Chương 23: Bắt cá

Khu đất trống Phía Tây....

"Hàn Phong, ngươi thấy Diều của ta bay cao hơn diều ngươi không?" Quận chúa ngẩng mặt nhìn diều, không nhìn Hàn Phong hỏi.

"Ờ ờ, bay cao thật, nhưng lát nữa nàng thu diều về sẽ mệt hơn ta nha. Haha" . Hàn Phong đắc ý cười.

"Bổn cung phải làm việc này sao?" . Quận chúa ngạc nhiên hỏi.

Nhận ra mình thật ngốc nghếch khi nói điều này. Hàn Phong nói "Dù sao không đáng bao nhiêu tiền, thôi chúng ta không cần thu diều về, bỏ đây đi"

"Ta không cho phép, ngươi phải thu diều về cho ta. Phải thật nguyên vẹn không được hư hỏng. Nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi" . Quận chúa hâm dọa.

Hàn Phong không nói thêm, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Mặt ta có dính gì sao ?"

"Không có. Ta chỉ muốn hỏi nàng có biết vì sao ta muốn dẫn nàng đi thả diều không ?"

Quận chúa không đáp lời. Với kiểu đối đáp này Hàn Phong đã quen. Nói tiếp "Sở dĩ diều bay được là nhờ ngược hướng gió, cũng giống như cuộc đời con người càng gặp nhiều trở ngại, khó khăn sẽ làm chúng ta vươn tới phía trước hơn. Nếu chỉ muốn đi theo con đường êm đềm không gió lớn, chắc chắn đời chúng ta sẽ giống như con diều kia, nằm bẹp dưới đất".

Im lặng...

"Ta là muốn tốt cho người, chuyện của Phụ vương nàng nên suy nghĩ lại đừng trách ông ấy nữa. Dù sao cũng là thân sinh của nàng mà. Nàng vẫn còn ông ấy là người thân, đừng để sau này hối hận đã muộn".

"Hàn Phong chưa nói cho ta biết thân thế của ngươi". Quận chúa không trả lời mà buông một câu hờ hững.

"Ta sao ? Ta đến từ một nơi rất xa nơi đây. Nơi đó cha mẹ, ông bà của ta rất thương ta nhưng họ không phải thân sinh ra ta. Rồi một hôm, ta vô tình bị lạc đến đây. Đến bây giờ ta vẫn chưa tìm cách trở về được". Anh mắt nhìn xa xăm Hàn Phong lên tiếng.

"Ngươi có muốn tìm lại cha mẹ của mình không ?"

"Mỗi việc ta tin đều có sự sắp xếp của thượng đế. Nếu ta đã đến đây, có lẽ có liên quan đến cuộc đời ta. Nên việc tìm cha mẹ và việc trở về ta sẽ thuận theo tự nhiên. Ta không hề biết gì về cha mẹ của mình. Ta chỉ có miếng ngọc bội này bên người thôi". Hàn Phong kéo miếng ngọc bội đeo trên cổ đưa cho Như Nguyệt xem.

Như Nguyệt nhận lấy ngọc bội, bên trên khắc chữ « Nam Cung Hàn Phong ».

"Ta thấy ngọc bội này rất quen, đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Ta sẽ cố gắng nhớ lại. Có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi"

"Từ từ thôi không gấp. Suy nghĩ nhiều quá không tốt cho sức khỏe của nàng"

"Hàn Phong là đang lo lắng cho ta ?" Quận chúa cười như không cười hỏi.

"Ta chỉ quen mỗi nàng có địa vị cao sang, tất nhiên là lo lắng. Nàng là đầu mối duy nhất để ta tìm được người thân đấy"

"Trả cho ngươi". Quận chúa ném ngọc bội cho Hàn Phong. Giận dỗi bước đi về phía con suối.

"Như Nguyệt, không phải nàng định tắm lộ thiên ở đây đấy chứ ?" Chạy đuổi theo Quận chúa vừa la lớn.

"Có tin bổn cung may miệng ngươi lại không ?" Liếc mắt trừng Hàn Phong.

"Bổn cung đói". Dáng vẻ này dịu dàng như một con mèo nhỏ. Thái độ của Quận chúa thay đổi thật nhanh.

Hàn Phong từng thấy trên phim người ta đâm cá thật dễ dàng, nhưng sao cả canh giờ rồi mà không đâm được con nào. Đổi chiến thuật, Hàn Phong tìm đá chặn lại những khe hở, tránh cá bơi ra ngoài. Nhưng bất lực ngồi bệt xuống tảng đá lớn giữa suối.

"Này, ngươi định để ta đói chết sao? Ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu". Quận chúa chấp tay sau lưng vừa đi tới vừa nói.

"Ta thật sự hết cách rồi". Vừa nói tới đây đã thấy một bóng người lướt ngang.... Nhìn lại thấy Quận chúa đạp nước, dùng cành cây khô đâm vèo vèo xuống nước. Xoay người đạp nước đáp xuống trước mặt Hàn Phong " Đây, nhanh đi xử lí".

Trời ạ. Chỉ một cái lướt ngang thôi mà bắt được hai con cá lớn, đâm chuẩn xác như vậy "Như Nguyệt nàng dạy ta công phu này được không? Đợi ta đợi ta". Tay mang cây khô ghim hai con cá chạy với theo quận chúa.

"Muốn ta nhận đệ tử không dễ dàng như vậy". Quận chúa vừa ăn cá vừa nói.

Hàn Phong nhìn con cá còn lại đang nằm trên cây ngang đóng lửa " Ta cho nàng phần của ta, dạy ta một ít khinh công đi, gặp nguy hiểm ta có thể thoát thân được"

"Hôm nay bổn cung vui chơi đủ rồi, ăn cũng no rồi, chuẩn bị hồi phủ thôi". Hàn Phong nhận được một đóng "Bơ" từ Quận chúa.

Ăn xong thu thập diều và vật dụng cần thiết, 2 người chuẩn bị trở về.....

-----