Chương 7.2

Vì để hoàn toàn nghiệm chứng tính khả thi, Lâm Miểu ăn uống no đủ xong lại cố ý đi dạo quanh cửa thành một vòng. Bên kia cũng có một tiệm cơm, giá cả so với quán cậu ăn trưa nay rẻ hơn nhiều, nhưng bên trong quán các công nhân đến ăn chỉ lẻ tẻ mỗi mấy người, mặc dù là ngồi bên trong nhưng cũng chỉ có hai bát bốn miệng ăn, cơm tẻ ngược lại như cơm khô, tiểu nhị sắc mặt cũng khó nhìn.

Lâm Miểu vốn đang định tranh thủ đi them mấy tiệm nữa, nhưng nhìn sắc trời đã không khác lắm so với thời gian cậu ước định với phu xe, đành phải trở về vương phủ xem xét sau.

Lần này xuất môn, ăn cơm tại nhã gian hơi đắt, phải bỏ ra tới 300 văn tiền, hiện giờ trong tay Lâm Miểu chỉ còn sót lại 24 lượng lẻ 7 văn. Lại còn mười mấy ngày nữa mới đến tháng sau, lúc đó có thêm tiền tiêu hang tháng, tích cóp chắc chắn đủ 30 lượng.

Thời điểm đó chắc đủ mở một tiểu điếm nhỏ gây dựng sự nghiệp, nếu như có thể thành công, cậu cũng coi như là có một doanh nghiệp nhỏ, càng có thể đường đường chính chính rời khỏi vương phủ, tiết kiệm sức lực không ít.

Lâm Miểu thỏa thuê mãn nguyện, chỉ trong vòng nửa tháng đã đi đi lại lại nhiều lần, khảo sát tình hình ở gần bến tàu ngay cửa thành rất rõ rang.

Nơi đây xác thực là không có tiệm cơm lớn nào, chỉ có những tiểu thương hoặc nhóm tiểu thương buôn bán, mà phần nhiều chỉ bán mì sợi, bánh màn thầu và các loại dưa muối chấm xì dầu hoặc tương. Buổi trưa ở bến tàu có một canh giờ nghỉ giải lao, nếu như đổi thành thời gian quen thuộc ở hiện đại của Lâm Miểu thì đại khái chính là khoảng mười hai giờ đến 2 giờ hơn một chút.

( 1 canh giờ = 2 tiếng )

Vùng cửa nam thành này phồn vinh thì phồn vinh, các tiệm quán so với trong thành lại rẻ hơn rất nhiều, nhưng hòa cùng dòng người tới tới lui lui cũng rất bận rộn, đặc biệt là sinh ý từ các tàu buôn dừng chân tới thử ẩm thực, cho nên tiền thuê cũng tương đối hợp lý.

Lâm Miểu tìm vài người, kết quả vừa hỏi tâm liền nguội một nửa. Cậu coi trọng được mấy cửa hàng nhỏ mà một tháng tiền thuê lên tới 10 lượng, mà thuê là thuê nửa năm một lần, trong tay cậu tiền thuê nửa năm còn không đủ, càng không nói tới tiền vốn sinh ý đằng sau.

“Chỉ 10 lượng một tháng, xung quanh là nội thành gần Tấn vương phủ, vậy đã đủ để lấy giá mặt tiền cửa hiệu mấy chục lượng một tháng rồi, sinh ý chỗ này so với ngoài kia không kém chỗ nào, hiện tại không thuê, về sau chỉ có tăng giá.” Chủ tiệm nửa điểm cũng không lo Lâm Miểu không thuê.

Nghèo thật sự là vạn ác chi nguyên*, Lâm Miểu tràn đầy hứng khởi mà xuất môn, giờ lại cúi đầu ủ rũ về nhà.

( vạn ác chi nguyên: nguyên nhân của vạn khốn khổ )

Cậu sống ở nơi tiểu viện vị trí hẻo lánh, ngoài tường chính là hẻm nhỏ đằng sau vương phủ, lúc thường ít người tới, thập phần thanh tịnh an bình.

Bích Như rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương, ra khỏi cửa có nhiều bất tiện, Lâm Miểu dẫn nàng theo vài lần cũng không cho đi nữa, đều là tự mình xuất môn làm việc.

Vừa về tới nhà, Bích Như đã lôi kéo cậu xoa eo đấm chân bưng trà rót nước, làm như Lâm Miểu đi ra ngoài là đi vạn lý trường chinh*.

( Vạn lý Trường chinh (wanli changzheng), tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km)[1], bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Trong cuộc Vạn lý Trường chinh, kéo dài 370 ngày [1] từ 16 tháng 10 năm 1934 đến ngày 19 tháng 10 năm 1935, Hồng quân luôn luôn bị quân của Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. )

Lâm Miểu nghỉ ngơi một chút liền tiếp tục lẩm nhẩm tính toán thời điểm bản thân cậu có thể tích cóp đủ tiền thuê cửa tiệm giá hiện nay, Bích Như như vừa chợt nhớ ra, khuôn mặt tươi cười hướng Lâm Miểu nói: “Công tử, nghe đại nương ngoài kia nói Vương gia hôm nay đã trở lại.”

Lâm Miểu bận rộn nửa tháng nay đã sớm đem Trần Ninh ném ra sau đầu, đột nhiên bây giờ lại nghe thấy tên y, tâm mới nhảy một cái, chỉ kém chút nữa là sặc nước trà.

Bích Như nghĩ cậu vậy là đang cao hứng, Lâm Miểu lại lại lòng đầy khẩn cầu mong Trần Ninh không nhớ ra mình.

Cũng không biết là lời khẩn cầu của Lâm Miểu có hiệu quả, hay là Tuyết Nương cao tay, Trần Ninh trở về được hai ngày cũng không thấy nhớ nhung gì tới Lâm Miểu, luôn ở trong viện tử ngày đêm vui đùa cùng Tuyết Nương, ngoại trừ nghe qua chút tin tức bên Trương di nương, hậu viện sân sau không hề liếc mắt để ý. Còn lời hứa trở về sẽ bầu bạn bên cạnh Lâm Miểu Trần Ninh sớm đã quên sạch.

Lâm Miểu một bên cảm thấy Trần Ninh kẻ này quả nhiên là đại móng heo hỗn đản nói trước quên sau, một bên lại cảm thấy bản thân cậu thực sự là phúc lớn mạng lớn, chỉ mong Trần Ninh lại nhanh nhanh ra ngoài, để cậu có thể sống ung dung tự tại hơn.

Cậu ở cái sân hẻo lánh này, bình thường không kiếm chuyện với Tạ Diễm, chỉ cần cùng Trần Ninh lại không có quan hệ gì, vậy triệt để không còn bất cứ dính dáng gì tới tuyến tình cảm của nhóm nam chủ nữa.

Lại đếm đếm bạc, tháng này ban đầu được phát tiền tiêu hàng tháng, Lâm Miểu giữ lại một chút để phòng bất trắc bất cứ tình huống nào, mặt khác lại dành một khoản ra để tích cóp chi tiêu, tổng cộng 30 lượng bạc toàn bộ đều ở trong rương nhỏ đặt ở dưới gầm giường cậu, từ sáng đến tối trước khi ngủ luôn phải mở ra đếm một chút, đếm đếm lại thấy vui vẻ gần nửa ngày, này đều là tương lai sự nghiệp mở rộng tài chính của cậu đó. Lâm Miểu nhìn chằm chằm tiểu nguyên bảo, càng ngắm càng thấy chúng nó đáng yêu vô cùng.

Trăng treo đầu cành liễu, Lâm Miểu nằm ở trong phòng tối ngẩng đầu khóe miệng mỉm cười tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.

Hoàn cảnh gian khổ, người cũng phải mở lòng thoáng chút, bằng không chắc sầu đến chết rồi.

Tuy rằng phải ra ngoài chạy vạy ngược xuôi sóng gió có chút khổ cực, nhưng khoảng thời gian này cậu ăn uống no đủ, vận động cũng đủ, cảm giác thân thể đã khá hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn yếu ớt hư nhược như nguyên bản Lâm muội muội kia.

Mặt khác cũng bởi vì xuất môn nhiều hơn, làn da của cậu cũng sạm đi không ít, mất đi cảm giác son phấn yểu điệu, càng tô đậm thêm nét dương quang chói sáng.

Nghe nói lần này Trần Ninh về chỉ ở lại năm ngày, vậy nên hai ngày sau Trần Ninh sẽ rời đi, chính cậu lại càng vui vui vẻ vẻ.

Lâm Miểu nghĩ tới nghĩ lui thoáng chốc đã thiu thiu buồn ngủ, không chút nào để ý tới mái ngói trên đỉnh đầu phát ra những tiếng động bé.

Từng tia nắng sớm bắt đầu xuyên sau những đám mây in xuống vạn vật, các bà tử trong phủ đã thức dậy bắt đầu một ngày mới bận rộn. Bên viện tử sân nhà Lâm Miểu vậy mà vẫn yên tĩnh, mãi cho tới khi mặt trời chiếu sáng toàn bộ sân, Bích Như cùng bà tử mới lục tục thức dậy.

( được cả cái viện lười chảy thây giống e Miểu =)))

Có một chủ nhân lười biếng như Lâm Miểu, hạ nhân rất có phúc khí. Nguyên bản lúc đầu nhóm bà tử thể hiện rõ sự bất mãn vì phải ở đây làm việc cho Lâm Miểu, lúc này đều dần hòa tan, cảm thấy cũng không tệ lắm. Nơi đây sống cũng không phải thiếu thốn, chủ nhân lại dễ ở chung, không có cảm giác nơm nớp lo sợ như sống ở các viện khác, ngày thường các nàng ngồi một chỗ thêu thùa may vá tán gẫu với nhau, nói chung rảnh rỗi chơi đùa cũng không cần tránh chủ nhân.

Bích Như rửa mặt xong xuôi, liền đi xuống phòng bếp nhìn nhìn một chút, tính toán thời gian không sai lắm mới đẩy cửa phòng Lâm Miểu ra, chuẩn bị gọi cậu rời giường.

Không giống mọi ngày, hôm nay Lâm Miểu ngủ rất sâu, đầu âm ỉ nhức nhức, chờ đến khi cậu bị Bích Như đánh thức, vẫn phải bỏ ra nửa ngày sức lực mới mở được mắt.

Có lẽ do tối qua ngủ không ngon giấc, Lâm Miểu nghĩ vậy. Vốn tưởng không có chuyện gì to tát, kết quả khi ngồi dậy, lúc mắt quét qua cuối giường lại thấy chiếc hòm nhỏ cất những đồng bạc tâm đắc cậu luôn cất dưới gầm giường đang mở rộng vất qua loa ở đó, nhưng các tiểu nguyên bảo đáng yêu của cậu một cắc cũng không thấy.

Lâm Miểu giật mình, vội vang dụi dụi mặt mình rồi quay qua nhìn kĩ lại, rương thì vẫn còn đấy nhưng tiền thì không cánh mà bay.

Cậu vội vàng cong eo rướn lên ôm hòm vào ngực, nhìn đi nhìn lại trong ngoài nhiều lần mới phải chấp nhận sự thật, tiền trong rương không còn một đồng.

Việc này như sấm sét giữa trời quang đập thẳng vào đỉnh đầu Lâm Miểu, cậu cúi xuống nhìn gầm giường, bên dưới chỉ còn lại chiếc khóa nhỏ cậu dùng để khóa rương, giờ đã bị phanh thây chia năm xẻ bảy. Lâm Miểu ngồi lộn lại giường, từ trong chiếc túi thập phần ẩn hình bên cạnh móc ra một chiếc chìa khóa khác, chiếc này lại không giống như có người động tới.

Mạn giường còn lưu lại chút bụi hương mỏng bám lên, vê lên đầu ngón tay ngửi một chút, là một mùi hương thơm lạ lùng, rất có thể chứa thành phần mê hương, đó là lí do vì sao Lâm Miểu thấy đầu luôn đau nhức.

Tổng hợp tất cả những dữ liệu thu thập được, có thể thấy một sự thật vô cùng rõ rang, kho bạc nhỏ của Lâm Miểu gặp gian tặc.

Lâm Túng Túng ngồi trên giường ôm hòm tiền trống không nghiêm mặt, cậu khổ cực lâu như vậy, ai ngờ chỉ sau một đêm lại trở về vị trí ban đầu.

( đứa nào ác ôn trộm tiền con t v =))))