🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị: … = 口 =
Móa, hình như đã nghe thấy chuyện gì khó lường.
“Anh, anh nói cái gì?” Nhạc Chính Nhị lắp bắp hỏi, bộ dáng hùng hổ ban đầu kia cũng không thấy nữa, vẻ mặt bộ dáng Spartan, trừng mắt không thể tin được nhìn đôi mắt đỏ hồng của Hách Liên Lâm, động dục cái gì nghe cũng rất hùng tàn.
Hai mươi năm qua ở trong đầu Nhạc Chính Nhị, loại sinh vật omega này đối với cậu mà nói cũng chỉ là một loại sinh vật thứ nguyên, thật vất vả chờ cậu tiếp nhận được chính mình biến thành omega, hiện tại chính mình lại xuất hiện động dục cái gì đấy, Nhạc Chính Nhị lập tức cảm thấy tam quan lại một lần nữa bị chà đạp thảm hại.
Loại sinh vật phụ thuộc vào người khác, khát vọng bị người khác chinh phục, cả đời đều vì người nọ sinh con nối dõi này đến cùng tại sao phải tồn tại. Nhạc Chính Nhị trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Hách Liên Lâm bỗng dưng lộ ra nụ cười mỉm, nguy hiểm và mập mờ, bờ môi không chút lưu tình nào lại một lần nữa phun ra hai chữ: “Động dục.”
Nhạc Chính Nhị bị nụ cười này của anh khiến cho lông tơ trên người đều dựng lên, mặt nhất thời liền đỏ, tức giận.
“Phát cái quái gì? Anh có gan lặp lại một lần nữa.” Nhạc Chính Nhị trừng mắt lại lần nữa khôi phục bộ dáng hùng hổ, nhưng cảm giác nóng lên từng hồi lại nhắc nhở thân thể của cậu không đúng, hơn nữa loại khát vọng du͙© vọиɠ này không gì sánh được cũng không ngừng ở trong lòng bành trướng, chỉ là vẫn luôn bị bản thân Nhạc Chính Nhị vô tình cố tình xem nhẹ, cậu tuyệt đối không có khả năng động dục.
“Chính cậu cũng cảm thấy đi?” Hách Liên Lâm nhìn thấy bộ dạng tức giận kia, lại không hề lùi bước, tiếp tục ác liệt vạch trần chân tướng.
“Tôi không có.” Nhạc Chính Nhị thanh âm ồm ồm trả lời, chỉ là trong thanh âm lúc này lộra bản thân cậu cũng chột dạ không dám khẳng định.
“Cậu có.” Hách Liên Lâm cũng không nhượng bộ, từng bước một tới gần cậu, trong ánh mắt đen kịt lộ ra một tia cảm xúc nồng đậm không thể tan đi.
Nhạc Chính Nhị bị anh nhìn tâm tư rung động, trong lòng lại đang kêu gào cậu là alpha, tâm trí cậu kiên cường, tuyệt đối không khuất phục, một mặt nhìn alpha vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ở trước mặt, trong cơ thể cũng nhảy lên một ngọn lửa xao động.
“Anh dừng lại cho lão tử, không cần tiếp tục đến gần.” Nhạc Chính Nhị đề cao thanh âm quát, tức giận trừng mắt, hơi thở thuộc về alpha cũng dần dần tới gần khiến cho cậu một trận hô hấp bất ổn, cậu rốt cũng cũng nhận thức được mặc kệ dù chối bỏ như thế nào, phản ứng chân thật nhất của thân thể y đều đang nhắc nhở y là omega, y động dục rồi.
Hách Liên Lâm bỏ qua lời nói miệng cọp gan thỏ kia của Nhạc Chính Nhị, vẫn từng bước một tới gần, mang theo một loại ám chỉ tính xâm lược cùng du͙© vọиɠ muốn giữ lấy.
Nhạc Chính Nhị bị anh làm cho lui từng bước về phía sau, hormone trên người bị hooc-môn alpha kí©h thí©ɧ câu dẫn cũng không ngừng dân lên, chỉ đang chờ đợi thời cơ, triệt để bộc phát.
Nhạc Chính Nhị lúc này rất hối hận, vô cùng hối hận, cậu làm sao lại đơn giản như vậy bỏ qua sự khác thường của thân thể mình, có thể nói là vô ý càng có thể nói là cố ý, cậu càng hối hận bản thân như thế nào dễ dàng để cho một con lang nhìn mình chằm chằm tiến vào phòng cậu.
Nếu như không có người vào, không có hooc-môn alpha kí©h thí©ɧ lửa, không có alpha trêu ghẹo, kì động dục lần này của cậu nhiều lắm coi như là triệu chứng rất nhỏ, căn bản không có khả năng giống như bây giờ, thân thể bị câu dẫn ra một ngọn núi lửa sắp bộc phát, chỉ chờ người trước mặt đến hạ nhiệt độ.
Nhưng bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, alpha trước mắt nhìn cậu chằm chằm, mà phản ứng của thân thể cậu càng thêm kịch liệt, thân thể mẫn cảm khát vọng an ủi, chỉ là một tia lý trí cuối cùng đang nhắc nhở Nhạc Chính Nhị cậu không thể như vậy.
Lần động tình này chẳng qua chỉ xem như món điểm tâm ngọt trước khi ăn, cũng không phải món chính đợi đến khi bản năng động dục làm mất đi lý trí, cậu không thể liền khuất phục như vậy. Bằng không thì lần sau cậu sẽ càng thảm hại hơn.
Hách Liên Lâm giống như thợ săn dày dạn kinh nghiệm, hai mắt dần dần đỏ bừng lượn quanh Nhạc Chính Nhị, đợi đến thời cơ tốt nhất liền nhào tới bắt được con mồi.
“Không cần lại mơ mộng hão huyền, hôm nay không phải tôi, cậu cho dù đi ra ngoài đυ.ng bất kì alpha nào cũng sẽ bị kí©h thí©ɧ động dục.” Hách Liên Lâm không hề lưu tình đâm rách bong bóng tưởng tưởng cuối cùng của Nhạc Chính Nhị, đương nhiên, em sẽ không đυ.ng phải bất kì kẻ nào, bởi vì anh vẫn luôn ở đây, anh ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu.
Nhạc Chính Nhị bị những lời nói này của anh kí©h thí©ɧ không nói nên lời, loại lời nói bị nói giống như súc sinh cái gì cũng không hiểu chỉ biết động dục, khiến cho Nhạc Chính Nhị cả người đều tức giận đến ngơ ngác sững sờ, trong lòng nghĩ làm sao đem thằng khốn chết tiệt này gϊếŧ chết.
Ngay tại lúc này.
Ánh mắt Hách Liên Lâm lóe lên, liền sải bước đến ôm lấy con mồi đang nghiến răng nghiến lợi.
Chớp mắt Nhạc Chính Nhị bị ôm chặt, liền cảm thấy lý trí của mình chậm rãi tan rã, bị alpha ôm, mùi alpha nồng đặc, còn có thân thể thuộc về alpha đều đang không ngừng kí©h thí©ɧ lý trí của cậu, khiến cho cậu cứ như vậy trầm luân.
“Lăn, tránh ra.” Nhạc Chính Nhị kháng cự trước khi suy yếu, chỉ là thân thể sớm đã bị cái ôm kia hãm lại, cũng đã mềm mãi vô lực, hai tay chống đẩy càng ngày càng không có sức lực, giống như là đang muốn cự tuyệt lại ra vẻ như mời chào.
“Đừng nhúc nhích.” Hách Liên Lâm hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn nói, anh kì thực so với Nhạc Chính Nhị nhẫn nại còn cực khổ hơn, anh vội vàng tiến lên trước mặt omega này, khiến cho cậu dung nhập vào trong cốt nhục chính mình, từ nay về sau chỉ thuộc về một mình mình, nhưng anh biết là không thể, ít nhất hiện tại không thể, thời cơ còn chưa tới.
Mà Nhạc Chính Nhị thằng nhóc thần kinh thô này vẫn còn không biết sống chết ở trong ngực anh ma sát, ma sát ở giữa, du͙© vọиɠ của hai người đều đang vận sức chờ phát động lại một lần nữa nhận lấy kí©h thí©ɧ, song phương đều ở trong lòng theo bản năng gào thét đi chiếm lấy, đi thần phục.
“A…” Nhạc Chính Nhị kêu một tiếng đau đớn, hai tay chống cự cũng dần dần vô lực hạ xuống, omega giữa kì động dục dù cho bình thường lợi hại như thế nào, trong thời kì này cũng kháng cự không được bất kì alpha nào xâm lấn.
Hách Liên Lâm ôm chặt người trong ngực, giống như là muốn giam người này vào trong lòng, đầu lưỡi cũng cạy mở hàm răng người trong ngực, dịu dàng lại không mất đi cường thế dụ dỗ đầu lưỡi vẫn luôn chạy trốn kia, từ từ dẫn dắt, khiến cho đầu lưỡi mềm mại kia thuận theo, sau đó chậm rãi quấn quanh.
Nhạc Chính Nhị cảm nhận được cảm giác lạ lẫm, bị một alpha ôm trong ngực, còn là một alpha bị cậu xem như là kình địch ôm trong ngực, thuận theo và thuần phục phối hợp theo, chuyện này đối với cậu mà nói là chuyện căn bản không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ việc này cứ rành rành xảy ra, mà cậu cũng là cam chịu nhắm mắt lại.
Hai người đang ôm nhau đều không tự giác được đắm chìm trong giờ phút này, động tác hôn môi quấn quýt cũng đã chậm lại, thân thể nôn nóng cũng dần dần bình thường trở lại, hơn nữa lúc cảm giác được có đôi tay đang ở trên mông cậu sờ loạn, mới rốt cuộc tỉnh táo lại, sức lực đột nhiên mất đi lúc này cũng khôi phục không ít, sau đó liền bắt đầu bất khuất chiến đấu chống cự.
Hách Liên Lâm đối với động tác giống như gãi ngứa của cậu hiển nhiên chọn bỏ qua xem như không thấy, cho đến khi hôn hết sức, mới buông đôi môi bị tàn sát bữa bãi kia, nhìn thật kĩ người trong ngực, anh mới buông ra hai tay ôm ấp.
Nhạc hính Nhị bị anh nhìn như vậy trong lòng lại là một trận thình thịch, cậu như thế nào không phát hiện ra ánh mắt của tên này dọa người như vậy. Hơn nữa tên này không phải không thể sao? Vì cái gì kĩ thuật tốt như vậy? Một loại cảm giác không cam lòng quỷ dị dâng lên, trên mặt Nhạc Chính Nhị hiển nhiên cũng không tốt hơn chút nào, chỉ là cậu thật sự không biết nên nói cái gì, bị một người vẫn xem là người qua đường hôn, còn hôn đến mức ném đi mặt mũi. Nếu như nói trước kia đối với tên này vừa chán ghét vừa thưởng thức, nhưng cậu hiện tại cũng không sờ được bản thân cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Chán ghét? Hình như cũng không có chán ghét như vậy.
Thích? Nhất định không thể nào.
Phẫn hận? Cũng không có, dù sao cậu biết rõ nếu như hôm nay cậu đυ.ng phải người khác, việc này liền không dễ dàng dừng lại như vậy.
Tán thưởng? Được rồi, cậu vẫn luôn rất tán thưởng tên này, dù cho bị tên này hôn, cậu cũng không thể phủ nhận năng lực của người này.
Nhạc Chính Nhị nhìn người trước mắt, miệng giật giật, lúng túng cả buổi cũng không nói ra được một câu.
“Tôi làm dấu hiệu cho cậu, trong khoảng thời gian ngắn vẫn rất là an toàn, chỉ cần không có alpha nào lợi hại hơn tôi về cơ bản không ai đυ.ng được cậu. Nhưng vẫn là không nên chạy lung tung, bằng không thì bị mùi của omega trong thời kì động dục ảnh hưởng, hoặc là bị mùi của alpha ảnh hưởng dẫn đến một lần nữa động dục, tôi đây cũng không giúp được cậu nữa.” Hách Liên Lâm hôn xong, liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như bình thường, giống như bộ dáng tươi cười và dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác, hơn nữa có cảm giác hình như là người đặc biệt bị thiệt thòi.
Dù sao tôi chính là bố thí cứu cậu một lần, lần sau cậu lại xui xẻo tôi cũng không thèm quan tâm.
Nhạc Chính Nhị:….
Ôi đệt! Lão tử đây là bị người hôn còn phải cảm động đến rơi nước mắt quỳ xuống cảm ơn đối phương sao? Đây rốt cuộc là cái quỷ gì.
Nhìn bộ mặt khinh thường của Hách Liên Lâm, Nhạc Chính Nhị thật sự là muốn đấm vào mặt anh, nghiến răng, rặn ra từng chữ: “Tôi, biết, rồi, cảm ơn.” Thanh âm một lần nữa biến thành đầy đủ sức lực, bộ dáng xoắc suýt vừa rồi cũng bị ném tới tận trong góc, lại lần nữa khôi phục trạng thái cùng người trước mắt đấu trí so dũng khí.
“Không có gì.” Hách Liên Lâm không hề khiêm tốn trả lời, sau đó liền quay người mang theo Mộc Mộc đi ra ngoài cửa: “Chó tôi trước mang đi, cậu nhanh chóng đi làm, tan tầm rồi lại tìm tôi đòi chó.”
“Anh là ai. Không cho phép dắt chó của tôi đi.” Nhạc Chính Nhị bị anh chọc tức khiến lông toàn thân dựng lên, vội vàng cầm chìa khóa điện thoại đi theo sau lưng Hách Liên Lâm hô to gọi nhỏ đuổi theo.
Cuộc chiến tranh đoạt chó, lại một lần nữa kéo đến.
Mà Hách Liên Lâm đi đằng trước ở nơi không người nhìn thấy, khóe miệng lần nữa nhếch lên, bộ dáng thỏa mãn ở trên mặt, chỗ nào còn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vừa rồi, thằng nhóc thần kinh thô kia trải qua ngày tháng có tinh thần như vậy so với cái gì cũng tốt hơn, đương nhiên lần sau có thể tiến thêm một bước phát triển thì tốt hơn…kì động dục gì đấy, kì thật anh cũng rất là chờ mong…