🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Mẹ, con đi về.” Nhạc Chính Nhị không được tự nhiên gọi một tiếng mẹ, lắp ba lắp bắp khai báo hành trình của cậu.
“Muộn như vậy đừng trở về nữa, ở lại một đêm đi.” Mẹ Nam
nhéo mặt con trai nhỏ, thuận tiện ở trong lòng cảm khái cảm xúc không tệ.
“Không, không được.” Nhạc Chính Nhị không hề do dự cự tuyệt nói, đối với nhéo mặt cái gì đã hoàn toàn chết lặng, hơn nữa vừa nghe xong cả buổi kinh nghiệm yêu đương cậu xác thực không dám ở lại, đã nói cậu và anh không hề có quan hệ gì, tiếc là mẹ Nam đều trực tiếp không đếm xỉa, tiếp tục cười tủm tỉm tự mình nói, nhìn tư thế mẹ Nam còn muốn giữ lại, Nhạc Chính Nhị vội vàng thêm một câu: “Con ngày mai còn phải đi làm.” Dù sao nơi nay cách Chính Lâm một khoảng rất xa.
“Vậy được rồi.” Mẹ Nam không thể không thỏa hiệp, sau đó thật thỏa mãn nhìn con trai nhỏ, sờ tóc Nhạc Chính Nhị cười tủm tỉm nói: “Vẫn là đi làm tốt, không đi làm làm sao có thể cùng người tiếp xúc.” Không tiếp xúc làm sao có thể tìm được đối tượng.
Nhạc Chính Nhị:…
Không tự giác kéo ra khóe miệng, Nhạc Chính Nhị vừa trả lời vừa nhấc chân đi ra ngoài cửa.
“Con tiễn Tiểu Ninh một đoạn, mẹ người trở về trước đi.” Nam Thịnh mặc xong quần áo lên tiếng nói, cùng ba Nam đánh tiếng, sẽ đưa em trai bảo bối đi.
Đoạn đường trở về này vẫn như trước không nói chuyện, chẳng qua không giống với lúc đến, lúc này trong đầu Nhạc Chính Nhị vẫn còn nằm ở trạng thái suy nghĩ lung tung, mà Nam Thịnh thì vẫn như trước đang tính toán cái gì đó.
Nhạc Chính Nhị vẫn là bị Nam Thịnh đưa đến dưới lầu, chờ cậu lên lầu, Nam Thịnh mới lái xe rời đi.
Lại lần nữa trở về cổng chính nhà trọ, Nhạc Chính Nhị trong lòng cảm thấy thỏa mãn, quả nhiên là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, trải qua cả ngày lộn xộn, Nhạc Chính Nhị bày tỏ vẫn là trở về ổ chó này là an tâm nhất, cũng không có người buộc cậu tìm đối tượng, cũng không có người tập kích cậu, cũng không có người ngấp nghé bờ mông cậu, quả thực an nhàn.
Chỉ có điều, rất nhanh cậu liền không nghĩ như vậy nữa.
Nhạc Chính Nhị còn chưa mở khóa cửa, chợt nghe “kẹt kẹt” một tiếng cửa đã mở.
“NGAO…OOO.” Một tiếng chó sủa, không đợi Nhạc Chính Nhị kịp phản ứng, một thân ảnh màu trắng đã nhào tới trên người cậu.
Kinh ngạc vui mừng ôm lấy Mộc Mộc nhào đầu về phía trước, thân thể nhỏ bé này của Nhạc Chính Nhị rất không chịu thua kém ngồi xuống mặt đất: “Mộc Mộc, mày sao lại ở chỗ này, ô, tao rất nhớ mày, đều do những tên khốn kia, suốt ngày toàn có chuyện này chuyện kia.”
“NGAO…OOO, ô ô.” Lại lần nữa nhìn thấy chủ nhân Mộc Mộc thè lưỡi ra liếʍ Nhạc Chính Nhị mặt đầy nước miếng, Mộc Mộc nắm chặt ổ khóa cửa bày tỏ nó đã ở cửa ra vào chờ rất lâu rồi, xác nhận chủ nhân không lần nữa mất tích chó gấu tự nhiên là vô cùng vui vẻ.
“Tôi đưa nó tới.” Một thanh âm trầm thấp bên trong cửa vang lên.
Nhạc Chính Nhị ôm chó, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồn nhìn Hách Liên Lâm ở bên trong lại lần nữa mặt tạp dề thỏ con: “Anh, anh sao lại ở trong này?” Chẳng lẽ ngay cả ổ chó cuối cùng cũng không an toàn sao, Nhạc Chính Nhị trong lòng câm nín chảy hai dòng nước mắt, hơn nữa mặt hàng này đến cùng từ chỗ nào có được chìa khóa.
“Đem chó đến cho cậu.” Hách Liên Lâm vẻ mặt thản nhiên không hề cảm thấy ở nhà người khác là có gì không ổn.
“A, là đem chó đến à.” Nhạc Chính Nhị gật đầu, sau đó lại đột nhiên kịp phản ứng nói: “Không đúng, anh chỗ nào có được chìa khóa?”
“Cậu đưa, hôm qua lúc đi cầm lấy.” Hách Liên Lâm cầm chìa khóa dự phòng từ trong ngăn tủ ra quơ quơ, trên mặt vẫn rất thản nhiên.
Nhạc Chính Nhị:…
Cho nên ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, không đúng, tên này ngay cả trộm trong nhà cũng không phải, nhìn Hách Liên Lâm vô cùng bình tĩnh, Nhạc Chính Nhị nhịn không được co rút khóe miệng, tên này mặt cũng đủ dày, hơn nữa làm một lão đại, cả ngày rảnh rỗi như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
“Vậy anh bây giờ đang làm gì?” Nhạc Chính Nhị nhìn Hách Liên Lâm mặc tạp dề một đầu hắc tuyến hỏi.
“Tôi đói bụng, nấu cơm ăn.”Hách Liên Lâm xách chó gấu vẫn rất kích động đến nói: “Hơn nữa nhóc này cũng đói bụng.”
Nhạc Chính Nhị:…
Quả nhiên tên này thích nấu cơm, cậu vừa rồi tuyệt đối là nghĩ nhiều, phủi bụi trên người, lau nước miếng chó trên mặt, Nhạc Chính Nhị đứng lên đóng cửa lại vào phòng.
“Chậc, mùi này thật sự thơm.” Nhạc Chính Nhị vừa vào phòng thì ngửi thấy mùi thơm thịt kho tàu trong phòng, trong miệng liền chảy nước miếng.
“Tới ăn đi, nấu hơi nhiều.” Hách Liên Lâm ngẩng đầu nhìn Nhạc Chính Nhị thèm thuồng, khóe miệng không lộ ra dấu tích vểnh lên: “Tại Nam gia ăn chưa no?”
“Cũng không tính chưa no.” Nhạc Chính Nhị không chút khách khí ngồi vào bên cạnh bàn, tiếp nhận bát đũa Hách Liên Lâm đưa tới: “Đồ ăn bên kia quá nhạt, ăn không ngon.”
“Ừm.” Hách Liên Lâm cười nhẹ một tiếng, độ cong hài lòng nơi khóe miệng càng lớn hơn.
Nhạc Chính Nhị đương nhiên không chú ý tới những cái này, chỉ cúi đầu buồn bực ăn cơm, vừa ăn vừa ở trong lòng hồi tưởng lại câu nói mà buổi tối hôm nay nghe được.
“Con cho rằng cậu ta dấu hiệu Tiểu Ninh thật sự bởi vì tác dụng tin tức tố? Vậy khẳng định là đối với Tiểu Ninh chúng ta có tình ý, con từng thấy một alpha chạy đến trong nhà omega, chỉ vì nấu bữa cơm, cái gì khác cũng không làm?”
Lời mẹ Nam một lần lại một lần quanh quẩn ở trong đầu Nhạc Chính Nhị, động tác trên miệng không ngừng che đậy tâm phiền ý loạn lúc này của Nhạc Chính Nhị, thích? Không thích? Vì cái gì thích? Thích cái gì? Có cái gì để thích sao? Bất lực? Không phải bất lực? Thích ai? Tướng mạo Nam Ninh? Hay là Hách Liên Lâm nhìn ra cái gì? Cậu trước đây rốt cuộc là chết như thế nào?
Cả một đống câu hỏi đang cuồn cuồn ở trong đầu Nhạc Chính Nhị, cậu một lần nữa phát hiện đầu óc của cậu không đủ dùng, dưới tay không ngừng gắp đồ ăn, che giấu đầu óc hỗn loạn lúc này của cậu.
“Chậm một chút.” Thanh âm trầm thấp của Hách Liên Lâm giống như bình thường lại lần nữa vang lên ở bên cạnh Nhạc Chính Nhị.
Đũa của Nhạc Chính Nhị hơi dừng lại, không ngừng tay tiếp tục bận rộn: “Ừm.”
Cậu trước kia như thế nào không phát hiện Hách Liên Lâm còn biết săn sóc người như vậy? Đường đường một lão đại hắc bang không mang theo sát khí như vậy ngồi ở bên cạnh một omega không hề có giá trị, còn vẻ mặt bình dị dễ gần bảo cậu từ từ ăn?
Đây tuyệt đối không bình thường.
Nhạc Chính Nhị ăn uống lung tung rất nhanh liền ăn đến nấc cục, nhìn Hách Liên Lâm vẫn như trước thong thả ung dung, đầu Nhạc Chính Nhị suy nghĩ cũng sắp xoắn lại nhìn người trước mặt bộ dáng bình tĩnh, nhẫn nại không được liền tắc nghẽn não: “Anh thích tôi?” Sau khi nói xong, Nhạc Chính Nhị liền muốn tát mình hai cái, cậu thật không phải là người tự kỉ cuồng, chỉ có điều loại bầu không khí kì quái này cậu cũng thật sự là chịu không được nữa, vẫn là thẳng thắng hỏi ra thì tốt hơn, bằng không thì vẫn luôn như vậy cậu có thể sẽ xoắn xuýt chết mất.
“Ừm.” Hách Liên Lâm nghe được lời của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó vẫn cúi đầu không nhanh không chậm ăn cơm: “Chính là thích em.”
Nhạc Chính Nhị:…= 口 =
Nhất định là phương thức nghe của cậu không đúng, thích cái gì tuyệt đối là ảo tưởng. Cậu vì cái gì muốn hỏi câu kia chứ, đã nói không thể nào rồi? Còn? Chính là có ý gì? Cậu không nghe nhầm chứ, Nhạc Chính Nhị không nói gì, trầm mặc hồi lâu, nhìn người đàn ông đối diện vẫn rất bình tĩnh, nhịn lại nhịn cuối cùng vẫn là thốt ra: “Anh xác định đầu óc của anh không xảy ra sự cố?”
“Không, đầu óc tôi rất tốt.” Hách Liên Lâm nhếch môi cười cười, vẫn là bộ dáng thành thục như trước, chỉ có điều trong lòng lại sớm vui đến lên trời, tên này rốt cục thông suốt rồi, xem ra trở về nhà một chuyến vẫn là rất có ích, ừm, xem ra anh cần phải đi Nam gia thăm hỏi một chút.
“Đùa cái gì vậy?” Nhạc Chính Nhị nhịn không được giậm chân, thế giới này từ lúc cậu thay đổi vỏ bọc liền không được bình thường, vốn biến thành omega, hiện tại lại bị kình địch ngày xưa nói thích, đây tuyệt đối là đùa cậu: “Anh thích tôi? Thích cái gì? Anh nói cho tôi biết? Thích chỗ nào? Anh biết tôi là ai không?” Nhạc Chính Nhị hơi không khống chế được hỏi, không biết là đang xoắn xuýt được người thích, hay là đang xoắn xuýt là thích cậu hay là Nam Ninh.
“Chỗ nào cũng thích.” Hách Liên Lâm ngẩng đầu nhìn một lần từ đầu đến cuối, sau đó rất chân thành nói: “Về phần em là ai vấn đề này, em chỉ cần biết, tôi thích chính là em người này, những thứ khác không cần quan tâm.”
“Tôi không muốn biết.” Nhạc Chính Nhị nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt kia nói: “Anh đến cùng đã biết cái gì?” Nhạc Chính Nhị giống như cuối cùng tìm được đầu mối dứt khoát truy hỏi kĩ càng sự việc.
“Em y vọng tôi biết cái gì?” Hách Liên Lâm cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc như trước của người đối diện, bàn tay nắm góc bàn cũng lộ ra gân xanh.
“Không cần đánh thái cực quyền với tôi, người quan minh chính đại không làm chuyện mờ ám, hiện tại tôi đối với anh không có bất kì uy hϊếp gì, chúng ta nói toạc móng heo đi.” Nhạc Chính Nhị mất hết kiên nhẫn.
“Em đang sợ cái gì?” Hách Liên Lâm nhếch môi hỏi, vẻ mặt đặc biệt cố chấp và nghiêm túc: “Tôi không che giấu, chẳng lẽ em không biết, em đang sợ cái gì? Sợ tôi thích em? Hay là sợ tôi sẽ hại em.” May mà bàn của Nhạc Chính Nhị rắn chắc, bằng không thì lúc này đoán chừng liền sắp bị bóp nát.
“…” Nhìn đôi mắt sáng ngời của Hách Liên Lâm, tâm Nhạc Chính Nhị chìm xuống, có phần nhụt chí ngồi ở trên ghế: “Anh đều biết rồi?”
“Biết cái gì? Biết em là ai? Biết em đã từng là Nhạc Chính Nhị?” Hách Liên Lâm hỏi ngược lại.
“Ừ.” Nhạc Chính Nhị yếu ớt đáp, trầm mặc phút chốc, sau đó tự giễu cười: “Lúc nào nhìn ra được? Kĩ xảo biểu diễn của tôi thật sự kém như vậy? Nhìn tôi diễn chơi rất vui đi.”
“Không, kĩ xảo biểu diễn của em rất tốt.” Hách Liên Lâm đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Chính Nhị, từ trên cao nhìn xuống: “Nam Thịnh cũng bị em lừa gạt, kĩ xảo biểu diễn đều có thể đi làm ảnh đế rồi.”
Nhạc Chính Nhị nhìn người che phủ ở phía trên, bị vẻ mặt nghiêm túc của anh nhịn không được cười khổ: “Anh đang kể chuyện cười khẩy sao?”
“Không, tôi đang nói thật.” Hách Liên Lâm cúi thấp người: “Không phải kĩ xảo biểu diễn của em không tốt, là tôi đối với em quá quen thuộc, em biết không?”