Chương 30: Thần Đông giở trò cưỡng ép

Nam Đại

Biện Vũ ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ thiêu đốt cả bầu trời.

Phỉ Phỉ vừa đẩy cửa tiến vào, tay cầm túi giấy xua xua trước mắt cô, nói: "Biện Vũ, dậy uống thuốc."

Biện Vũ ngồi vào bên cạnh bàn, mở ra túi giấy, lấy thuốc bên trong ra, trong lòng cô đầy cảm kích, nói ra âm thanh lại bởi vì sinh bệnh mà giọng nói yếu ớt:

"Cảm ơn bạn, Phỉ Phỉ"

"Tiền mua thuốc, đợt lát nữa mình trả lại bạn"

Phỉ Phỉ gỡ xuống khăn quàng cổ, nhìn Biện Vũ lắc đầu:

"À không, Thuốc này không phải do mình mua"

"Thuốc này là Thần Đông đưa đến"

Biện Vũ vừa nghe, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi Phỉ Phỉ: "Bạn nhìn thấy Thần Đông?"

Gần đây, Thần Đông lại bận rộn, cả ngày Biện Vũ cũng không thấy được bóng dáng của hắn.

Biện Vũ cảm thấy cô gần đây cũng có chút chịu ảnh hưởng của Dương Đào sư tỷ, theo như lời sư tỷ nói, bạn trai này, có cũng như không có.

Phỉ Phỉ treo khăn quàng cổ lên, thành thật trả lời Biện Vũ: "Mình không thấy... thuốc này, là hắn đặt ở chỗ dưới lầu của dì quản lý ký túc xá."

Biện Vũ có chút mất mát, hư hư lên tiếng.

Phỉ Phỉ tiếp tục nói: " Dì dưới lầu nói người đưa thuốc cho bạn, cao lớn, lại đẹp trai, tinh thần cũng không tệ lắm"

“Không phải Thần Đông còn có thể là ai?”.

Tuy rằng hắn luôn bận rộn công việc, nhưng vẫn quan tâm mua thuốc cho cô.

Biện Vũ nhẹ nhàng thở ra, tức khắc cảm thấy chính mình có chút đáng thương, cuộc sống đại học giống như cái oán phụ khuê phòng.

Phỉ Phỉ ngồi vào bên cạnh cô, phủi đi mấy cái hộp thuốc trên bàn một chút, phát hiện đều là chữ cái Tiếng Anh, cô cũng lười đọc.

Phỉ Phỉ đẩy đẩy Biện Vũ đang thất thần, nhìn cô nói: "Dù sao cũng là sinh viên, tiếng Anh lưu loát. Trước khi uống bạn nhớ nhìn rõ ràng liều lượng như thế nào nha"

Biện Vũ gật đầu, thần sắc uể oải liền bưng nước ấm đem viên thuốc nuốt xuống, lại bò lên trên giường ngủ.

Phỉ Phỉ thay xong quần áo đi ra ngoài, cô còn nghĩ hỏi Biện Vũ muốn ăn chút cái gì không? Lại thấy Biện Vũ đắp chăn, hai mắt nhắm nghiền trên khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cô ấy lại đi ngủ.

_______

Biện Vũ ngủ một giấc, đã là ngày hôm sau.

Đang chửi thầm chính mình như thế nào có thể ngủ nhiều như vậy, Biện Vũ cầm lấy hộp thuốc trên bàn nhìn lướt qua, không hổ là thuốc đặc hiệu trị sốt.

Ngủ một giấc, người cô thì tốt rồi, nhưng mà ngực vẫn còn rầu rĩ, khí bị nghẹn rất là không thông.

Vừa vặn, di động mép giường liền rung nhạc chuông lên.

Biện Vũ vừa nhìn, là Thần Đông thấy đầu không thấy đuôi, người kia tới.

"Anh ở dưới lầu em, bệnh của em tốt hơn chưa?"

Biện Vũ cầm di động, dán ở bên tai: "Ân, khá hơn nhiều"

"Xuống lầu, anh muốn gặp em" Thanh âm Thần Đông truyền đến, sóng điện hỗn tạp, nghe không rõ hỉ nộ.

Biện Vũ thật không có để ý khẩu khí Thần Đông như thế nào, cô cao hứng phấn chấn mặc cái áo khoác chạy xuống lầu.

Tại cầu thang, Biện Vũ gọi điện thoại cho nữ bạn học đội vũ đạo: "Hôm nay bạn đi luyện tập sao?"

"Đi xin phép nghỉ giúp mình. Cơ thể mình mắc bệnh còn chưa khoẻ"

Đầu dây bên kia vang lên thanh âm ù ù, rất nhiều người, nữ bạn học đang vội vàng ngồi xe lửa về nhà, thanh âm cô mang theo chút hoài nghi, nói với Biện Vũ: "Luyện tập? Luyện tập cái gì?"

Bất quá cô nàng thực mau liền nhớ lại: "Nha, những người chưa có nền, không biết gì mới đi"

"Chúng ta đã có nền sẵn, lúc khai giảng chỉ cần đi học một vài động tác nhịp là được a "

"A, hiện tại mình đang vội vàng về nhà. Biện Vũ, nghỉ đông vui vẻ nha"

Người này! Biện Vũ nghĩ thầm nếu không cần đi luyện tập, ngày mai cô cũng có thể dọn dẹp một chút đồ đạc, dứt khoát về nhà.

Biện Vũ đứng ở dưới ký túc xá, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện bóng dáng Thần Đông.

Ô tô bên cạnh bíp lên một tiếng, Biện Vũ mới thấy rõ người ngồi trên ghế điều khiển, là Thần Đông.

Thần Đông từ trong xe vươn đầu ra, gọi cô lên xe.

Biện Vũ lên xe, vốn dĩ chỉ mới hỏi tiền hắn kiếm được từ đâu, cô đã đủ đau đầu rồi. Hiện tại, Thần Đông lại có thêm một chiếc xe.

Trong lòng cô hiện tại nhịn không được, đang muốn mở miệng hỏi chuyện thật rõ ràng.

Bên tai liền nghe thấy Thần Đông phát động xe, xe chậm rãi đi về phía trước, hắn nhìn cô nói: "Anh mang em đi đến cái chỗ tốt"

Rất gần

Chỉ chốc lát đã đến, công viên quả vải bên cạnh Nam Đại, xe liền dừng ở mấy hàng cây xanh.

Tới nơi này làm gì?

Thời điểm Biện Vũ đang muốn hỏi hắn, Thần Đông giúp cô cởi bỏ đai an toàn, tay chống ở lưng ghế cùng ghế trên, thanh âm nhỏ hỏi cô: "Biện Vũ, chúng ta làm đi. Lần trước, em đã đồng ý với anh"

Dứt lời, thân trên hắn liền càng ngày càng tới gần.

Cô đã đáp ứng hắn.

Biện Vũ lại giận đỏ mắt, đôi tay bắt đầu dùng sức đẩy ra Thần Đông cơ hồ cúi người tiến lên, cô thở dốc liên tục, mang theo chút virus tàn sát bừa bãi cơ thể vẫn còn suy yếu: "Em, hiện tại em vẫn còn bệnh"

"Anh có bệnh đi, Thần Đông"

Hắn như thế nào sẽ làm cái chuyện này!

Nói xong câu đó, tay Biện Vũ chống cửa sổ xe, kịch liệt ho khụ lên.