Nam Đại
Bên trong hàng lang, đèn kích hoạt bằng giọng nói "bang" một tiếng, tắt ngấm.
Một mảnh trong bóng tối, trên ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, ánh lửa nhỏ mảnh mai vụt tắt lại hồng lên, tựa như hô hấp.
Mưa bùm bùm đánh vào trên cửa sổ, có lẽ là công nhân thi công không chú ý, trên bệ cửa sổ còn sót lại một mảnh góc kính chưa được tháo ra.
Các góc nhọn pha lê của tấm kính phát ra một thứ ánh sáng tinh tế và trong trẻo, những hạt mưa đập vào đó, mưa ngấm và trượt xuống các góc nhọn.
Ánh mắt Uông Tiết Nhất khó hiểu, tùy tay ấn tắt tàn thuốc, ngón trỏ tay trái hắn, chạm vào trên góc nhọn pha lê, đầu ngón tay hơi chút dùng sức, chậm rãi xẹt qua.
Lòng bàn tay bị đâm vào, một vệt tơ máu, chậm rãi thấm máu ra bên ngoài, như là ngọn lửa nhảy lên trong bóng tối.
Dục niệm không giảm, như trái tim đang cháy.
Trước toà nhà thực nghiệm, thời điểm Thần Đông rời đi, hắn lặng lẽ nói ở bên tai Biện Vũ.
"Em đã đồng ý anh, lần sau"
Biện Vũ đỏ bừng mặt, cho đến khi nhìn bóng dáng hắn biến mất ở trong bóng đêm mênh mang, cô mới hướng phòng thí nghiệm đi đến.
___________
Biện Vũ ở thang lầu từng bước từng bước đi lên trên, đèn kích hoạt bằng giọng nói theo từng bước chân cô sáng lên.
Ở hàng lang lầu bốn, đèn kích hoạt bằng giọng nói đột nhiên bật sáng, Biện Vũ thấy Uông Tiết Nhất đang đứng trước cửa sổ.
Cô không biết nên làm cái biểu tình gì, không biết nên nói những lời gì. Trong lòng Biện Vũ nghĩ nghĩ, Uông sắc quỷ đi tìm chết đi.
Uông Tiết Nhất nhìn về phía Biện Vũ, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, chỉ nhìn cô nói một câu: "Lại đây"
Mang theo ý vị cưỡng chế nào đó, lời nói nghe không ra cảm giác.
Cô mới không thèm đi qua, cô đi qua chính là tên ngốc.
Biện Vũ làm bộ không nghe thấy lời hắn, tay đáp trên then cửa thang lầu, thời điểm tay cô đang chuẩn bị mở ra, cánh tay phía sau lại bị Uông Tiết Nhất kéo lấy một phen, đem cô kéo đi vài bước rồi, đem cô đè ở trên tường.
Phía sau lưng Biện Vũ đυ.ng phải tường, hai tay lại bị một tay Uông Tiết Nhất dùng sức cầm cổ tay, nhấn trên đỉnh đầu một cái. Cô lập tức bắt đầu giãy giụa thân mình, cũng bị đầu gối hắn đè lại, bị ngăn chặn chặt chẽ. Cả người như là con cá đáng thương nằm trên cái thớt.
"Uông Tiết Nhất, anh lại muốn làm sao?" Biện Vũ thấp kêu.
Giữa nam và nữ có sự chênh lệch sức lực cách xa nhau, cổ tay cô bị chế trụ hoàn toàn, không dùng lực được, vặn vẹo không được.
Người đàn ông vươn ngón trỏ tay trái, để đến bên môi cô gái, bá đạo ra lệnh nói. "Liếʍ"
Biện Vũ có chút kinh ngạc, rũ mắt, phát hiện trên lòng bàn tay ngón trỏ hắn có một đường máu, để sát bên môi cô.
Liếʍ? Tên này có bệnh đi.
Biện Vũ nghiêng đầu, lại như là thiên tính người phụ nữ, nhất thời mềm lòng nhớ tới hắn tốt xấu gì cũng đã cứu cô hai lần, thanh âm cô không khỏi hạ thấp:
"Phòng thí nghiệm có hòm thuốc, tôi đi tìm băng cá nhân dán cho anh. Anh xem được không?"
"Rửa sạch, sau dán băng cá nhân vào là có thể ổn, được không?"
Uông Tiết Nhất cúi đầu, nhìn môi đỏ Biện Vũ, cô cho dù không son môi, vẫn là nhan sắc hồng hồng, tươi đẹp nở nang, làm người âu yếm.
Nước mưa hỗn tạp trên lòng bàn tay, một vết thương nho nhỏ rỉ ra từng đợt máu tươi. Chút máu đỏ tươi như ngọn đèn nhỏ im lìm trong bóng tối đã chờ người không về từ lâu.
Uông Tiết Nhất nói lần thứ hai: "Liếʍ"
Biện Vũ mắt thấy Uông Tiết Nhất kiên trì lì lợm như thế, lúc này trong lòng cô đang xảy ra cuộc chiến giữa trời và người. Cô muốn chạy trốn lại bị hắn đè ở trên tường, cả người không thể động đậy, cô chỉ có thể cùng hắn xác nhận: "Tôi liếʍ, anh liền thả tôi trở về?"
Uông Tiết Nhất vẫn là kiên trì nói câu kia, thanh âm trở nên ôn nhu, như là dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, vì muốn cô hé miệng ra.
"Liếʍ sạch sẽ, Biện Vũ"
Cũng không đồng ý cho cô trở về.
Đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Uông Tiết Nhất, Biện Vũ sợ hãi mở ra cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón trỏ hắn.