*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng là bị cái gì đó kí©h thí©ɧ từng bước đến gần, ước lượng thân thể nhỏ bé của mình tính ra giá trị vũ lực chênh lệch của song phương, thuận tiện suy nghĩ phương pháp ứng đối.
Tuy Nhạc Chính Nhị hiện tại khoác lên vỏ bọc omega thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, nhưng trong lòng cậu vẫn là alpha luôn hiếu chiến, cậu cảm nhận được không phải là sợ hãi mà là khát vọng, khát vọng thoải mái đánh nhau một trận đầm đìa, khát vọng đem beta không muốn mạng này đè xuống hung hăng đánh một trận.
Nhớ lại kỹ xảo đánh nhau lúc trước, Nhạc Chính Nhị cảm thấy xử lý beta này vẫn là chắc chắn thành công.
“Bởi vì mày lớn lên xấu.” Nhạc Chính Nhị vừa quan sát động tác của người đàn ông này vừa lôi kéo giá trị cừu hận: “Hơn nữa đoán chừng bị liệt dương.”
“Em nói bậy.” Người đàn ông nghe thấy lời này thì không thể chịu đựng được, người đàn ông kia tuy bề ngoài bộ dáng nhã nhặn nhưng trong lòng cũng rất hoang da^ʍ háo sắc, vẻ mặt phẫn nộ nhăn nhó trong chốc lát, sau đó lại u ám cười nói: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ thỏa mãn em. Em xem, tôi mang theo cái gì đến này?” Nói xong quơ quơ bình thuốc trong tay.
“Thuốc tráng dương?” Nhạc Chính Nhị miệng cười toe toét cũng không còn bộ dáng đoan trang tao nhã cười vô cùng xấu xa khıêυ khí©h nói.
“Không không.” Người đàn ông kia nhẹ nhàng phủ định, bỗng nhiên lại đề cao thanh âm, đặc biệt bén nhọn nói: “Đây chính là thứ omega mấy em thích nhất, nhìn thấy chưa, chỗ này.” Người đàn ông chỉ chỉ chỗ phun nước của chai thuốc trong tay: “Thuốc phun ra bụi nước có thể khiến cho omega các em sinh ra du͙© vọиɠ ham muốn, còn có thể rất nhanh phát tình, đây chính là nghiên cứu chế tạo mới nhất, trên thị trường cũng không có, tôi đặc biệt mua với giá cao để cho em thử.”
“Mày mua thuốc giả.” Nhạc Chính Nhị trên mặt khinh thường nói, trong lòng nhưng lại là một trận oán thầm, tại sao ngay cả loại đồ chơi này cũng có? Vì cái gì cậu trước kia chưa từng nghe nói, hơn nữa thứ này tuyệt đối là trái pháp luật.
“Hừ, em bây giờ có thể thử một chút.” Người đàn ông kia thanh âm lạnh lùng nói, trong thanh âm hàm chứa điên cuồng, nét mặt trên mặt cũng trở nên dữ tợn, hiển nhiên là bị lời nói lập đi lập lại nhiều lần của Nhạc Chính Nhị kí©h thí©ɧ, thần trí của người đàn ông đã rơi vào điên cuồng không tỉnh táo, cho nên ngay cả thái độ lúc này của Nhạc Chính Nhị hoàn toàn không giống bình thường cũng không cảm nhận được.
“Mày có gan liền đến.” Nhạc Chính Nhị không sao cả nói.
Mà những lời này giống như là que diêm đốt cháy tia lý trí cuối cùng của người đàn ông, người đàn ông trong mắt ứ máu hùng hổ bổ nhào người về phía trước, muốn hung hăng càn quấy áp omega cao ngạo này dưới thân, thuận tiện phun thuốc bụi nước này lên, như thế gã cuối cùng có thể nếm được thứ hằng mong muốn.
Nhạc Chính Nhị híp mắt nhìn chằm chằm động tác người đàn ông kia, ngay tại lúc người đàn ông kia nóng nảy dịch chuyển, ánh mắt lóe lên, chính là lúc này.
Thật sự là không uổng công cậu khıêυ khí©h cả buổi, người đàn ông này quả nhiên là không có đầu óc, dựa theo dự đoán của cậu bổ nhào đến, mà cậu thừa dịp này nhờ vào địa hình trong văn phòng này đem người đàn ông bị sắc đẹp làm cho thần trí mê hồ chế trụ.
Một tay chống lên bàn công tác, Nhạc Chính Nhị nhờ vào thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, rất nhanh liền nhảy đến bên cạnh bàn khác, hướng về phía chỗ cột sống sau lưng người đàn ông hung hăng đá vào, lúc người đàn ông ở đằng kia quỳ gối, nhanh chóng đem hai tay người đàn ông kéo ra sau đè xuống đất.
Người đàn ông kia vốn còn muốn phản kháng, nhưng thân thể của gã sớm đã bị tửu sắc đào rỗng, cả người đều rất hư nhược, bởi vì nhất thời bị cơn thịnh nộ xông lên đầu, hơn nữa đối với giá trị vũ lực của omega vẫn luôn khinh thường, cho nên gã cứ như vậy nổi giận đùng đùng chạy tới, vốn muốn vớ bở một chút, mà hiện thực lại rất thẳng thắng tát một cái, gã chẳng những cái gì cũng không vớ bở được, còn bị omega đè trên mặt đất.
“Mày không phải rất tài giỏi sao? Suốt ngày đến quấy rối lão tử, mày con gấu này, lão tử nhịn mày lâu rồi, nói, cơ bắp của mày không phải bị rút sạch rồi chứ?” Nhạc Chính Nhị tay không buông, miệng cũng không buông tha người, thậm chí chân còn giẫm bắp chân người đàn ông nghiền xuống.
“A.” Người đàn ông kia bị đau kêu một tiếng, đáy mắt lại càng phẫn hận, gã khi nào từng ăn phải loại thiệt thòi này: “Đều tại mày tiện nhân này, nếu không phải vì mày, tao như thế nào sẽ bị sa thải. Tao như thế nào sẽ bị mắng, đều là vì mày. Giả vờ thanh cao cái gì, còn không phải ngoan ngoãn mở chân ra để cho người làm.”
“Mày nói ai tiện nhân? A? Nói ai?” Nhạc Chính Nhị vừa nói lời này dưới chân càng thêm dùng sức: “Ai muốn để người làm? A! Lão tử có rất nhiều tiền, dìm chết mày cũng không thành vấn đề.” Nhạc Chính Nhị bị mắng đến bốc lửa, trong miệng cũng bắt đầu chửi tục, chẳng qua cũng vẫn không thể bắt đúng trọng điểm.
“Chính là mày.” Người đàn ông kia cao giọng la to, la to thì liền bật khóc: “Có tiền rất giỏi à, có tiền có thể ức hϊếp người.”
Nhạc Chính Nhị: …
Nhìn người đàn ông bắt đầu khóc nức nở, Nhạc Chính Nhị lập tức cảm thấy cạn lời, cậu còn cho rằng người này có nhiều bản lĩnh: “Mày khóc cái lông, lão tử cũng chưa khóc, mày khóc cái rắm, còn có phải đàn ông hay không?”
“Mày mới không phải đàn ông.” Người đàn ông nước mắt giàn giụa cao giọng la to, liều mạng dùng sức nắm chai thuốc trong tay bắt đầu phun lung tung.
Nhạc Chính Nhị thật sự không ngờ đến gã sẽ giở trò như vậy, này thực sự không thể trách cậu, cậu còn chưa hề có tự giác biến thành omega, nhìn thấy thuốc bụi nước phun ra mới kịp phản ứng đồ chơi này có tác dụng thúc tình, vội vàng né tránh thuốc bụi nước, hơn nữa tốn sức đẩy tay người đàn ông kia ra thật không dễ dàng mới đoạt được thuốc bụi nước kia.
Trên mặt người đàn ông còn chảy nước mắt nhìn thấy bộ dạng Nhạc Chính Nhị cuống quít, vừa nhếch miệng cười to vừa hô to, nhìn mày làm như thế nào, vẫn là ngoan ngoãn theo tao. Bộ dạng nhã nhặn có lễ nghi vừa rồi cũng sớm đã không thấy tăm hơi, cả người chính là bộ dáng điên khùng.
Nhạc Chính Nhị:….
Cùng tên điên thật sự không có cái gì hay để nói, không chút nể nang tình cảm hướng về jj người đàn ông đá qua, Nhạc Chính Nhị giải hận nói: “Theo cái đầu của mày, lão tử lúc nào khiến mày từ chức? À?” Mặc hàng này cuối cùng cũng nắm bắt được trọng điểm rồi.
“Không phải là mày bò lên giường tổng giám đốc, khiến anh ta sa thải tao sao?”
Người đàn ông kia vừa gào khóc vừa quát nói.
“Leo cái quỷ gì, mày nói xàm xí cái gì, lão tử chẳng thèm quan tâm, mày cho rằng mày là ai.” Nhạc Chính Nhị không nghe thấy lời này còn tốt, vừa nghe thấy lời nói này liền nghĩ đến bầu không khí buổi sáng hôm nay giữa cậu và Hách Liên Lâm, còn bị tên kia hôn, lập tức thẹn quá hóa giận, đánh túi bụi.
Đợi đến lúc bảo an từ phòng bảo an nhận được điện thoại của lão đại, hấp tấp chạy đến nhìn thấy chính là một màn như vậy, ba tráng hán hai mặt nhìn nhau, lão đại nói là có một omega gặp phiền toái, nhưng bây giờ người gặp phiền toái rõ ràng là beta kia.
Không phải nói omega đều là mềm mại yếu đuối sao, vì sao cái này nhìn rất không bình thường, nhìn thấy beta kia nằm trên mặt đất mà quan trọng nhất là địa phương kia lần lượt bị đá mạnh, mấy tráng hán kia lập tức cảm thấy đau trứng, khẩu vị của lão đại thật là nặng, cả đám nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người cầm đầu trong ba người do dự bước vào trong phòng hỏi: “Nam tiên sinh, có cái gì cần giúp không?”
“Có, giúp tôi tiếp tục đánh.” Nhạc Chính Nhị không chút khách khí sai khiến những người này, dù sao cũng là thuộc hạ của Hách Liên Lâm, hà tất gì phải khách khí, mấu chốt là sau khi cậu đánh mấy cái liền hết sức rồi, thân thể này quả nhiên không thể dùng quá nhiều sức.
“Được, được.” Tráng hán kia thiếu chút nữa là lau mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn tiếp tục đi đánh, người này nói không chừng chính là chị dâu, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Về phần nam beta không may kia có thể mất mạng hay không, việc này không có quan hệ gì với bọn họ, dù sao người này vội vã tìm chết như vậy, bọn họ cũng không cần khách sáo, tin tưởng lão đại sẽ khen ngợi bọn họ.
“Không, ô cần.” Người nọ nhìn thấy ba tráng hán đi tới, bị đánh đến mức mồm miệng sưng lên nói không rõ ràng, tiếp tục đánh gã xác định chắc chắn sẽ không toàn mạng, omega kia vừa rồi chiêu chiêu tàn nhẫn, hiện tại ba tráng hán này lại đến, gã nhất định sẽ chết: “Cái, cái rắm đánh người là phạm, phạm tội.” Người nọ hoảng sợ gào thét.
“Đánh cho tôi.” Nhạc Chính Nhị xua tay nói, trên mặt cũng khôi phục bộ dáng xinh đẹp lạnh lùng, đã dám đến khıêυ khí©h phải trả giá thật nhiều, bằng không thực sự xem cậu thành quả hồng mềm dễ bóp nắn, bị Hách Liên Lâm gắt gao áp chế dấu hiệu cậu còn có thể nhẫn nhịn, thứ đồ chơi này vậy mà còn đến khıêυ khí©h cậu, thực sự không uổng công trước đây cậu lăn lộn, cho dù không phải alpha, xử lý một beta như vậy cũng không phải chuyện gì lớn.
“Vâng.” Ba tráng hán kia đồng thanh đáp, trong lòng lại lần nữa bội phục người lão đại bọn họ nhìn trúng quả nhiên không giống, khẩu vị thật sự là vô cùng đặc biệt.
“A, ô.” Không bao lâu, trong phòng lại một lần nữa vang lên từng trận gào khóc thảm thiết.
Nhạc Chính Nhị vẻ mặt không hề gì ngồi ở trên ghế, chân gác lên bàn, giống như đại gia, thuận tiện còn thỉnh thoảng nói vài câu: “Về sau còn dám quấn quít lấy lão tử nữa không? Đã sớm nhìn mày chướng mắt, chậc chậc, vốn còn chưa tính toán so đo, mày lại còn đến cửa.” Mấu chốt nhất dĩ nhiên là mang theo thuốc thúc tình, đây quả thực là khiêu chiến điểm mấu chốt của Nhạc Chính Nhị: “Mày đừng khóc.”
Đợi lúc Hách Liên Lâm lo lắng đuổi tới bên này, nhìn thấy người anh nhớ thương lo lắng lúc này đang vẻ mặt thoải mái bắt chéo chân ngồi ở trên ghế, mà ở bên cạnh chính là người đã bị đánh thành bộ dáng không nhìn ra đang ở trên mặt đất gào khóc, những thuộc hạ trung thành của anh đang tận tụy đánh người.
Hách Liên Lâm:…Uổng công anh chạy qua nhanh như vậy.
“Anh tại sao cũng tới?” Nhạc Chính Nhị nhìn thấy người ở trước cửa, hơi khó hiểu hỏi.
“… Tới nhìn cậu có việc gì hay không.”
“Này, tôi có thể có chuyện gì, chó của tôi đâu?” Nhạc Chính Nhị vẫn không bắt được trọng điểm nói.
“Ở chỗ của Hàn Ninh.” Hách Liên Lâm có chút dở khóc dở cười xoa trán, chỉ cần người này không có việc gì thì được rồi, anh cũng không hy vọng xa vời cái gì: “Người này là có chuyện gì xảy ra?”
“Chính là chuyện như vậy, tôi nhìn gã không vừa mắt liền đánh.” Nhạc Chính Nhị cảm thấy nói ra chuyện bị người khác ngấp nghé bờ mông loại lời nói này quả thật rất mất mặt, liền tùy tiện nói bậy một câu.
“…” Hách Liên Lâm híp mắt cẩn thận nhìn rõ người trên mặt đất: “Mày như thế nào ở chỗ này? Không phải bảo mày không được xuất hiện ở chỗ này rồi sao?”
Đưa tay quơ quơ ra hiệu cho ba tráng hán kia trước dừng tay, Hách Liên Lâm nhấc chân từng bước đi đến bên cạnh người đàn ông kia, thuận tiện còn đá một cước: “Đừng giả chết, bằng không thì còn thảm hại hơn, Vương Kiện.”
Mà người đàn ông nằm trên mặt đất, cũng chính là nam beta trước đây luôn vây quanh Nhạc Chính Nhị, cũng là Vương quản lý ở trên miệng Hoa Liên đặc biệt trơ trẽn, lúc này trong lòng gã liền hối hận đứt từng đoạn ruột, gã vì sao lại xúc động như vậy, bị xa thải liền bị xa thải, so với bị người đánh thành như vậy thì tốt hơn. Còn có gã thật không có giả chết…thật sự là bị đánh đến không mở mắt ra được nói không ra lời.
“Đây là thứ mày mang đến sao?” Hách Liên Lâm nhặt chai thuốc lẻ loi trơ trọi ở đằng trước, thanh âm phát ra càng lạnh, trong con mắt đen như mực cũng chứa cảm xúc không biết tên.