Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Năm Đó Ta Mất Nhau

Chương 1

Hạ. Tôi bước vào thang máy chỉnh tần mình muốn đến rồi chờ đợi bên trong thang máy không một bóng người không giang yên tỉnh này dễ làm cho người ta sợ hãi. “Tinh”

Tôi bước ra khỏi thang máy đi trên dãy hành lang dài tưởng như là bất tận ánh sáng mùa hạ chiếu gọi suốt con đường mà tôi đang đi, tiến đến một căng phòng tôi mở cửa ra khắp căng phòng độc một màu trắng từ màu sơn cho đến nội thất, cạnh cửa sổ có một chiếc dường bên trên là hình bóng một cô gái đang tựa lưng vào đầu giường ngồi trong ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt háo hức dường như cô ấy không quan tâm mấy đến sự hiện diện của tôi.

“À ùm!”

“Ồ đến rồi à tôi đợi cậu nãy giờ đó!”

Cô gái chỉ chú ý đến tôi khi tôi hằng giọng.

“Bà khỏe chứ tôi có đem máy ảnh đến nè!”

“Tuyệt vậy tôi không nghĩ là ông sẽ đem nó đến sớm thế đó?”

“Đồ ngốc à không đem nó đến làm sao mà chụp được bộ dạng mít ước của bà chứ!”

Cô gái phòng đôi má của mình lên thấp giọng nói.

“Tui đâu có khóc đâu đang vui thế cơ mà!”

“Thôi bớt nóng đi không chụp lần này tôi sợ sau...!”

“Xem bói không Hoàng tui xem cho!”

Lam ngắt lời tôi, rồi cô ấy lấy từ trên đầu dường ra một bộ bài đôi mắt hớn hở nhìn về phía tôi tay thì liên tục ra hiệu hối thúc tôi, tôi tiến lại ngồi xuống bên cạnh giường nói.

“Thôi tôi hết tiền rồi!”

Lam cười rồi đặt bộ bài xuống.

“Yên tâm đi lần này không lấy tiền đâu!”

Lam vừa nói vừa lật bài bất chấp việc tôi có đồng ý hay không.

“Hoàng này mai sau ông sẽ có hơi cô đơn một chút đó!”

“Thì tôi đó giờ luôn vậy mà bà bói kiểu gì vậy?”

Lam tiếp tục lật bài rồi cô ấy bỗng nhiên bật cười, cười đến mức cô ấy phải ôm lấy bụng của mình.

“Lam bà bị gì vậy đừng làm tôi sợ mà bộ bà bị chạm phải mạch cười à?”

Lam xua tay nói.

“Không tại vì lá này nói ông sẽ chỉ yêu mỗi một người cho đến hết đời luôn đấy ha ha!”

“Thật là tào lao quá mai này tôi lên đại học rồi tha hồ mà có người yêu mới xem ra bà bói không đúng rồi!”

Nghe vậy Lam đặt bộ bài xuống ngước nhìn ra cửa sổ bên ngoài trời tháng bảy chói chang xuyên qua những khe lá của cây bàn trồng trước sân chiếu thẳng vào trong căng phòng.

“Này Hoàng mọi người chụp ảnh kỷ yếu hết rồi phải không?”

“Không còn tôi với bà nè!”

Nói rồi tôi lôi trong áo ra hai tấm bằng tốt nghiệp một tay nhét tấm bằng vào tay Lam tay còn lại thì loay hoay chỉnh lại bộ tóc cho cô ấy.

“Chuẩn bị đi lúc chụp mà bà khóc là tôi không cho chụp lại đâu đó!”

“Ha ha nếu vậy thì tôi sẽ không đi chơi cùng ông nữa đâu!”

Vừa chỉnh máy ảnh tôi vừa nói.

“Được rồi được rồi gắng chụp xong bức này rồi và bữa sau mình cùng đi chơi nha mình cùng đi đến tham quan trường đại học nè còn đi thư viện nữa chứ đến lúc đó...đó..bà phải chỉ tôi...nửa..hức!”

“Cái gì mà bảo người ta không khóc sao tự nhiên khóc trước tôi rồi ông mít ước quá đấy!”

Lao đi những giọt nước mắt tôi nhìn Lam lúc này đang đưa ánh mắt ngờ vực về phía tôi.

“Được rồi bà chỉnh chu lại đi tôi bấm hẹn giờ là chụp đó nhe!”

“Có ông đó tự lo đi!”

Sau khi hẹn giờ cho máy ảnh tôi tiến đến chỗ Lam hai người chúng tôi cùng giơ hai tấm bằng lên khóe miệng nhếch lên và cứ thế hai đứa cứ vậy mà cười một giây hai giây rồi ba rồi năm rồi bảy cứ thế một phúc trôi qua không một động tỉnh Lam vẫn giữ nguyên khuôn mặt đó vừa cười vừa hỏi.

“Ông chỉnh bao nhiêu phúc vậy mà sao lâu thế?”

“Có mười giây thôi mà sau nó chưa chụp nữa?”

Tôi bỏ tấm bằng xuống cẩn thận tiến đến chiếc máy ảnh chỉ sợ nó sẽ chụp bất ngờ rồi trở tay không kịp.

“À thì ra là tui chưa lấp pin!”

“Banggggg”

“Cái đồ chết tiệt này làm người ta đợi nãy giờ!”

Sau một trận đòn từ Lam cuối cùng tôi cũng lấp xong pin vào máy ảnh rồi cẩn thận hẹn giờ lại một lần nữa, sau khi hẹn giờ xong tôi tiến lại chỗ Lam lúc này hai đứa đã thấm mệt nên quyết định để tấm bằng dưới đùi hai chúng tôi chỉ ngôi cạnh nhau mặt hướng về máy ảnh thời gian lúc này dường như trôi chậm hơn bất kì lúc nào.

“Này Hoàng ông có biết gì không!”

“Gì chứ?”

Lam mỉm cười nói dường như không quan tâm đến kết quả của bức ảnh.

“Tui còn một lượt bói nữa đó nhưng lần này ông phải đổi lấy một thứ đó có muốn nghe tui bói không?”

Tôi thở dài chấp nhận.

“Nó nói sau này ông sẽ hạnh phúc và có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu ông quên đi cái thanh xuân này đấy!”

“Để tôi đoán xem nhé cái mà tôi phải đổi lấy cho lượt bói cuối cùng này là thanh xuân không có em có phải không? Đồ ngốc à em tham lam quá đó!”

Tôi nhìn Lam nói tiếp.

“Dẫu cho sau này anh có đau khổ đi chăng nữa anh vẫn chấp nhận vì anh biết mình không thể quên được em dẫu cho đó có là gì đi chăng nữa!”

Chiếc máy ảnh đã chụp được một bức ảnh đẹp ngoài dự kiến bên trong là hình ảnh một cô gái đang nỡ một nụ cười tràng trề nhựa sống dù đôi mắt ấy có nhắm tịt lại cũng không làm giảm bớt nét rạng rỡ đó bên cạnh là chàng thanh niên dẫu đang cười nhưng đôi mắt lại mang chút buồn không biết vì điều gì nhỉ.

_

Ít lâu sau những cơn gió mùa thu đã kéo đến tôi cũng đã nhập học mang chiếc cập trên lưng tôi nặng nền lê từng bước lên cầu thang tiến vào lớp học khá may mắng là tôi chưa đi trễ đặt chiếc cặp xuống ghế thì có một âm thanh trong trẻo cất lên.

“Xem bói không bạn tui xem cho!”

“Thôi tôi hết tiền rồi!”