- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nam Dưỡng Quỷ Thê
- Chương 17: Lối nhỏ
Nam Dưỡng Quỷ Thê
Chương 17: Lối nhỏ
Giọng nói rơi xuống, Vũ Kỳ duỗi ngón tay ra , phẩy nhẹ về phía người thanh niên.
Ánh sáng đỏ mờ nhạt bật ra từ đầu ngón tay của Vũ Kỳ , lao tới gã thanh niên như một tia điện.
Nhưng lúc này, xung quanh người thiếu niên xuất hiện một màn sương đen mờ ảo, giống như một lớp áo giáp, quấn lấy hắn ta trong đó.
“Rầm rầm rầm…”
Chuỗi âm thanh trầm đυ.c phát ra từ phía người thanh niên, hồng quang nhàn nhạt hòa hòa lấy sương mù đen mờ xung quanh hắn, trực tiếp nổ tung.
Giữa vụ nổ, bóng dáng người thanh niên nhanh chóng lùi lại, đồng thời sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một chút máu.
Người thanh niên gầm lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn sương trắng dày đặc, giọng nói tà mị truyền đến tai chúng tôi.
“Yêu nữ, đừng vọng tưởng sẽ độc chiếm được bí mật của hắn. Gϊếŧ người của Phong gia, chuyện này ta sẽ không để yên đâu.”
Trước khi bỏ đi, gã thanh niên đó bỏ lại những lời lẽ vô cùng tức giận, nhưng nữ quỷ xinh đẹp kia vẫn luôn phớt lờ.
Sau đó, Vũ Kỳ nhìn Sở Ngưng Tuyết, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại có chút lạnh lùng.
“Cô đi đi. “
Vũ Kỳ khẽ nói: “Sau này đừng đến gần Tần Dương. Tuy rằng Cửu hội có thế lực, nhưng nếu tôi muốn diệt một chi nhánh của hội, cũng không phải là việc khó”
Sở Ngưng Tuyết nghe xong, đồng tử hơi co rút lại, cô ấy siết chặt lá bùa trong tay, trầm giọng nói: “Cô là ai? m khí tuy mạnh, nhưng không có khí tức của Lệ quỷ, tôi chưa bao giờ gặp qua một người nào như cô.”
Vũ Kỳ không đáp lại, đi thẳng về phía tôi.
Nhưng Sở Ngưng Tuyết vừa đi một bước đã dừng lại trước mặt tôi, kiên quyết nhìn chằm chằm Vũ Kỳ, quát lớn: “Tần Dương có bí mật gì? Sao các người đều muốn bắt anh ấy đi?”
Vũ Kỳ nói nhỏ: “Chuyện này không phải chuyện mà Cửu hội các ngươi có thể tham gia, đừng gây thêm phiền phức”
Trong lúc nói chuyện, Vũ Kỳ đã đi tới trước mặt tôi , ở khoảng cách gần như vậy, Sở Ngưng Tuyết có chút căng thẳng, theo bản năng muốn ném lá bùa trong tay ra.
Lúc này, một luồng sáng màu đỏ mờ nhạt lóe lên từ cơ thể Vũ Kỳ , ngay lập tức tiến vào trong cơ thể Sở Ngưng Tuyết. Sở Ngưng Tuyết thân thể khẽ run lên, sau đó cứng ngắc đứng ở đó như một tượng đá điêu khắc, không thể động đậy.
“Đừng lo lắng, cứ để cô ấy yên lặng một lúc. Sau khi chúng ta rời đi, cô ấy sẽ sớm bình phục “
Có lẽ thấy tôi chột dạ, Vũ Kỳ nói nhỏ với tôi: “Đi thôi, Hàng Châu dạo này càng ngày càng nhiều sâu bọ . Tránh đêm dài lắm mộng, đi dạo cùng tôi anh sẽ hiểu “
Nói xong, tay cô ấy đã đặt trên vai tôi.
Lúc này, từng đợt tiếng động vang lên, giống như lao thẳng về phía chúng tôi, dường như có người hét lên tên của Sở Ngưng Tuyết.
Cửu hội?
Lúc trước khi Sở Ngưng Tuyết tới đây, cô ấy đã thông báo cho Cửu hội, có lẽ họ đã đến rồi, cũng không biết có bao nhiêu người đến đây?
“Phiền toái” Vũ Kỳ khẽ cau mày.
“Không nên gϊếŧ thêm người nữa” Nhìn Vũ Kỳ cau mày, trái tim tôi run lên, trong tiềm thức vô cùng thảng thốt.
Rốt cuộc, việc Vũ Kỳ hời hợt cắt cổ người trung niên gầy gò trước đây, khiến tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Một ý niệm không thể giải thích lóe lên trong đầu tôi, tôi không muốn cô ấy tiếp tục gϊếŧ người .
Nghe tôi nói, Vũ Kỳ nhìn tôi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi , một cảm giác lành lạnh tràn vào cơ thể, nhanh chóng đưa tôi rời khỏi đó. Hơi lạnh băng giá lưu chuyển trong cơ thể tôi, xông thẳng vào đầu khiến não tôi nổ tung, ý thức trở nên mơ hồ.
…
Khi tỉnh dậy, tôi bị một phen ê ẩm khắp người, sức lực trong người như bị rút cạn.
Ý thức dần trở nên tỉnh táo, đầu óc tôi gần như nổ tung.
Tôi không biết mình đang ở đâu. Lúc này, trên bầu trời toàn một màu xám xịt, toàn thân tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Tôi hiện tại ngồi xếp bằng trên mặt đất, không thể cử động, đang trong trạng thái khỏa thân.
Đồng thời, trên vai, chân, trán tôi đều có những vết thương dài , mỏng,tuy không sâu lắm nhưng máu chảy liên tục, trượt dọc theo người tôi rỏ xuống sàn.
Mà nơi tôi ngồi xếp bằng lại là trung tâm của một đạo ấn hình tròn, vô cùng rộng lớn
Từng dòng máu đổ ra từ cơ thể tôi giờ đang dần loang rộng,bao phủ những nét khắc trong đạo ấn đó từng chút từng chút một.
Trong lòng tôi hoảng loạn, muốn đứng lên cầm máu nhưng cơ thể lại như bị một sợi dây vô hình trói chặt , không thể cử động.
Vết thương trên người tuy không sâu , không gây tử vong ngay lập tức nhưng nếu không cầm máu kịp thời, tôi sẽ mất máu quá nhiều mà đi đời nhà ma.
Mà Vũ Kỳ đang đứng một bên, bên ngoài trận đồ vòng tròn kia ,đôi mắt của cô ấy rực cháy nhìn tôi.
Người phụ nữ chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy?
Tôi hét lên giận dữ , không thể suy nghĩ được gì nhiều, cứ nhằm hướng nữ quỷ kia chửi bới om sòm.
Nhìn tình huống hiện tại, căn bản không có chút hy vọng, tôi tự nhiên muốn học thói lưu manh, trước khi chết sẽ ra sức mắng.
Đối mặt với những lời lẽ thậm tệ của tôi, Vũ Kỳ không hề động đậy. Đôi mắt xinh đẹp có vẻ hơi căng thẳng, nghiêm túc nhìn văn tự hình tròn to lớn nơi tôi đang ngồi.
Máu cứ tuôn chảy liên tục, tôi dần cảm thấy ớn lạnh trong người, ý thức cũng hơi mờ mịt. Tôi biết đây là triệu chứng của mất máu quá nhiều.
Lúc này, Vũ Kỳ lật lòng bàn tay, trực tiếp lấy ra thứ gì đó.
Cuộn da cừu!
Hôn khế đó thuộc về tôi
Cô ấy mở hợp đồng tiền hôn nhân ra, nhìn những ký tự ngày sinh trên đó, một tia kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh. Sau đó, Vũ Kỳ khẽ thở dài, lẩm bẩm điều gì đó rất phức tạp.
Ngay sau đó, chỉ bằng một cái vẫy tay , cuộn da cừu bay thẳng về phía này , dính trực tiếp lên ngực tôi.
Máu trên người tôi thấm đẫm cuộn da cừu, cuộn da rung động lạ thường. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cuộn da cừu tan trực tiếp vào l*иg ngực tôi, giống như một loại hồn phách, tiến vào trong thân thể nhanh chóng.
Lúc này, Vũ Kỳ đứng bên cạnh có vẻ rất căng thẳng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lấy tôi.
Tôi thở hắt ra vì đau đớn, hô hấp hoàn toàn ngưng lại chủ yếu là vì có một cảm giác thiêu đốt trong cơ thể, giống như cảm giác đang bị nấu chín . Đồng thời, khí lạnh trong cơ thể lại không ngừng va chạm với lực lượng nóng bỏng này, để cho tôi triệt để trải nghiệm cảm giác của hai thiên địa băng , lửa đang phản ứng
Khi hai loại nóng lạnh va chạm vào nhau, ý thức của tôi càng trở nên mơ hồ, linh hồn dường như đã trôi khỏi thể xác , đến một không gian xa lạ.
Nó giống như một giấc mơ nhưng không giống như là mơ, lại giống như ảo ảnh , chân thực một cách đáng ngờ.
Tôi xuất hiện trên một con đường nhỏ, một sức mạnh vô hình luôn thúc đẩy tôi tiến về phía trước, nhưng tôi không biết phải đi đâu.
Tôi nhìn thấy bên cạnh con đường nhỏ này có rất nhiều hoa héo, cánh hoa héo tàn, mang đến cảm giác cô đơn mãnh liệt.
Cùng lúc đó, bên cạnh biển hoa khô héo, có một con sông cạn nước, sâu dưới đáy sông, có rất nhiều xác chết , yêu ma. Họ đang âm thầm gầm thét , vùng vẫy, như muốn từ đáy sông cạn khô ngoi lên bờ, nhưng dường như có một thế lực vô hình ngăn chúng không cho thoát khỏi dòng sông.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nam Dưỡng Quỷ Thê
- Chương 17: Lối nhỏ