🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị tràn đầy tin tưởng đi vào đại sảnh công ty, làm tốt chuẩn bị lại lần nữa bị người vây xem.
Chỉ là, hôm nay nhất định có cái gì đó không giống.
Người qua đường beta giáp: Mau nhìn, kia chính là bà chủ chưa qua cửa của chúng ta.
Người qua đường beta ất: Oa, bà chủ quá đẹp, về sau đoán chừng không thể mỗi ngày nhìn thấy omega đẹp như vậy nữa, thật sự rất đáng tiếc. Chỉ có điều vì ông chủ sinh đứa nhỏ khá quan trọng, dù cho sinh xong đứa nhỏ, tin tưởng bà chủ của chúng ta vẫn xin đẹp.
Người qua đường beta bính: Các người cũng đã nghe nói, thật là đáng tiếc, một màn ở trong căn tin kia tôi không nhìn thấy. Chẳng qua bà chủ thật sự rất đẹp.
Những alpha và omega đẹp như vậy tú ân thật sự là quá ghê tởm, chúng ta những beta này không có ai muốn phải làm sao đây? Đáng ghét, tôi muốn đi tham gia tình lữ đi chết đi đi chết đi, giáng sinh tết nguyên đán cũng không cần ở nhà một mình tự tuốc súng.
Viên chức alpha giáp” # loại tâm tình mỗi ngày nhìn thấy omega khuôn mặt xinh đẹp thật sự là quá tốt đẹp, mỗi ngày nhìn thấy nam thần thật sự là quá tốt.
Viên chức alpha ất: Oa, omega kia hôm nay giống như trở nên càng quyến rũ hơn, woa, so với ngày thường càng hấp dẫn hơn, a, mùi omega tinh khiết kia, đợi đã vì cái gì cảm thấy mùi kia có chỗ nào đó không đúng, má nó, giống như xảy ra chuyện gì rồi. Loại cảm giác nam thần bị người khác ngủ này, nhất định là ảo giác. Mặt kinh hoàng.
Viên chức alpha bính: Oh, vì cái gì có mùi alpha khác, mùi kia so với đám người họ còn lợi hại hơn nhiều, chẳng lẽ omega mềm mại này đã định trước chỉ có thể nhìn không thể sờ sao? Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn cũng được. Ổ chim còn đang chờ omeg động dục sửa mái nhà dột mà.
Nhạc Chính Nhị: Vì cái gì ánh mắt người xung quanh đều thật kỳ lạ, hình như xảy ra chuyện gì cậu không biết.
Đợi đến lúc cậu vào văn phòng, rốt cuộc cũng biết là lạ ở chỗ nào.
“Tiểu Ninh? Em không cần chị nữa sao?” Hoa Liên ngay tại lúc Nhạc Chính Nhị vừa vào, liền phản ứng rất nhanh đứng dậy, vẻ mặt ai oán nhìn Nhạc Chính Nhị.
Nhạc Chính Nhị bị cô nhìn đến da đầu run lên, lão tử cho tới bây giờ chưa từng cần chị, không cần nói giống như chúng ta có quan hệ kiểu đó, lão tử thật sự đối với alpha không có hứng thú. Dù cho toàn thân chị đều mềm mại cũng không có ích gì cả.
“Rốt cuộc là ai dấu hiệu em, nói mau, lão nương muốn cùng hắn quyết đấu.” Hoa Liên ai oán xong, nhanh chóng trở mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Nhạc Chính Nhị.
Nhạc Chính Nhị bị cô nhìn, miệng giật giật cũng không nói ra lời, chẳng lẽ muốn nói là tên khốn kia dấu hiệu sao? Thật sự vừa nghĩ thôi cũng cảm thấy mất mặt.
Vừa nghĩ tới cậu bị tên khốn kia hôn đến bộ dáng thần chí không rõ ràng, Nhạc Chính Nhị liền cảm thấy một trận lửa nóng, trên mặt cũng đỏ, vẫn là do tức giận đấy.
Chẳng qua trong lòng của cậu đến cùng nghĩ như thế nào đoán chừng ngay cả cậu cũng không quá rõ ràng.
“Không biết.” Nhạc Chính Nhị thanh âm lạnh lùng.
“Là tổng giám đốc hả?” Mắt kính nương nói một câu, nâng kính mắt hiện ra ánh sáng liếc nhìn Nhạc Chính Nhị một vòng.
Nhạc Chính Nhị: …
Có một đám đồng nghiệp lúc đáng tin cậy thì không đáng tin cậy, lúc không nên đáng tin cậy thì đặc biệt đáng tin cậy cũng là việc vô cùng phiền muộn.
“Không có.” Nhạc Chính Nhị không nhận chối bỏ đến cùng.
Chỉ là sự việc thường hay giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.
Hoa Liên cảm nhận được mùi alpha dấu hiệu, quả nhiên cảm thấy tướng mạo, sức lực mạnh hơn cô một chút, bộ dáng hùng hổ lại khôi phục trở về bộ dáng u oán, nặng nề nói: “Tiểu Ninh, chúc em hạnh phúc, kì thật con người tổng giám đốc cũng không tệ lắm, tuy chị càng hy vọng người anh ta vừa ý chính là chị.”
Nhạc Chính Nhị: … ==
Mái tường cỏ thay đổi cũng quá nhanh, lão tử thật sự cái gì cũng chưa nói. Chẳng phải hôn một cái thôi sao? Cũng sẽ không mang thai, chỉ có điều vừa nhớ tới cậu hình như thật sự có thể mang thai, cả người Nhạc Chính Nhị liền cảm thấy không khỏe, xê dịch bờ mông, cuối cùng tìm được một tư thế thoải mái đem mông ngồi xuống, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Mọi người chung quanh thấy omega kia xấu hổ đỏ mặt, trong lòng đều không kìm chế được hít một tiếng, quả nhiên là thật sự rất thích tổng giám đốc, nhìn bộ dáng thẹn thùng kia, tổng giám đốc thật sự là rất có phúc.
“Kĩ thật của tổng giám đốc tốt không?” Dương Diệp vẫn luôn ở bên cạnh rục rịch tiến đến gần hỏi, một câu hỏi như vậy liền khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên hèn hạ.
“Anh ta bất lực.” Nhạc Chính Nhị vẻ mặt chân thành nói.
“Ai, Tiểu Ninh chính là khiêm tốn.” Dương Diệp hơi tiếc nuối lắc đầu: “Về sau nhất định sẽ rất có tính phúc.”
Nhạc Chính Nhị: …
Đợi đã, những lời này rốt cuộc là có mấy ý nghĩa?
“Vì cái gì tôi không phải nữ chính, văn tổng tài không phải diễn như vậy à.” Kính mắt nương ở bên cạnh lải nhải cằn nhằn nói: “Giống tôi người bình thường như vậy nhưng lại rất có năng lực, mới là nữ chính. Quả nhiên tiểu thuyết không thể tin sao?”
“Tôi loại omega không người muốn này làm sao bây giờ?” Ngự tỷ kia chống cằm nhìn Nhạc Chính Nhị, trông có vẻ phiền não nói.
Nhạc Chính Nhị: …
Đồng nghiệp vây chặt bản thân nhất định phải thuận trọng, lù lù bất động.
Nhạc Chính Nhị vẻ mặt lãnh diễm, trịnh trọng tiếp tục làm việc, nói giỡn, công việc hôm qua cậu còn chưa làm xong. Địa Trung Hải tìm lỗi nhỏ của cậu làm sao bây giờ? Kiên quyết đối với mấy đồng nghiệp vô lương tâm này lựa chọn không đếm xỉa.
Người chung quanh líu ríu nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh hiện tại đang đi làm, loại tình huống đào bới đời tư người khác tất nhiên sẽ gặp báo ứng.
“Mấy người ngược lại là có tâm tình?” Địa Trung Hải xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc, thật sự là vô cùng xuất quỷ nhập thần.
“Ai nha, bình thường thôi.” Dương Diệp cười hì hì tán dóc.
“…Còn nhớ rõ việc ngày hôm qua tôi nói với mấy người sao?” Tuy Địa Trung Hải là cấp trên, nhưng đoàn đội tinh anh như vậy hắn cũng không thể nào quản được, cho nên uy áp kỉ luật cái gì sớm liền không có. Địa Trung Hải nhớ đến việc này nước mắt đầy mặt, loại cấp trên mà mỗi lần mắng cấp dưới đều bị chống đối thật sự là quá phiền lòng.
“Đương nhiên nhớ rõ.” Dương Diệp gật đầu: “Chẳng qua chúng tôi thảo luận một chút, cảm thấy thật sự không có người có thể đi làm loại việc này.”
Nhạc Chính Nhị:… Đợi đã, các người đến cùng lúc nào thảo luận, vì cái gì cậu cái gì cũng không biết.
“Hoàn toàn chính xác, việc này đối với chúng tôi không có bất kì chỗ nào tốt, một chút tiền như vậy thật sự không cần thiết.” Ngô Trác một alpha thời gian qua luôn trầm mặc không hay nói chuyện, mở miệng nói.
“Có biết gần đây trong công ty đang truyền cái gì không?” Địa Trung Hải sờ lên cái đầu có mấy cọng tóc, giọng điệu hơi nặng nề nói: “Ngày đó xảy ra việc có lẽ là thứ 6 thứ 7, mà trong hai ngày này, thứ 6 người cuối cùng rời đi là Nam Ninh, thứ 7 Hoa Liên tới công ty một chuyến. Mấy người cảm thấy việc này như thế nào? Mấy người đều là cấp dưới của tôi, bản thân tôi tin tưởng mấy người, chẳng qua việc này thật sự không phải tôi có thể khống chế được, huống hồ nghe nói đã có người nặc danh cung cấp chứng cớ, ở trên đang đều tra, tôi có thể làm chính là những cái này, dù sao những tình huống này mọi người cũng đều biết, tôi chỉ là thông báo cho mấy người một tiếng mà thôi.” Ý ở bên ngoài, chính là hắn thật sự không có bao che cấp dưới.
Địa Trung Hải nói xong cũng nặng nề thở dài, mười mấy người này, một đoàn đội lại có ba alpha, trong công ty này vốn là luôn kéo cừu hận, vẫn luôn có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm, trong đó tâm tư tự nhiên khác nhau. Hiện tại tốt rồi, cũng không biết là ai rốt cục nhịn không nổi nữa, rốt cục bắt đầu bới móc.
“Như vậy à?” Hoa Liên nghe được chuyện đó, sờ cằm, trêu chọc trên mặt cũng biến thành ý tứ hàm xúc:”Có tiểu nhân nhảy nhót tự mình nhảy ra, chỉ có điều việc này đoán chừng hắn đánh sai bàn tính rồi.”
“Như thế nào?” Nhạc Chính Nhị nghe thấy việc này có liên quan tới mình, cũng có chút lo lắng, nghe thấy Hoa Liên như vậy nói trong lòng đã có dự tính, không khỏi tò mò.
“Bởi vì người nọ quá ngu ngốc, liên quan đến tôi còn chưa tính, việc này còn liên quan đến Tiểu Ninh, tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.” Hoa Liên vẻ mặt đương nhiên nói, bằng không thì vì cái gì mùi dấu hiệu kia lại nồng đậm như vậy, này rõ ràng là dấu hiệu địa bàn, giống như là tuyên thệ, ai dám động thử xem? Mặc dù cô chỉ từng thấy tổng giám đốc vài lần, chỉ có điều alpha kia vừa nhìn chính là có du͙© vọиɠ độc chiếm đặc biệt mạnh, hơn nữa bụng rất đen lòng dạ hẹp hòi, mấu chốt là ánh mắt nhìn Nam Ninh, quả thực là rất rõ ràng.
Không thể không nói, Hoa Liên cô đoán ra chân tướng rồi, quả nhiên vẫn là alpha hiểu rõ alpha. Chẳng qua giống như Nhạc Chính Nhị loại đường trở về não không giống người thường chính là không cần phải nói nữa.
“Tôi cùng anh ta không có quan hệ gì.” Nhạc Chính Nhị lại một lần nữa nghiêm túc giải thích nói, chẳng qua hiển nhiên không có người nghe cậu.
“Các người tự giải quyết cho tốt.” Địa Trung Hải nghe xong lời Hoa Liên nói, cũng không biểu hiện cái gì, việc giữa người có tiền hắn vẫn là đừng trộn lẫn vào, chỉ là để lại một câu như vậy liền định rời đi, chỉ là vừa đến trước cửa, hắn vẫn là dừng bước hỏi Nhạc Chính Nhị: “Cậu và tổng giám đốc rốt cuộc khi nào kết hôn?” Nét mặt trên mặt quả thực chính là so với vừa rồi còn nhiều chuyện hơn, hiển nhiên hắn cũng đã sớm nghe thấy những tin đồn kia, hơn nữa tò mò không thôi, mấu chốt nhất chính là hai người này kết hôn, hắn rốt cuộc không cần làm nhân bánh bích quy nữa, vợ chồng cãi nhau cái gì thực sự không cần lôi hắn vào.
“Không, có, việc, này.” Nhạc Chính Nhị chém đinh chặt sắt trả lời, đen mặt nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của Địa Trung Hải.
“Ai, vợ chồng sau này đừng cãi nhau, bằng không đối với đứa nhỏ không tốt.” Địa Trung Hải không quan tâm nói, hoàn toàn đem lời nói của Nhạc Chính Nhị trở thành gió bên tai, điệu bộ kia rất có xu thế lại lần nữa giảng dạy kinh nghiệm chăm sóc con, chỉ có điều nghĩ đến hiện tại còn đang đi làm vẫn là nhịn xuống: “Công việc của cậu từ từ làm, đừng quá sốt ruột, tổn thương thân thể sẽ không tốt, chú ý thoả mãn tổng giám đốc thì được rồi.” Tổng giám độc thỏa mãn, tâm tình liền tốt, hắn rốt cuộc không cần bị ức hϊếp nữa.
“…Ông có thể đi rồi.” Nhạc Chính Nhị cảm thấy những người này không hề có một ai bình thường, Hách Liên thằng cha kia tuyển đám nhân viên như vậy thật sự không có vấn đề gì à. Ngày công ty này đóng cửa có lẽ cũng không xa nữa.
“Các người những người này phải làm việc thật tốt cho tôi, lại thấy mấy người nói chuyện phiếm, tiền thưởng tháng này liền tự mình suy nghĩ.” Địa Trung Hải mặc dù đối với việc không thể giảng dạy kinh nghiệm chăm sóc con cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng vẫn phải rời đi, trước khi đi cũng không quên dạy dỗ một trận.
“Đã biết.” Dương Diệp kéo dài thanh âm đáp, mọi người nên làm gì thì tiếp tục làm.
Nhạc Chính Nhị:…
Công ty này thật sự sắp đóng cửa rồi đi?