Chương 28: Thân phận sáng tỏ

Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người ai làm việc nấy. Quận chúa đại nhân trở lại thư phòng kiểm tra báo các từ các chưởng quầy. Hàn Phong dạo này có sở thích ngắm toàn cảnh đêm khuya ở cổ đại, mượn được cây thang của gia nhân quét dọn bắt đầu leo lên mái ngói cao vững chãi của vương phủ. Vừa hì hục leo lên tới nơi thì nghe giọng nói quen thuộc.

"Huynh tốn công sức như vậy để làm gì". Người hỏi không ai khác là Uyển Nhi.

"Sao mụi lại ở đây?"

"Huynh ở đây được, vậy ta không ở đây được sao?". Uyển Nhi nghiêng đầu hỏi Hàn Phong.

"Được chứ, gặp được người cùng sở thích thật tốt"

Thật ra Như Nguyệt nhớ lần trước ở khách trọ ngoài thành, nhớ giây phút hai người ngồi ngắm trăng, nên ra đây nghĩ lại một chút về tình cảm của mình. Không nghĩ rằng gặp Hàn Phong ở đây.Và điều làm Uyển Nhi nghi vấn nhất là cái tên "Hàn Phong" là ngẫu nhiên hay là có lí do gì?. do dự một lát Uyển Nhi hỏi: "Tên của Huynh do cha mẹ đặt sao?"

"Ta chưa tìm được cha mẹ ruột, nhưng nghe cha mẹ nuôi kể rằng lúc nhận ta về nuôi, ta còn rất bé. Trên người đeo miếng ngọc bội khắc chữ "Hàn Phong", nên gọi tên ta như vậy". Hàn Phong bỏ đi hai chữ "Nam Cung" vì nghĩ chẳng liên quan gì.

Uyển Nhi giật mình, xoay người nhìn chằm chằm Hàn Phong. Giơ tay nắm lấy tay trái của Hàn Phong, không thể tin vào mắt mình, trước mắt là một nốt ruồi màu xanh nằm trên bàn tay trái. Tiếp tục là giơ tay đưa lên trán, vén tóc Hàn Phong, lại là một nốt ruồi nằm giữa đỉnh trán. Thu tay về Uyển Nhi lại nói "Huynh có thể cho ta xem ngọc bội của huynh không?"

"Được chứ, ta cũng đang đi tìm nguồn gốc của nó đây". Hàn Phong lấy ra miếng ngọc bội đeo trên cổ đưa cho Uyển Nhi. Nàng cầm lấy ngọc bội tay hơi run, so với hình ảnh phác hoại Hoàng hậu nương là một.

"Trả cho huynh"

"Muội sao vậy? Không khỏe hả?"

"Ta không sao? Ta mệt rồi muốn đi nghỉ sớm". Lại dùng khinh công đi mất. Còn lại Hàn Phong một mình trên mái nhà, đang suy tính cho kế hoạch ngày mai. Không cần đến tửu lâu, nên sẽ có một vài điều bất ngờ dành tặng cho Quận chúa và Uyển Nhi.

Trở lại phòng, thân thể có chút chấn động, Uyển Nhi không thể tin được Hàn Phong chính là Đương Kim Thái Tử của Nam Triều. Điều lo lắng nhất của nàng bây giờ là đoạn tình cảm này, ngàn còn xứng đáng? Một khi Hàn Phong bước lên ngôi vị Thái tử, làm sao có thể chọn một dân nữ như nàng ở bên cạnh?

Sáng hôm sau, Uyển Nhi gặp Thượng tướng quân trên đường vào cung nên hai người đi cùng.

"Thượng tướng quân, tiểu nữ đã tìm được người có đặc điểm như Hoàng hậu nói, mời ngài đến Khôn Ninh cung nói chuyện sẽ tiện hơn"

"Được"

Đến Khôn Ninh Cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã chờ sẵn. Hoàng hậu vội vã "Hai khanh không cần đa lễ, mau nói"

"Uyển Nhi đã tìm được người như Hoàng hậu nói"

Thượng Tướng Quân tiếp lời "Người này là Hàn công tử, trên đường Quận chúa từ chỗ sư phụ nàng trở về đã giúp đỡ công tử. hiện tại người đang ở phủ Quận chúa"

"THật sao, mau truyền ý chỉ của trẫm triệu kiến Hàn Phong công tử, trẫm cần xác nhận lại thân phận". Hoàng thượng ra lệnh

"Thần thϊếp không thể chờ lâu hơn nữa, giờ thần thϊếp muốn đi cùng Uyển Nhi và Thượng Tướng quân đến phủ Quận chúa". Hoàng hậu nói với Hoàng thượng.

"Được được, Hoàng hậu bình tĩnh, Trẫm sẽ đi cùng nàng"

Lý công công chuẩn bị xe ngựa ngay lập tức, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã thay trang phục như thương nhân bình thường, hai người cùng một xe ngựa, THượng tướng Quân và Uyển Nhi đi cùng một xe.

Khoảng mười giờ sáng, Hàn Phong và Phúc ca đã mua xong một số vật dụng cần thiết để làm xích đu và ghế dựa. Đυ.c đẻo theo bản vẻ với sự giúp sức của Phúc ca cũng đã ổn, chỉ cần ráp lại là hoàn thành.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đến nơi chỉ thấy một thiếu niên đang ngồi giữa sân đυ.c đẻo một đóng gỗ lộn xộn. Hoàng hậu chạy vội đến trước mặt Hàn Phong gọi "Tĩnh Nhi".

Đang chăm chúc gọt đẽo, nghe tiếng gọi Hàn Phong ngẫng đầu lên, chỉ thấy một vị phu nhân sang trọng , Quý phái, khoảng chừng 45 tuổi. Vội phủi bụi trên người rồi lảo đảo đứng dậy.

"Phu nhân, người gọi ta sao?" Để chắc chắn Hàn Phong chỉ tay vào mình.

Quan sát nốt ruồi trên tay, trên trán, không lẫn vào đâu được, Tướng mạo, chân mày, khí phách y như Hoàng Thượng, mi dài, đôi mắt biết cười giống Hoàng hậu. "Con đúng là Tĩnh Nhi của Trẫm và Hoàng hậu". Người nói là Hoàng thượng.

"Có phải trên người con có một miếng ngọc bội khắc chữ "Nam Cung Hàn Phong" không ?"

Hàn Phong đang suy nghĩ « lạ thật, hôm qua Uyển Nhi hỏi, hôm nay phu thê hai người này hỏi. Nhưng họ đi cùng Uyển Nhi có lẽ không phải người xấu".

Nói rồi lấy ra ngọc bội đưa cho Hoàng hậu , vừa nhìn thấy miếng ngọc bội, Hoàng hậu lao vào ôm chầm lấy Hàn Phong gọi "Tĩnh Nhi". Hoàng thượng đứng cạnh bên vui mừng không nói nên lời.

Hàn Phong không hiểu nên vẫn đứng đơ người, Vội gỡ tay người đang trói chặt mình ra "Phu nhân người nhìn nhầm rồi, ta không phải Tĩnh Nhi của người".

Quay sang tìm Uyển Nhi cầu cứu, nhưng chỉ nhận được ánh mắt đồng tình của nàng. Với sự nhạy bén của Hàn Phòng, giờ phút này cũng đã hiểu vấn đề.

"Huynh có nhớ lần trước ta nói ngọc bội của huynh nhìn quen mắt không ? Bởi vì đó là ngọc bội mà ngày thường Hoàng hậu vẫn vẽ khi người nhớ đến huynh". Người nói là Quận chúa Như Nguyệt.

"PHụ Vương, Lúc ta gặp huynh ấy, huynh ấy như từ trên trời rơi xuống, huynh ấy ăn mặc rất lạ lùng không giống như người ở đây".

THượng tướng quân suy nghĩ rồi nói "Ám vệ hoàng cung và thuộc hạ của Đường cung chủ đã ngầm điều tra tổ chức có hình xăm đầu sói, một trong số bọn họ khai rằng : Ngày đó tướng lĩnh bọn họ sau khi ôm Thái tử bỏ chạy về phía rừng, đột nhiên trời tối đen lại, cuồng phong nổi lên, sau đó một luồn sáng kèm lốc xoáy dữ tợn, người của Thái tử phát sáng, nguồn sáng trên người thái tử gặp luồng sáng của cơn lốc xoáy cả tên tướng lĩnh cũng Thái tử biến mất trong nháy mắt. Mọi thứ lại yên bình trở lại như chưa hề xảy ra. Bọn họ hốt hoảng buông đao bỏ chạy, và đến bây giờ mỗi đêm họ đều giật mình thấy giấc mơ đó".

"Lúc ta đến đây cũng nhờ luồng sáng lạ kéo ta đến". Hàn Phong giải thích.

Thượng tướng quân khom người hành lễ "Thần Trần Triển tham kiến Thái tử điện hạ"

"Sao vương gia lại gọi ta như vậy, ta tổn thọ a"

"Trước mặt người chính là Đương kim Hoàng Thương và Hoàng hậu của Nam Triều, Người chính là Thái Tử điện hạ của Nam Triều đây"

Mọi việc xoay chuyển nhanh thật, giờ thì Hàn Phong đã là Thái tử cao cao tại thượng, tương lai lại trở thành vua một nước. Đường cung chủ thì phải trở về khi nhiệm vụ đã xong. Quận chúa trong lòng tư vị không nói nên lời vì bên tai vẫn còn nhớ lời Hoàng hậu nói "Nếu Tĩnh nhi còn sống thì Như Nguyệt sẽ là Thái tử phi".........

Mỗi người một suy nghĩ.......