Chương 5: Cổ Hủ

Nhìn thấy anh nằm trên bàn chuẩn bị ngủ, Tô Nhiễm không dám phát ra tiếng động nữa.

Ai có thể nghĩ rằng con mèo con luôn ngoan ngoãn lại kêu lên một tiếng” meo” vào lúc này, như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến nó thích thú.

Tô Nhiễm hoảng sợ quay đầu lại, quả nhiên Lục Hi ngẩng đầu lên không hài lòng, mắt anh đối diện với cái đầu con mèo đang phơi bày trong ngăn bàn của cô.

Không khí cứng ngắc một giây, con mèo con lại kêu” meo “ một tiếng, Nhiễm Nhiễm ngại ngùng cứng đờ người, nhìn thẳng lên bảng đen.

Có lẽ là bởi vì nhìn Lục Hi có chút dọa người, hoặc là do thiếu ngủ tâm tình khó chịu, con mèo con sợ hãi rụt cổ lại, trốn vào trong cặp sách không dám ló đầu ra nữa.

Lục Hi vò mái tóc rối bù, cáu kỉnh chửi thề một câu, sau đó lấy kính từ trong ngăn bàn ra, đeo vào.

Tô Nhiễm dường như không ngờ rằng anh ta sẽ chửi tục, mặc dù tính cách rất lập dị ,nhưng trong ấn tượng của Tô Nhiễm từ khi còn bé đến khi trưởng thành, những học sinh mà cô thành tích cao đều là mọt sách hoặc những đứa trẻ ngoan và lễ phép.

Nhìn thấy Lục Hi chửi thề, cô có một loại cảm giác “ soái”

“ Nhìn không ra gan của cậu lớn như vậy.” Suy nghĩ của Tô Nhiễm bị giọng nói giễu cợt của Lục Hi kéo lại.

Nhìn Lục Hi, môi hơi hé ra, Nhiễm Nhiễm bất giác “Hả?”

Lục Anh nâng cằm lên, Tô Nhiễm nhìn theo tầm mắt của anh, đối diện với mông con mèo lộ ra trong ngăn bàn của cô, cái đuôi ngoe nguẩy.

Khuôn mặt Tô Nhiễm lập tức đỏ bừng, ngay cả tai cũng ửng hồng vẻ dịu dàng.

Lục Hi cứ nhìn cô chằm chằm, Tô Nhiễm có chút khó nói lắp bắp : “ mình nhặt được thứ này trên đường, mẹ mình bị dị ứng với lông động vật nên không giữ được, mình đem đến lớp xem có bạn học nào cần nó không?.”

Lục Hi không có hứng thú lắm với những chuyện này, cô vừa nói xong ,anh liền nằm xuống bàn, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới Vương Tử Kiều nói Lục Hi rất kinh khủng, Tô Nhiễm lúc đầu còn tưởng rằng không có chuyện gì đáng sợ, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được tâm trạng đó của Tử Kiều

Nhất là vừa rồi bị cô đánh thức nằm trên bàn không đeo kính, đôi mắt đó đẹp đến không ngờ, hai mí, khóe mắt sâu thẳm, lông mi dài, Tô Nhiễm ngẫm nghĩ một chút, đánh giá vẻ đẹp của anh.

Tháo kính ra, có thể thấy rõ hơn sự ớn lạnh trong mắt, Tô Nhiễm không hiểu sao một học sinh ở tuổi này lại có thể có được đôi mắt như vậy.

Thời gian đã gần đến, học sinh các lớp lần lượt đến, khi còn nửa tiếng nữa vào lớp mọi người đã đến đông đủ.

Dù gì thì cũng đã là năm thứ ba của trung học, ngay cả những người không thích học cũng bắt đầu cảm thấy vội vàng rồi

Nhiễm Nhiễm đặt tay trái vào cặp sách để tránh mèo con chạy ra ngoài.

Nhiễm Nhiễm cầu nguyện trong lòng mong rằng con mèo con sẽ không phát ra tiếng động, dù sao tiết đầu tiên cũng là của lão Hứa.

Trong lòng có chuyện, Tô Nhiễm đã bị phân tâm trong giờ học, Tống Sĩ Kiều nhìn cô ấy hồi lâu, chịu đựng cho đến cuối giờ tan học, khi tiếng chuông vang lên, Vương Tử Kiều lập tức nhìn chằm chằm Tô Duyệt, “ Thành thật thú tội sẽ được khoan hồng, nếu có ý đồ bao che sẽ bị xử lý nghiêm khắc “

Tô Nhiễm buồn cười, cô định làm phiền đến cô ấy, vì vậy đương nhiên phải giải thích cho Tử Kiều hiểu.

Cô ấy nắm lấy tay Vương Tử Kiều và chạm vào con mèo con trong ngăn bàn của mình. Khi Tử Kiều chạm vào vật có lông bằng đầu ngón tay của mình, cô ấy ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, hét lên, “Cái quái gì vậy!”



Con mèo con bị cô làm cho sợ chết khϊếp.

Tô Nhiễm Nhiễm hoảng sợ vội vàng che miệng, có chút luống cuống, “ Cậu hét cái gì?”

Viên Nguyên Thanh nhìn chằm chằm động tác của hai người họ có chút khó hiểu, quay đầu sang hỏi Lục Hi, “Bọn họ làm sao vậy?”

Lục Hi liếc anh một cái, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Viên Nguyên Thanh: “...”

Mẹ cậu ! Đây là thể loại ánh mắt gì? ! Anh đây là tò mò chứ không phải nhiều chuyện.

Vương Tử Kiều kéo tay cô ra, lại bị Tô Duệ kéo ngồi xuống, trong lòng vẫn còn kinh ngạc, “Trong ngăn kéo của cậu có cái gì vậy, nóng nóng lại có lông bông thế này?”

Tô Nhiễm hạ thấp người, hai người nằm khum khum ở trước ngăn bàn, Tô Nhiễm đưa con mèo con ra, Tử Kiều hai mắt sáng lên, cô lại chuẩn bị kêu lên.

Tô Nhiễm nhanh chóng nhéo cô một cái, “Đừng hét!”

Vương Tử Kiều che miệng kinh ngạc nhìn mèo con, “Con mèo ở đâu đây?”

“Hôm qua sau giờ học, tôi nhặt nó ở bãi cỏ . Nó bị thương và sắp chết đói. Tôi đã mang nó về nhà, nhưng mẹ tôi bị dị ứng với lông động vật và không thể giữ nó. Cậu có thể thu nhận nó không?”

Vương Tử Kiều cúi đầu nhìn con mèo con với vẻ mặt có phần mất mát, “Cha mẹ mình không cho nuôi động vật , từ nhỏ mình chỉ nuôi một con chó con, sau đó lại bị cha tặng cho người khác, từ đó đến nay thì không để tôi nuôi bất kỳ động vật nhỏ nào. Mình thì cũng không nuôi gì nữa “

Tô Duệ có chút chán nản, mèo con cảm nhận được tâm trạng của cô liền liếʍ ngón tay cô.

Những người khác trong lớp Tô Nhiễm cũng không quen thân, cô ấy là người trầm tính, giao tiếp với người khác không tốt, hơn nữa cô ấy cũng không biết người khác có đối xử tốt với mèo con hay không.

Tô Nhiễm quay đầu sang một bên, nhìn Viên Nguyên Thanh đang bất động ngồi tại chỗ, không biết nên nói cái gì

Nhận thức được ánh mắt của cô, Viên Nguyên Thanh ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười để lộ hàm răng trắng, “Làm sao vậy?”

Tô Nhiễm mơ hồ hỏi: “ Cậu thích động vật nhỏ không ?”

Viên Nguyên Thanh bất cẩn gật gù, “ cũng thích” Hình như nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên, “Tôi thích chim bồ câu.”

Cây bút trong tay Lục Hi dừng lại, mắt vẫn dán chặt vào trang sách.

Viên Nguyên Thanh hỏi Nhiễm Nhiễm , “ Cậu có biết tại sao không?”

Tô Nhiễm thành thật lắc đầu, “ Mình không biết.”

“Bởi vì canh chim bồ câu rất ngon.”

Viên Nguyên Thanh liếʍ môi nhuốt nước bot và có vẻ như đang hồi tưởng lại.

Tô Nhiễm: “...”



Dịu dàng sờ sờ con mèo trong ngăn bàn, xem ra đưa Viên Nguyên Thanh chăm sóc là tuyệt đối không được.

“Suỵt.”

Viên Nguyên Thanh nhìn Lục Hi “ Cậu đang cười cái gì?”

Lục Hi tháo kính xuống, xoa xoa dấu vết do gọng kính đè lên sống mũi cao, khóe miệng hiếm khi giật giật, “Không có gì, chỉ là đang thắc mắc súp chim bồ câu ăn ngon như thế nào thôi.”

Viên Nguyên Thanh tỏ vẻ hiểu biết nắm lấy vai Lục Hỉ, lớn tiếng nói: “Muốn uống rượu à?, sau này có thời gian đại ca dẫn đệ đi uống thử!”

Lục Hi hất cánh tay Nguyên Thanh ra và mặc kệ anh.

Nhìn con mèo con trong ngăn kéo của Tô Nhiễm, Lục Hi nhướng mày dường như đang suy nghĩ gì đó.

Vì không có ai nhận nuôi mèo con, Tô Nhiễm đã lên kế hoạch đưa chú mèo con đến lớp mỗi ngày với sự động viên của Tử Kiều

Sau khi lần thứ hai tan lớp, Vương Tử Kiều đặc biệt kéo Nhiễm Nhiễm đi tìm thành viên ủy ban nghiên cứu Lí Hiên và lớp trưởng Đổng Thiên

Lí Hiên bên này dễ nói chuyện, Tô Nhiễm vừa mở miệng liền đồng ý giúp cô che giấu.

Nhưng Đổng Thiên vẫn cần phải từ từ thảo luận

Vương Tử Kiều cho rằng lớp trưởng này là một đứa cứng đầu, anh ấy nghe theo lời giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm bảo anh ấy đi về hướng đông, anh ấy sẽ không bao giờ đi về hướng tây.

Tô Duệ nhìn Vương Tử Kiều kì kèo nửa ngày, thấy sắp đến giờ học, Đổng Thiên vẫn là không đồng ý, nói thẳng, “Lớp học là nơi học tập, làm sao có thể mang mèo vào!”

Vương Tử Kiều quay lại, trợn mắt với Tô Nhiễm thì thào nói: “Cổ hủ, cổ hủ, chẳng trách Lão Hứa thích hắn như vậy.”

Hai người cổ hủ cùng nhau, chẳng phải họ đã bị thu hút bởi nhau và có một mối quan hệ khắc cốt ghi tâm sao!

Không còn cách nào, ở đây cũng vô dụng, Tô Nhiễm định kéo Tử Kiều đi, nhưng Vương Tử Kiều đã kịp túm lấy cổ áo Tô Nhiễm “ Tiểu Nhiễm, đã đến lúc cậu xả thân rồi “

Tô Nhiễm tự hỏi: “Làm sao xả thân?”

Tử Kiêù mỉm cười không thể giải thích được, móc ngón tay của cô ấy ra ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm đưa tai lại gần.

Sau khi Tử Kiều nói xong, trên mặt Tô Nhiễm đỏ bừng,xen lẫn những đường đen.

Cô vội vàng lắc đầu, “Không được!”

Vương Tử Kiều có chút oán hận thở dài, “Cậu còn tiếp tục chần chừ nữa thì cũng sắp phải lên lớp rồi”

Ngay khi Vương Tử Kiều nói xong, tiếng chuông vào lớp lập tức vang lên.

Trong cả buổi học, Nhiễm Nhiễm đã cố gắng hết sức để tập trung nghe giảng, nhưng Tử Kiều đã đưa cho cô một mẩu giấy ghi chú.

“sau giờ học cậu phải đi tìm Lục Hi, hãy nhớ, phải thật thành khẩn, làm nũng! Làm nũng! làm nũng! những điều quan trọng phải nói ba lần!”