Chương 1: Phòng thay đồ play (H)

Biện Vũ học đại học hai lần. Xác thực mà nói, lần đầu cô học ở chợ phía Nam, lần thứ hai cô học ở chợ phía Đông.

Lần đầu tiên ở Nam Đại, cô học được hai năm liền thôi học. Dùng hai chữ để đánh giá là "Tuyệt vọng".

Lần thứ hai ở Đông Đại, trong lòng cô run sợ, như là đang đứng ở trước sườn núi sâu không lường được. Cô thời thời khắc khắc sợ hãi Uông Tiết Nhất sẽ tìm tới, sau đó hắn lập tức giơ tay đẩy ngã cô, lại lần nữa rơi xuống vực sâu. Dùng hai chữ để đánh giá là "Kinh sợ".

Ở Đông Đại, ngày hôm đó diễn ra lễ tốt nghiệp. Sau khi người dẫn chương trình hô lên đến lượt ban ứng dụng hoá học, Biện Vũ lên đài lãnh bằng tốt nghiệp, tám ngọn đèn công suất lớn đồng thời chiếu sáng xuống sân khấu. Cô đứng ở bên cạnh thầy hiệu trưởng, tay nhỏ ôm giấy chứng chỉ tốt nghiệp khoa chính quy. Đôi mắt cô khóc thật đáng thương, hốc mắt hồng hồng, cái mũi nhỏ cũng bắt trước hồng hồng theo.

Sau khi Biện Vũ bước xuống sân khấu, cô cùng các chị em tốt ở ký túc xá chào hỏi nhau. Các chị em hỏi cô vì sao lại khóc? Khuyên cô đừng khóc nữa, lại ôm Biện Vũ vào lòng ôn nhu mà an ủi.

Biện Vũ không thể không ngừng khóc, nước mắt liên tục chảy xuống như các hạt châu. Cô ngăn không được, bùm bùm rớt xuống.

Bạn cùng lớp đều thấy tò mò mà truy hỏi cô:

"Biện Vũ, chỉ là nhận bằng tốt nghiệp đại học thôi mà, sao lại kích động đến như vậy? Với lại thành tích học tập của Biện Vũ không kém tới nỗi không thể nhận được bằng tốt nghiệp nha."

Kỳ thật, chỉ có trong lòng cô biết rõ, cuộc đời cô xem như đã chịu đựng cái hố đại học này, thuận lợi mà nhận bằng tốt nghiệp ra trường.

Cô yên lặng lắc đầu, tiếp nhận khăn giấy trong tay chị em tốt đưa tốt, lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, toàn bộ cái mũi nhỏ lại hít hít hồng hồng. Trái tim đang treo lơ lửng lại hạ xuống, cô rời khỏi chỗ đông người trò chuyện lâu này, dốc sức đi lên phía trên, khoé mắt không ngừng cay.

Ở Đông Đại, thời điểm Biện Vũ đi qua nhà ăn, cô sẽ luôn đi ngang qua phòng luyện múa trên đường. Một phòng nhỏ màu xanh nằm riêng biệt, cô liền đứng ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong.

Bên trong phòng là những tấm gương lớn ở bốn phía. Nếu ai đứng bên trong, chỉ cần cử động một vài động tác, toàn bộ động tác đều sẽ được thu vào trong tận đáy mắt.

Có một nữ sinh đang khiêu vũ ở trong phòng múa, trong lúc giơ tay nhấc chân đều bộc lộ sự ưu nhã cùng hào phóng, giống như một con thiên nga đen cao quý ưu nhã. Tiếp theo là một trận bước chân bước thật nhanh biến đổi, xoay tròn nhảy lên ở giữa, làn váy trắng tinh giương cao rồi lại hạ xuống, nhẹ nhàng như một con bướm đang lưu luyến bụi hoa.

Biện Vũ vừa xem vừa không dám chớp mắt, cô đứng đó xem hết toàn bộ điệu múa hoàn chỉnh của nữ sinh. Trong lòng cô vừa hâm mộ vừa chua xót, cô cũng đã từng múa như vậy, cũng đã từng vui sướиɠ như vậy.

Thế nhưng về sau, loại vui sướиɠ này liền biến dạng.

---------------------------

Uông Tiết Nhất sẽ đợi ở đây đến thời điểm cô luyện múa, hắn sẽ nắm tay cô hướng bên trong phòng thay đồ kéo đi vào. Sau đó, hắn liền đóng cửa lại, cánh cửa sẽ ngăn hết tất cả mọi thứ bên ngoài và trong phòng, giống như hai thế giới riêng biệt. Chuyện đã xảy ra liền không thể ngăn cản.

Ở bên trong phòng thay đồ, hắn là vua, chi phối cô toàn bộ, thân thể, tự do và ý chí của cô.

Ở bên ngoài phòng thay đồ, hắn cũng là vua, cô chạy mãi vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Bất luận ra sao cô đều phải luôn nghe lời hắn, dâng tất cả mọi thứ, kể cả thân thể của chính mình cho hắn, không cần quan tâm lòng cô có nguyện ý hay không?

Thân hình Uông Tiết Nhất cao lớn chen chúc trong phòng thay đồ chật ních. Khi cô bắt đầu chống cự, tay liền bị hắn nắm lấy đặt ở trên tường,

"Chúng ta ở chỗ này thử làm một chút, cả ngày hôm nay anh rất nhớ em."

Biện Vũ giãy dụa, tuy nhiên cũng chỉ phí công vô ích. Cô đè thấp thanh âm mình, sợ lại gây chú ý những người bạn học khác.

"Tôi không muốn, anh thả tôi ra"

"Chuyện này không phải do em quyết định, tiểu Biện Vũ" Uông Tiết Nhất ác liệt, lấy tay che miệng cô lại, che đi toàn bộ cầu xin cùng kháng cự.

Hai tay của cô gian nan mà chống đỡ lên tường, cả người đều là mồ hôi mỏng, run rẩy đến không thể kiềm chế được, gương mặt đầy nước mắt xấu hổ đến đỏ bừng.

Áo trên cùng áo ngực của cô bị đẩy lên tận xương quai xanh, hai vυ" đầy đặn đong đưa nhảy lên nhảy xuống theo từng cử động của cơ thể. Váy ngắn phía dưới bị Uông Tiết Nhất xốc lên, hắn lập tức đẩy lên tận bên hông. Qυầи ɭóŧ màu lam bị hắn kéo xuống đầu gối, lộ ra hai cánh mông mềm mại, thuận tiện cho hắn dâʍ ɭσạи cơ thể cô.

Biện Vũ khuất nhục mà rớt nước mắt, biết chuyện này chẳng còn có thể cứu vãn, liền mở miệng cầu xin hắn:

" Uông Tiết Nhất, chúng ta đi ra ngoài làm. Tôi không muốn bị làm ở chỗ này. Cầu xin anh! Cầu xin anh!"

Tay Uông Tiết Nhất xoa nắn lung tung mọi nơi, một cái tay khác dễ dàng tìm được hoa huyệt hồng nhạt lộ ra giữa hai đùi cô, lỗ huyệt đang gắt gao mấy máy co rút lại, cơ khát giống như chưa có ai từng ghé thăm qua.

Ánh mắt Uông Tiết Nhất chợt trầm xuống, xem ra tối hôm qua hắn còn chưa dùng đủ sức đút cho tiểu huyệt này được ăn no.

Hắn hơi chút vỗ về chơi đùa tiểu huyệt Biện Vũ vài cái, cũng mặc kệ tiểu huyệt đã ướt hay chưa ướt, liền đem côn ŧᏂịŧ thô dài sưng to cắm mạnh vào hoa huyệt, mạnh mẽ va chạm vài cái. Cảm giác thân thể Biện Vũ dưới thân hơi căng thẳng, miệng nhỏ bật ra vài tiếng kêu thảm. Trong lòng hắn liền sảng khoái vô cùng, môi mỏng cúi xuống ở bên tai cô nói chút lời hạ lưu, khó nghe:

"Tiểu huyệt em thật chặt, thả lỏng một chút nào. Lại chặt như vậy, anh phải hảo hảo cắm tiểu huyệt em, làm tiểu huyệt em bị thao rộng ra."

"Anh, anh tránh ra"

Không thể chịu nổi, bàn tay Biện Vũ đẩy hắn ra phía sau, liền bị hắn bắt lại. Hai tay bị bắt câu ở trên cổ hắn, thân thể cô bị chuyển đến bên cạnh. Phòng thay đồ có dán một tấm kính lớn chạm đến mặt đất ở trên tường, vẻ mặt cô mê ly, gương mặt hồng hồng. Biện Vũ nhìn chính mình trong gương, cảm thấy chính mình như một da^ʍ phụ.

"A, a ách , a ách" Biện Vũ khống chế không được chính mình, không tự giác bật ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

Tay Uông Tiết Nhất nắm lấy cái vυ" to của cô, vυ" cô bị hắn đỉnh lộng đong đưa lên xuống, đầṳ ѵú hồng nhạt nhô lên ở trong khe hở giữa ngón tay thon dài của hắn. Đầṳ ѵú cô thực mẫn cảm, sớm đã phản bội chính mình, thoải mái đến mức muốn được hắn vỗ về chơi đùa nhiều thêm.