Chương 17

Tường thành chỉ cách gang tấc, không có đường lui làm Lâm Miểu chỉ còn cách kiên trì chống cự lại ánh mắt áp bức của Tạ Diễm.

“Lên xe.” Tạ Diễm rốt cuộc cũng mở miệng, ngoài dự đoán của Lâm Miểu là hắn mời cậu lên xe.

Nhìn lại kinh nghiệm trước đó, Lâm Miểu cho rằng Tạ Diễm tốt bụng như vậy cũng chỉ vì chứng minh cho cậu để cậu có thể về phủ thôi.

Cho nên Lâm Miểu hoài nghi lòng tốt của Tạ Diễm, nhưng thật ra lại nghĩ cậu tiến vào trong xe, vậy là có thể che dấu tai mắt người nổi điên nổi khùng chính cậu mới nãy dám phạm thượng gọi thẳng họ tên Vương phi.

Lâm Miểu không dám không nghe, mà cũng không phải không có đối sách. Cậu đi tới trước xe rồi bò lên, sau đó ngồi xuống bất động cạnh phu xe.

Bánh xe vẫn đứng yên tại chỗ không có bất kỳ biến hóa nào.

Lâm Miểu nhìn về phía phu xe, phu xe nhìn thẳng phía trước không có nửa điểm ý tứ muốn vung roi.

Lâm Miểu nhỏ giọng đến gần nói: “Đi đi.”

Ca, ta van ngươi luôn đó.

Phu xe lúc này mới quay đầu nhìn về phía cậu: “Công tử cần phải vào buồng xe.”

Lâm Miểu liên tục xua tay, cảm thấy phu xe thật sự đánh giá cậu quá cao: “Ta ngồi đây là được rồi.”

“Xin công tử không nên làm khó ta, nơi này nhiều người, bất ngờ cũng nhiều, chậm một khắc, Vương phi lại thêm một tầng nguy hiểm.”

Uy hϊếp trực tiếp nện xuống đầu Lâm Miểu, làm cậu tê cả da đầu.

Cửa xe phía sau tuy rằng đóng chặt, nhưng nhận thức việc Tạ Diễm ngồi bên trong vẫn làm toàn thân Lâm Miểu sượng trân cực kì. Trước có lang sau có hổ, mấu chốt là vạn nhất nơi này thật sự có chuyện gì xảy ra, Lâm Miểu có mười cái mạng cũng đền không nổi, sợ là quay đầu liền phải chấp nhận số mệnh lăng trì. Thay vì trực tiếp qua đời như vậy, còn không bằng đánh liều vào ngồi cùng Tạ Diễm một phen.

Thân thể này của cậu còn có thể ăn một chưởng của Tạ Diễm.

Cậu hít sâu một hơi, nhấc cánh tay có chút mềm do mới ăn đau đẩy cửa ra.

Vốn cho rằng bên trong ngoại trừ Tạ Diễm còn phải có thêm tiểu nha đầu hầu hạ khác nữa, không nghĩ tới cả gian xe sang trọng bên trong chỉ có một mình Tạ Diễm.

Quả nhiên cực kỳ thuận tiện để đánh người.

Lâm Miểu vừa mới chui vào, cửa xe liền bỗng nhiên bị đóng lại, bánh xe cũng lập tức chuyển động.

Lâm Miểu nhanh chóng đỡ lấy vách tường ngồi xuống, không dám lại ngã trước mặt Tạ Diễm, quá mất mặt đi.

Ngay cả tay đau nhói Lâm Miểu cũng nhịn được, lông mày không nhíu một cái, nỗ lực biểu hiện ra khí phách của nam tử hán chân chính, sau đó chờ Tạ Diễm nói chuyện.

Không nghĩ tới Tạ Diễm không lên tiếng cũng không động thủ.

Lâm Miểu ngồi xếp bằng, lại hơi di chuyển sang bên cạnh, sau đó cẩn thận mở miệng nói: “Cảm tạ Vương phi giúp đỡ.”

Thân thủ không đánh người cười tươi, trước tiên phải vỗ mông ngựa đã.

Tạ Diễm nhìn về phía cậu, vấn đề hỏi đến mười phần chuẩn xác, “Ngươi ra ngoài thành làm gì, ngươi có biết vụ ám sát lần trước phát sinh ở ngoài thành nam không?”

Lâm Miểu bối rối, cậu làm sao biết được chuyện này, nếu cậu mà biết, cộng thêm tính cách đa nghi của Tạ Diễm, Lâm Miểu tuyệt đối trong vòng một tháng đều tạm thời không dám lảng vảng ở cửa thành nam.

Cậu nhanh chóng giải thích, chỉ sợ bị Tạ Diễm hiểu nhầm thành đồng đảng của thích khách, “Ta không có ý muốn ra ngoài, chính là đứng ở trong thành nhất thời quên mất liền cùng người khác bước ra, vừa ra khỏi thành một bước liền chuẩn bị quay lại, nhưng ta quên không mang giấp phép thông hành, sau đó bị ngăn lại, may là gặp Vương phi trên đường trở về, không thì ta cũng không biết phải làm sao.”

Lâm Miểu không quên ân cần hai câu, sau khi nói xong con ngươi xoay vòng vòng mà nhìn hướng Tạ Diễm.

Chỉ tiếc Tạ Diễm tựa hồ không hề để ý lời cậu nói, thần sắc lãnh đạm trên mặt không có biến hóa thay đổi gì, không thể nói được là còn nghi vấn hay không, nhưng ánh mắt kia dường như chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu Lâm Miểu.

Tạ Diễm là người nào a, lòng dạ độc ác, đa nghi, ra tay còn tàn nhẫn, Lâm Miểu cảm thấy cùng ai cậy mạnh sĩ diện cũng không thể làm vậy trước mặt Tạ Diễm, dù sao mặt mũi và mạng sống cùng đặt trên bàn cân, mặt mũi chính là cái rắm.

Lâm Miểu nuốt một ngụm nước bọt, vì thế ngoan ngoãn thành thật nhìn Tạ Diễm nói: “Vương phi, ngài thật sự coi trọng ta quá, ta nào có bản lĩnh cấu kết với thích khách.”

Tạ Diễm nhìn mặt Lâm miểu, lúc này mới mở miệng nói: “Nói cũng đúng.”

Lâm Miểu ở trong lòng gϊếŧ Tạ Diễm 250 lần. (=)))))))

Là do ta không biết đi cấu kết với ai thôi, ta là muốn cấu kết với người có thể gϊếŧ chết ngươi á đồ lòng dạ đen tối, tên vương Bát Cao Tử, để xem ngươi còn xem thường ai, nói không ngờ ta mới chính là chủ mưu làm thịt ngươi đó!

“Vậy ngươi đứng ở trong thành làm gì?” Tạ Diễm ngồi thẳng, nếu không phải Lâm Miểu cũng coi như nắm rõ nội dung nguyên tác của tiểu thuyết, kia vô luận lời nói hay cử chỉ của Tạ Diễm đều không thiếu nhẹ nhàng phong độ, thực sự không khiến ai nghĩ tới tay hắn đã nhuốm máu.

Ta nói ta đặc biệt đến cửa thành đón ngươi ngươi tin không? Mù hay sao mà thấy nơi này rồi còn hỏi lời vô ích gì.

Lâm Miểu khí thể hùng hổ đối mắt với Tạ Diễm một giây đồng hồ liền giơ cờ trắng chịu trận, trước mặt nam chính không thể chơi trò đấu trí, huống chi trình độ của cậu không cao, còn không bằng nói thẳng lời thật lòng ra, cái này gọi là tự lượng sức mình.

Miệng nhỏ của Lâm Miểu thở ra một hơi, “Ta đi xem xem mọi người thích ăn cái gì, thuận tiện cho ta sau này mở một tiệm cơm mưu sinh tìm con đường sống.”

Tạ Diễm nguyên bản nhìn con ngươi Lâm Miểu sống động xoay chuyển hai vòng, hắn còn cho rằng cậu đang lựa lời lừa gạt hắn, không ngờ tiểu nhút nhát này lại rất thành thật.

“Sống trong vương phủ là điều bao nhiêu người cầu mà không được, lá gan của ngươi cũng không nhỏ.” Lời Tạ Diễm nói ra đặc biệt nghiêm khắc, nhưng thần kinh mẫn cảm của Lâm Túng Túng có thể cảm thấy rõ ràng khí tức xơ xác quanh thân Tạ Diễm đã phai nhạt đi rất nhiều.

Lâm Miểu lấy hết dũng khí, hai tay nắm thành quả đấm đặt lên đầu gối, kiên cường nói: “Ta cảm thấy sống là phải dựa vào bản thân, không thể mãi dựa vào người khác.”

Rốt cuộc cũng nói một câu thật lòng trước mặt Tạ Diễm, Lâm Miểu cảm thấy thoải mái từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, chỉ là không biết Tạ Diễm sẽ phản ứng ra sao. Nếu không phải đề phòng tâm trạng vai chính bất cứ lúc nào cũng có thể xuống bất thường, Lâm Miểu cảm thấy làm một nam tử hán có cốt khí thật sự vô cùng sảng khoái.