Chương 15

Bởi vì sợ đại chân giò muối ngươi nhớ đến chuyện muốn xử lý ta, nhưng ai ngờ ta biết điều như vậy vẫn số khổ? Thật sự là mẹ nó!

Lâm Miểu câu nệ mở miệng: “À thì, bởi vì, bởi vì ta sợ Vương phi bận rộn mà còn phải để ý tới sự tình của ta.”

Tạ Diễm lúc này mới xâu kết được chuỗi sự kiện lại ,hiểu được biệt danh Lâm phúc tinh là bởi vì trùng hợp nhiều chuyện xảy ra giao nhau mà có, còn Lâm phúc tinh thì hoàn toàn mù tịt không biết gì. Chính hắn sở dĩ ngồi đây ít nhiều cũng có liên quan.

Thế sự kỳ diệu, Tạ Diễm hiếm khi cũng cảm thấy buồn cười.

“Về sau không cần phải lo lắng tới tên trộm đấy nữa,” Tạ Diễm nói, “Ngày mai sẽ trả 30 lượng bạc cho ngươi.”

Tâm tình Lâm Miểu từ lúc Tạ Diễm xuất hiện đã bắt đầu ủ rũ sợ sệt, trăm nghìn chuyện xấu rốt cuộc cũng lòi ra được một chuyện tốt.

Mãi đến khi Tạ Diễm sai cậu ôm chăn đệm lên giường ngủ, Lâm Miểu đều không câu nào oán giận. Ngủ giường mềm không việc gì, cho tên vương Bát Cao Tử này cái chăn cũng không việc gì, 30 lượng bạc mới là việc quan trọng.

Lâm Túng Túng không cầu thoải mái không cầu cốt khí, cậu chỉ thích tiền.

Trời tối người yên, toàn bộ vương phủ đều chìm trong yên tĩnh u ninh.

Tạ Diễm nhắm mắt nằm trên giường của Lâm Miểu nhưng lại chưa từng ngủ, hô hấp Lâm Miểu cách đó không xa có thể nghe rõ từng tiếng, từ không vững vàng chậm rãi biến thành trầm trầm an ổn theo quy luật. Thời điểm Tạ Diễm nhắm mắt lại có một loại cảm thụ như Lâm Miểu đang ngủ ngay bên cạnh hắn.

Hắn mở mắt ra, cách tấm màn mờ ảo mà nhìn ra ngoài.

Lâm Miểu nguyên bản đang nằm thẳng đã biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo ôm lấy chăn, một đoạn cẳng chân từ trong chăn thò ra ngoài, dưới ánh trăng ló ra sau tầng mây chiếu qua khung cửa sổ, một chút cũng không giống chân nam nhân, cũng không giống chân nữ tử, có chút mập hơn.

Tạ Diễm thu hồi ánh mắt, dự định nhắm mắt lại lần nữa để vào giấc, bên tai chợt nghe thấy Lâm Miểu nhẹ nhàng rầm rì một tiếng, “Heo…móng.”

Tiếng bĩu môi thầm thì nói mớ đứt gãy truyền đến tai Tạ Diễm, hắn nhíu nhíu mày lại, không nghe rõ.

Cũng may Lâm Miểu ngay sau đó liền hô khẽ một câu: “Đại chân giò muối!”

Cái này thì Tạ Diễm nghe rõ.

Mà Lâm Miểu sau khi rầm rì hai tiếng xong liền trở nên yên tĩnh, ôm lấy chăn không nói tiếp nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, chờ lúc Lâm Miểu tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng choang. Cậu mở mắt ra nhìn đến bên cửa sổ, sau đó liền cúi đầu nhìn chăn mềm trên người mình cùng với vị trí ngủ, tiếp đó lập tức quay đầu nhìn cạnh giường.

Trên giường đã không còn ai, chăn màn được gấp chỉnh tề như không có người ngủ qua.

Có thể Tạ Diễm quả thật có đến đây ngủ, sáng sớm Lâm Miểu ngồi xuống liền thở dài một hơi, chính cậu cũng không biết mình thế nào lại va phải tình huống như vậy, sau đó phải làm sao đây?

Lâm Miểu sầu đời, có người lại không sầu đời.

Lan Phương viện, tối hôm qua Trần Ninh lưu lại chỗ Trần di nương, sáng dậy thần thái sáng láng đầy mặt kiều mị. Nàng tự mình vào bếp làm điểm tâm, cẩn thận phục vụ Trần Ninh húp cháo.

Có Trần Ninh ôn nhu ở bên đêm qua, sức lực Triệu di nương liền tràn đầy, làm nũng nói ra bất mãn tích tụ trong lòng bấy lâu, “Lần trước nô tỳ nghe nói thân thể Lâm công tử không khỏe nên đến thăm, thấy hắn ở nơi ấy không có cái ăn cái mặc, lòng tốt đưa tới chút ít đồ cho hắn, không nghĩ tới hắn liên hợp với Tuyết di nương, miễn cưỡng lấy từ chỗ ta rất nhiều tổ yến, một nam nhân như hắn thì ăn tổ yến cái gì chứ?”

Hai ngày nay Trần Ninh nghe được cái tên Lâm Miểu không chỉ một lần, dần dần cũng nhớ lại sự tồn tại của Lâm Miểu, từ ký ức của bản thân tựa hồ có hứa hẹn với cậu, trong lòng thấy hơi hổ thẹn. Triệu di nương oán giận tố cáo, vào trong tai Trần Ninh lại không phải Lâm Miểu chiếm tiện nghi của Triệu di nương mà là Lâm Miểu ăn không no mặc không đủ, rất đáng thương.

“Chỉ là một ít tổ yến, cái này ngươi có, cho một ít thì có làm sao?” Trần Ninh nói, nói xong vẫn thấy không đủ, quay đầu phân phó, “Có cái gì ăn bổ người thì đưa tới thiên viện bên kia một ít.”

Y còn phải ứng phó với Tuyết Nương, Lâm Miểu nơi ấy tạm thời chưa đi được, là y không tốt khiến người ta tha thiết ngóng trông, đưa ít thứ cũng coi như an ủi.

Mà Lâm Miểu lúc này đang ngồi cạnh bàn, nhìn chằm chằm chiếc đại chân giò muối từ sáng sớm đã được bưng lên mà đầu đầy dấu chấm hỏi.

Bình thường thì không nói, bây giờ bà tử làm cơm đã đổi thành người của Tạ Diễm, chính là Lâm Miểu muốn hỏi cũng không dám hỏi, hơn nữa bà tử còn nói: “Đây là Vương phi đặc biệt dặn dò.”

Lâm Miểu cũng chỉ có thể giấu tức giận đầy bụng vào lòng, vén tay áo lên gặm giò, kiên quyết không để tinh thần bị áp bức khuất phục.

“Công tử cảm thấy vừa miệng không?” Bà tử ôn thanh hỏi cậu.

Bà tử cũng không biết Tạ Diễm đến đây vì cái gì, hơn nửa suy đoán là muốn ở lại phòng Lâm Miểu, bởi vậy bà tử cũng đem Lâm Miểu thành đối tượng lấy lòng, từng vấn đề đều hỏi han cẩn thận.

Vào tai Lâm Miểu lại biến vị, đây là Tạ Diễm sai người cố ý hỏi đi?

Sáng sớm bảnh mắt như vậy cho ta gặm chân giò ngán muốn chết chưa đủ, bây giờ còn muốn áp bức tinh thần ta? Chân gió muối mùi vị siêu thơm cũng không xoa dịu được nỗi oan ức của Lâm Miểu. (?) chỗ này phải là nỗi oan ức của Tạ Diễm chứ nhỉ? Nhưng tác giả ghi là Lâm Miểu nên tui ghi nguyên bản gốc nha.

Chỉ là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lại càng không nói hiện tại tên ác ma gϊếŧ người mỗi đêm đều ngủ bên cạnh mình, Lâm Miểu ngẩng đầu lên che giấu buồn bực, nở một nụ cười tươi sáng với bà tử: “Ngon lắm.”

Ai, nhân sinh khổ đau.