Nam Đại
Biện Vũ đẩy ra Uông Tiết Nhất đi về, sau cô kìm nén ấn xuống nỗi sợ hãi trong lòng, bất ổn chạy tới phòng thí nghiệm.
May mắn, phòng thực nghiệm còn chưa có tiến hành xong, lão sư hoá học nhìn cô liếc mắt một cái, làm cô chạy nhanh đi làm thực nghiệm.
Biện Vũ mặc áo blouse trắng vào, đi đến trước máy ly tâm lấy đồ vật.
Thời điểm ghi báo cáo thực nghiệm, một người bạn học trong ban ngồi lại đây, cũng trong đội vũ đạo, cô hỏi: "Biện Vũ, học kỳ sau, sân vận động bắt đầu muốn có đội cổ động viên biểu diễn trợ hứng, muốn đi cùng hay không? Mình còn chưa có nhảy qua đội cổ động viên đâu"
Biện Vũ đang choáng váng não vì tính toán so sánh tỷ lệ, cô cũng không nhảy qua a.
Biện Vũ suy nghĩ một hồi mới đáp ứng cô bạn: "Đi thôi, kịch bản lần trước mình bị thương, đã lâu cũng không đi luyện tập"
Nữ bạn học cảm kích cầm tay cô: "May mắn có bạn đi cùng mình"
Dứt lời, còn nhắc nhở một câu: "Biện Vũ, tay bạn thật lạnh, cẩn thận sinh bệnh nga, gần đây trời lại đổi mùa"
Chợ phía Nam chỉ có mùa hè cùng mùa đông thay phiên nhau.
Lúc trước cơn bão cuồng phong Butterfly rào rạt đi qua, chợ phía Nam liền nghênh đón mùa đông.
Nộp xong báo cáo thực nghiệm, Trần Mạn Mạn cùng Phỉ Phỉ hỏi cô có đi về chung hay không? Biện Vũ gật đầu, đi thu thập đồ vật.
Gió đêm thổi xôn xao, ba người quấn chặt quần áo trên người, co đầu rút cổ trở về ký túc xá.
"Các bạn định trải qua kỳ nghỉ đông này như thế nào a?"
Trần Mạn Mạn hỏi, báo cáo thực nghiệm nộp xong, trường học bên này cũng không có chuyện gì làm.
Biện Vũ cùng đầu kia điện thoại nói chuyện cùng ba mẹ về tình hình hiện tại, cô nói đội vũ đạo nghỉ đông muốn luyện tập đội cổ động viên, khả năng cô tạm thời không thể về nhà.
Phỉ Phỉ ngồi ở trên ghế nghiêng thân mình qua, hỏi Biện Vũ: "Học kỳ này, Thần Đông nhà bạn kiếm được không ít tiền, hai người không thừa dịp nghỉ đông đi ra ngoài chơi chơi?"
Biện Vũ lắc đầu, cả người mệt mỏi thả mình vào trong chăn: "Mình muốn đi luyện tập cùng đội cổ động viên, không rảnh đâu"
Đêm nay ở hành lang thật kinh tâm động phách, Biện Vũ nằm ở trên giường tưởng tượng, trong lòng nghĩ đến mà sợ.
Bất luận kẻ nào chỉ cần thấy Uông Tiết Nhất, khí thế tràn đầy cũng sẽ xì hơi lại, đây là không có lý do gì.
Giống như là chơi trò chơi, dũng sĩ hứng thú hừng hực đi đánh đại ma vương. Lúc gặp được, còn chưa kịp rút kiếm ra hô to một câu "đại ma vương để mạng lại"
Hộ giáp trên người tự động co lại một nửa, không biết còn nghĩ rằng trước khi xuất phát không đi đến cửa hàng binh khí tu sửa chuẩn bị vũ khí.
Đây được gọi là cài đặt trong trò chơi, hoặc là lỗi.
Nhưng mà hiện thực ngoài đời, Uông Tiết Nhất cố tình chính là tồn tại như vậy, không cần một binh một tốt, chỉ cần bâng quơ nói vài câu, Biện Vũ phải ngoan ngoãn bỏ mũ đầu hàng, tay đưa ra chịu trói.
Ký túc xá tắt đèn, một mảnh đen tối.
Cả người Biện Vũ hôn hôn trầm trầm, ngủ không yên, yết hầu gian nan đau.
Trong mộng lúc ẩn lúc hiện đều là mặt Uông Tiết Nhất, hắn giở đủ trò xấu xa với cô, đem cô ấn ở trên tường ở hành lang, cởi đi áo sơ mi cô.
Ngón tay tà vọng lướt qua mỗi một chỗ trên người cô.
Tiếp theo lại xuất hiện cảnh tượng Thần Đông ở phòng y tế săn sóc đút cô ăn cái gì.
Cảnh trong mơ đan chéo tới đan chéo đi, Biện Vũ bừng tỉnh, bên tai nghe ù ù, cô nghe không rõ là trời mưa hay là trời không mưa.
Cô hốt hoảng suy nghĩ một chút, lại khép lại hai mắt.
Sợ hãi thất trinh, bị cưỡиɠ ɧϊếp làm nhục, thời điểm đổi mùa, hơn nữa đêm qua gió lạnh thổi liên tục, Biện Vũ lại mắc bệnh.
Sáng sớm hôm sau.
Chợ phía Nam đang đổi mùa, lời nói của nữ bạn học quả nhiên trở thành sự thật.
Thời tiết chuyển lạnh, Biện Vũ ở trong cái chăn thật dày nhô đầu ra, khuôn mặt nhỏ bị thiêu hồng hồng, mồ hôi chảy liên tục, thoạt nhìn thật đáng thương.
Tay Phỉ Phỉ sờ sờ cái trán Biện Vũ, là phát sốt.
Nghỉ đông gần đây, hơn phân nửa người trong vườn trường đều mắc bệnh.
Trên mặt Phỉ Phỉ có chút khó xử, sáng sớm Trần Mạn Mạn đã sắp xếp hành lý bao lớn bao nhỏ về nhà, mà cô lại muốn thừa dịp nghỉ đông đi làm kiếm ít tiền, cô đau lòng sờ sờ Biện Vũ: "Bạn nằm yên, mình kêu Thần Đông mang bạn đi bệnh viện khám xem. Thẻ bảo hiểm y tế bạn để ở chỗ nào?"
Biện Ngọc đau đầu như muốn nổ tung, chỉ vào ngăn kéo bên cạnh bàn.
Nói xong, Phỉ Phỉ cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi di động Thần Đông.
__________