Chương 50

"Tiểu An a, ta muốn viết một bức thư vậy làm sao bồ câu có thể đưa tới người cần gửi?".Hàn Phong từ đại sảnh trở lại thư phòng, vừa đi vừa hỏi Tiểu An.

"Thái tử người chỉ cần nói nhỏ vào tai bồ câu tên người cần gửi, nhất định nó sẽ tìm được người kia"

"Kỳ diệu vậy sao?"

Mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu An, nhưng mà cũng không hỏi thêm. Đúng là ngày xưa người ta vẫn truyền tin với nhau bằng bồ câu mà. Vội vã về thư phòng viết một bức thư, nội dung thư là một trang giấy tuyên thành có kích thước ước chừng khổ giấy A4. Tiểu An không khỏi một trận kinh ngạc. Vì sao ư? Vì trang giấy này xếp lại trọng lượng cũng quá lớn đi. Điều này có thể tạm bỏ qua, còn chữ viết kia, thật sự là quá xấu.

Trách sao được a, người ta không quen dùng bút lông lại phải viết chữ giản thể. Xấu một chút cũng có thể chấp nhận đi. Liếc liếc nhìn Tiểu An đang nén cười bên kia. Không khỏi một trận thở dài. Đem thư nhét vào chân bồ câu. Nói nhỏ bên tai "Bồ câu ngoan, mang thư này đến Tiểu nương tử Uyển Nhi của ta". Tung tay thả bồ câu bay lên bầu trời đêm, ánh đèn le lói có thể thấy bóng dáng bồ câu lượn vài vòng rồi bay mất trong đêm. Hy vọng là không bị ai bắt mần thịt đi.

"Tiểu An, ngươi nói bao lâu thì Uyển Nhi nhận được thư?"

Ngồi trong thư phòng không có tâm tình đọc tấu chương. Đã hai ngày trôi qua vẫn không có tin tức bồ câu mang về. Nhìn cả đống tấu chương trên bàn không khỏi than thầm là tự mình gây họa. Ngày trước là phụ Hoàng tự phê duyệt tấu chương, cũng vì mấy cái ý kiến Hàn PHong đưa ra nào là con cái phải chia sẻ lo âu cùng Phụ Hoàng...kết quả là không ít những tấu chương được mang đến Thư phòng Đông Cung Thái tử. Mất hết một khoảng thời gian. Ta nhất định phải đòi tăng lương mới được.

Đã hai ngày từ khi Như Nguyệt đập bàn bỏ đi, số lần Hàn Phong gặp Như Nguyệt rất ít, có khi là chạm mặt lúc thỉnh an Phụ Hoàng cùng mẫu hậu rồi hai người lại tách ra. Không ngủ cùng giường, bởi Hàn Phong cho rằng sắc đẹp yêu mị kia làm mình phạm lỗi với Uyển Nhi mất thôi.

----

Bên kia Lãnh Nguyệt Cung.

Uyển Nhi đang luyện kiếm, có một chú bồ câu nhỏ xinh, lông rất mượt và sạch sẽ trông như được chăm chú rất kĩ. Bồ câu đậu trên vai nàng, không khỏi một trận khó hiểu. Từ trước đến giờ nàng liên lạc với các tỉ muội trong Lãnh nguyệt cung chính là không phải chú bồ câu này, nhìn thấy chân trái có giấy nên gỡ ra xem. Vừa mở ra không khỏi nhăn mày, mà cái nhăn mày này cũng thập phần xinh đẹp.

Đầu tiên là chữ quá khó đọc đi.

Thứ hai, ai đời lại viết thư gửi bồ câu mà cả trang lớn thế này.

Nội dung thư:

"Gửi Tiểu Nương tử. Gần cả tháng nay ta không nhìn thấy nàng, ta thật sự rất nhớ. Chữ viết của ta có thể quá khó đọc, nàng kiên nhẫn một chút. Ta muốn nói với nàng tưởu lâu đã xây xong, nàng hãy triệu tập các tỉ muội Lãnh nguyệt cung đến kinh thành, đây là cơ sở để mọi người làm ăn trao đổi với nhau. Trang viên dành cho nàng đã tốt. Khi về kinh thành nàng có thể đến ngụ lại. Cảnh vật rất đẹp, ta tin nàng sẽ thích.

Cuối cùng vẫn là câu nói: Tiểu Nương tử ta nhớ nàng.

Nhận được thư nhớ hồi đáp.

Người gửi - Hàn Phong"

Đọc xong không tránh được khóe miệng cong lên, cũng không có tâm tư luyện kiếm liền trở về phòng tìm giấy bút viết thư trả lời. Nhưng Uyển Nhi người ta viết rất ít, chữ viết lại càng đẹp. Nội dung ngắn gọn "Không được cuồng ngôn. Ta sẽ sắp xếp trở lại kinh thành sớm". Xong lại thả bồ câu trở về bầu trời xanh. Ánh mắt lóe lên niềm hạnh phúc khó tả.

----

Đang rối rắm bực bội thì có tiếng động ngoài cửa sổ, Tiểu An vui mừng "Thái tử có thư".

"Nhanh nhanh đưa ta xem".

Hàn Phong không đi vòng qua bàn mà đứng từ trên ghế nhảy thẳng qua bàn tấu chương. Ở thư phòng Hàn Phong ăn mặc rất gọn gàng, không mặc áo khoát nên sẽ không vướng bận. Rất thoải mái.

Sao thư lại ngắn thế này? Cả một câu nói nhớ càng không có. Nàng thật kiệm lời. Trầm ngâm một lúc sau lại tìm bút ghi lên vài chữ "Nàng phải nhanh, Ta đợi!"

"Thái tử Ca ca, ta cần tìm Thái tử ca ca". Tiếng Cửu Hoàng tử vang vọng lại vội vã. Không đợi Hàn Phong cho phép đã xông vào thư phòng. Hàn Phong vừa chống đầu vừa xem tấu chương, cũng không có ngẩng đầu nhìn Hàn Nhân "Đệ làm gì hốt hoảng vậy?"

"Ca, Phía Bắc tình hình đang căng thẳng. Quân địch quấy nhiễu ngoài thành, âm mưu cướp đoạt lương thực. Trần tướng quân gửi thư khẩn cần Phụ Hoàng mở kho cứu tế bá tánh và chuyển lương thực để quân cầm cự thêm. Nếu không sẽ phải lui binh về thủ. Không thể tấn công".

Lúc này Hàn Phong mới ngẩng đầu nhìn một chút Hàn Nhân "Từ đâu đệ có tin tức này?"

Vốn dĩ tin này còn đang bí mật giải quyết, làm sao Hàn Nhân biết được? Chỉ nghe Hàn Nhân phân trần "Nhị Hoàng huynh vừa đến xin gặp phụ hoàng, đúng lúc đệ đến thỉnh an. Biết được chuyện này"

"Đệ nghĩ sao?"

"Nhị Hoàng huynh là muốn tranh công".

"Ý Phụ hoàng thế nào?"

"Phụ hoàng nói cần suy nghĩ lại. Vẫn chưa ra quyết định".

Nói đến đây ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý công công "Tham kiến Thái tử điện hạ".

Trao đổi ánh mắt với Cửu hoàng tử, hai người như hiểu ý nhau, Hàn Phong giả vờ hỏi "Không biết Lý công công đường xa đến Đông cung là có việc gấp gì?"

"Là Hoàng thượng cho mời Thái tử điện hạ vội vã vào cung". Lý công công rất giữ lễ nghi mà nói.

Nhanh chống khoác lên người một kiện áo coi như là hợp lễ nghi, liền mang Cửu Hoàng tử theo vào cung.

Trong thư phòng nằm phía sau Kim Loan Điện, Hoàng đế Nam Cung Nhạc không khỏi tức giận ném tấu chương xuống đấu "Quả là không xem trẫm ra gì? Bao nhiêu Ngân lượng, lương thực cứu tế phát đi đều không đủ. Bọn họ là muốn qua mặt Trẫm dễ dàng sao?"

Lý công công vừa vào lại hành lễ "Hoàng thượng xin hãy bớt giận, tránh ảnh hưởng không tốt đến Long thể. Thần đã cho mời Thái tử đến rồi"

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng"

Cửu hoàng tử và Hàn Phong cùng cuối người hành lễ. Lúc này Hoàng đế mới lấy lại bình tĩnh, cũng không có tức giận mà trở về ngồi trên ghế, trước án là một núi tấu chương.

"Thái tử nói một chút cho Trẫm biết, có cách gì để ngăn chặn bọn tham quan này không? Tất cả ngân lượng và lương thực chưa đến tay dân thì đã vào túi bọn chúng. Nói xem trẫm sao có thể ngồi yên như không có chuyện gì được đây?"

Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi nói "Muốn giải quyết triệt để tất cả các vấn đề chỉ có thể giải quyết chiến tranh đang diễn ra. Vì sao? Chiến tranh sẽ gây tổn thất cho cả ta và địch. Phải ngồi xuống hảo hảo đàm phán một phen"

"Không có chiến tranh, dân không lầm than đói khổ. Không có sinh ly tử biệt. Kinh tế phát triển, diệt trừ tham quan chỉ là điều sớm hay muộn"

"Vậy Thái tử ca có biện pháp nào?". Cửu hoàng tử có vẻ gấp gáp.

"Số lượng lương thực và ngân lượng từ ngân khố đưa ra phải được kiểm kê đầy đủ, có sự xác nhận của người phụ trách. Đưa đến quan quân vận chuyển là một lần xác nhận. Cứ như thế cho đến tay người dân. Mỗi địa phương tình hình dân số điều nắm rõ. Dựa theo số liệu quan địa phương đưa ra để cấp phát số lượng vừa đủ. Và chắc chắn phải có người tin cậy giám sát"

"Nhi thần cho rằng, các quan viên trong triều cần đi thực tế khảo sát tình hình con dân, không phải cứ đứng trong triều nghe chầu là được. Ngoài kia có xấu đi chăng nữa, quan viên địa phương chỉ trình tấu là tốt. Làm sao bảo đảm công bằng cho người dân?"

"Để tránh thổ phỉ cướp bóc lương thực và ngân lượng trên đường vận chuyển. Nhi thần có biện pháp và có một đội quân đáng tin cậy để vận chuyển. Kế hoạch chi tiết sáng ngày mai lên triều nhi thần sẽ trình lên phụ hoàng"

"Sau khi xử lí xong nạn đói và quân lương ngoài trận Bắc. Nhi thần đề nghị phụ hoàng cho người đi sứ để đàm phán. Nhất quyết không nên để chiến tranh xảy ra"

Say mê nói, quên mất từ đầu đến giờ chỉ có bản thân mình nói. Hoàng thượng và Cửu hoàng tử thì lắng nghe kế sách của Hàn Phong mà quên mất cần nói gì. Sau khi nói xong, Hàn Phong gọi một tiếng "Phụ Hoàng, Nhi thần đã nói xong".

"Hảo, tốt lắm. Theo kế hoạch của Thái tử mà làm".

"Nhân Nhi, Trẫm có việc cùng Tĩnh nhi nói riêng. Con có thể lui trước". Hoàng đế ý tứ rất rõ ràng. Vì vậy Cửu hoàng tử đành không tình nguyện lui về trước.

Thư phòng còn lại Phụ tử hai người......