Chương 2: Quốc thù gia hận

Có cần ngông cuồng thế không?

Ta xuyên qua cửa sổ giấy bị chọc thủng nhìn người bên trong, khăn tay đặt ở chóp mũi, một cước đạp cửa phòng ra.

Người bên trong cả kinh, tiểu bạch hoa bị dọa tới mặt mày biến sắc.

Tiêu Kỳ lâu thật lâu mới trấn định vẻ mặt nói: "Thẩm Hưu Ninh, bổn tướng quân từng nói, nơi này là khu vực cấm, ai cho ngươi xông vào?"

Nhìn đi, lại là ta làm sai.

Mắt ta bao trùm ôn hòa cười, lẳng lặng nhìn bọn họ cố làm ra vẻ trấn định.

Đột nhiên có chút ngứa tay, không biết sao lại đặc biệt muốn đánh người.

Chỉ là vô tình, đến lúc tỉnh táo lại, một cái tát đã rơi xuống mặt mềm mại ướŧ áŧ của tiểu bạch hoa rồi.

Không thể không khen sức lực của ta, vết đỏ rất đều, đỏ trắng xen lẫn, tuyệt đẹp.

"Nhìn rõ chưa, Tiêu Kỳ, ta đánh nàng." Ta ấm áp như gió xuân mở miệng, bộ dáng có mấy phần muốn được khen.

Sắc mặt Tiêu Kỳ lạnh lẽo, đau lòng kéo người vào trong ngực bảo vệ, giơ tay phải lên đánh về phía ta.

Ta nhàn nhạt lắc đầu, phu quân này không tốt, khổng vũ hữu lực* không phải giả, đầu óc không ổn.

*孔武有力 - rất oai phong và có sức mạnh

Đối mặt với sát thủ nhất bảng, hắn còn muốn động võ?

A Tứ vuốt tóc cắn môi, ý cười trong đôi mắt nhanh chóng bị tà nịnh thay thế.

Ba chiêu, Tiêu Kỳ đã bị đánh quỳ rạp xuống đất.

"Một đời, một kiếp, một đôi."

Ngón tay nắm cằm tiểu bạch hoa, ta nhẹ giọng ngâm.

"Nhưng mà mỹ nhân à, ngươi đặt ta ở chỗ nào vậy?"

"Bổn Quận chúa gả tới là chính thê, chỉ cần ta không chết, có vẻ như ngươi chỉ có thể làm tiểu thϊếp."

"À không, thϊếp cũng không được làm."

"Thấp nhất là cái gì ha?" Ta thấp giọng hỏi.

"Là thông phòng." Tố Nhạc đáp lại.

A Tứ kinh ngạc trợn to đôi mắt như chuông đồng của nàng: "Chẳng lẽ không phải tên trộm sao?"

"À!" Ta cười một tiếng, môi mỏng tiến gần lỗ tai Đường Nhu.

"Hóa ra là trộm ha."

"Chẳng qua là tại sao mỹ nhân không tố cáo ta đánh ngươi?"

"Lần này cũng không phải vu oan, là đánh thật, ngược lại sao hôm nay ngươi an tĩnh như thế?"

"Không lẽ biết được, trưởng tỷ ta là một nữ nhi yếu đuối, mà ta là Thẩm Hưu Ninh thật sự biết gϊếŧ người?"

Ta vừa dứt lời, nữ nhân ngã ngồi dưới đất huyết sắc rút đi.

Con ngươi không thể tin: "Ngươi, lúc đó không phải ngươi ở Nam Cương sao?"

Ta cười một tiếng, không trả lời.

Trái lại Tiêu Kỳ bên này còn chưa quay về thực tại, lạnh lùng hỏi: "Thẩm Hưu Ninh, ta với ngươi chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, ngươi đến tột cùng vì sao lại cố ý gả cho ta?"

Vì sao à?

Dĩ nhiên là vì quốc thù gia hận.

Ngón tay ta khẽ nhấc vuốt ve khuôn mặt tuấn tú khiến người ta si mê này, khăn gấm tỉ mỉ lau đi vết đen trên má.

Dùng sức vỗ vào mặt hắn: "Tất nhiên là vì yêu rồi, tỷ phu."

Một tiếng "Tỷ phu", dọa người kia sợ run rẩy, ta nhếch môi khẽ cười.

Chỉ một ánh mắt, hắn liền bị A Tứ áp chế đến phòng tân hôn.

Nến đỏ trong phòng tân hôn sắp tàn, sau tấm bình phong, là một tấm linh vị được đặt trên bàn bát tiên.

Trên linh vị viết: "Thê của ta, Thẩm Ngọc Ninh."

"Tỷ phu, gả cho ngươi là nguyện vọng của trưởng tỷ, giấc mộng này, nàng đã ấp ủ rất nhiều năm, cuối cùng hôm nay đã thực hiện."

Nến đỏ lập loè, không hiểu sao lại mang tới mấy phần âm u quỷ dị, mỗi một chữ ta nói, huyết sắc trên mặt nam nhân vơi đi vài phần.

Cho đến khi ta nói hắn sau này dành thời gian mỗi đêm trong phòng tân hôn, sắc mặt hắn tái nhợt, không còn huyết sắc.