đoạn gì.”
Hai người kia bị bịt kín mắt lại lần nữa bị xách ra ngoài, chỉ có điều vận mệnh rất khó nói, nhưng đối với bọn họ mà nói dù như thế nào cũng so ra tốt hơn ở chỗ này.
Người còn lại cũng lần lượt rời đi, bọn họ hôm nay đến nhiệm vụ chủ yếu chỉ là gặp chị dâu, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, tự nhiên chuồn đi.
Đợi lúc cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn có ba người, ngoại trừ cặp tình nhân mới ra lò, chỉ còn lại mình Hàn Ninh.
“Có chuyện gì?” Hàn Ninh lên tiếng hỏi, y tin tưởng Hách Liên Lâm sẽ không có lòng tốt như vậy giữ y ở lại chỗ này làm bóng đèn, chỉ là không đợi Hách Liên Lâm trả lời, điện thoại trong túi áo y bắt đầu vang lên, lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy tên phía trên, Hàn Ninh vốn dĩ vẫn luôn cười dịu dàng nhã nhặn thoáng cái thì đen mặt, thuận tiện trực tiếp tắt máy.
Nhạc Chính Nhị thấy tò mò, cậu còn thật sự không ngờ đến ai có thể làm cho hồ ly mặt cười đen mặt, nhịn không được sáp đến sôi nổi: “Ai gia, đây là đại thần ở nơi nào?”
“Không có ai.” Hàn Ninh đen mặt trả lời, chỉ có điều điện thoại bị tắt máy vẫn luôn bền bỉ vang lên.
“Nhanh nhận.” Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh ồn ào, ai bảo tên này vừa mới trào phúng cậu, phải báo thù.
Hàn Ninh tức giận trừng mắt liếc Nhạc Chính Nhị, nếu không phải tên này, y sao sẽ bị người liều mạng quấn quýt, khẽ cắn môi, Hàn Ninh bên ngoài cười trong không cười nhận điện thoại chỉ là toàn bộ hành trình đối thoại chỉ có ba chữ “ừ”, “không cần”.
Mà Nhạc Chính Nhị thì vui vẻ chạy đến bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe, vừa nhìn thì biết vô cùng nhiều chuyện. Chỉ là càng nghe vẻ mặt cậu càng cổ quái, thật vất vả đợi đến người đầu kia tắt máy, rốt cục nhịn không được nói với Hàn Ninh mặt đen: “Anh lúc nào quen với anh trai tôi?”
Hách Liên Lâm bên cạnh nghe thấy câu này nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên bí hiểm, cao thấp đánh giá Hàn Ninh đang gắt gỏng, như có điều suy nghĩ sờ cằm, kì thật bán tiểu đệ để đổi lấy sự ủng hộ của anh vợ loại việc này cũng rất không tệ… quả nhiên là người rất biết tính toán. Không hề cô phụ tên tuổi bụng đen.
“…” Hàn Ninh nghe thấy câu này, thái dương nhảy ra gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên kia là bị bệnh thần kinh.” Tóm được người thì muốn làm vợ, thực sự là rất không logic.
“Chậc chậc, không nhìn ra anh còn là một người ngạo kiều.” Nhạc Chính Nhị nhìn có chút hả hê nói, vỗ vai Hàn Ninh rất không khách khí nói: “Xem ra tôi phải gọi anh là chị dâu rồi, thực ra anh trai tôi thật sự không tệ.”
Quả nhiên gọi người khác chị dâu cái gì thật sự là vô cùng sảng khoái.
“Câm miệng cho tôi, anh ta cũng không phải anh cả thật của anh.” Hàn Ninh phá hư hình tượng gào lên một câu.
“Không, anh ấy hiện tại là anh cả của tôi, mà anh, chính là chị dâu của tôi.” Liên quan đến thân phận của mình, Nhạc Chính Nhị cũng không muốn gạt Hàn Ninh, dù sao tên này là trợ thủ đắc lực của Hách Liên Lâm, không biết mới kì lạ, hơn nữa đối với Hàn Ninh đã tiến hành phản kích mạnh mẽ.
Hàn Ninh:…
Y cảm thấy y sớm muộn có một ngày sẽ bị hai anh em này gài bẫy, chà mặt, Hàn Ninh quay mặt sang đối với Hách Liên Lâm ở bên cạnh ý tứ hàm xúc cười rất thành khẩn nói: “Lão đại, ngài còn có chuyện gì không?” Không có việc thì để cho y đi đi.
“Vội như vậy? Cho dù anh cả tôi hẹn anh ăn cơm, anh cũng không cần như vậy chứ?” Nhạc Chính Nhị lại ló đầu ra nhìn nói một câu.
“…Anh câm miệng cho tôi.” Hàn Ninh bị cậu ồn ào nhức đầu, lại lần nữa rống lên.
“Ai, dù sao sau này cũng là người một nhà, thật sự là không hề hiểu thân tình.” Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh rung đùi đắc ý nói.
“…” Hàn Ninh nghiến răng, quyết định không hề phản ứng tên nhóc đường về não kì lạ, quay đầu vỗ bàn nói: “Lão đại, đến cùng có chuyện gì?”
“Không có việc gì? Cậu đi gọi thuộc hạ của Tiểu Nhạc đến.” Trong mắt Hách Liên Lâm hiện lên một tia hứng thú, trong lòng cũng nghĩ xong kế hoạch ABC bán tiểu đệ, phất tay nói.
“Ai, đợi đã, anh đi gọi.” Nhạc Chính Nhị đẩy Hách Liên Lâm, hưng phấn nói: “Anh lão đại đi gọi chẳng phải là càng uy tín hơn sao?”
Hách Liên Lâm nhìn Nhạc Chính Nhị hào hứng bừng bừng, trầm mặc một lát, thì đứng dậy đi ra ngoài, thật sự là vô cùng nghe lời.