Chương 13

Trần Ninh ở ngoài thành nghe được tin tức Tạ Diễm hai lần bị ám sát thiếu chút nữa có chuyện, vậy nên lúc hồi Tấn vương phủ việc đầu tiên chính là dự định đi Thanh Thu viện.

Ngoại trừ viện tử của Trần Ninh, đại thể những nơi khác đều là do Tạ Diễm chi phối, bởi vậy còn chưa đợi tiến vào cổng trong, Trần Ninh đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc lạnh lẽo bất đồng với trong dĩ vãng.

Tuyết Nương đã sớm biết được tin tức y quay về, từ lâu đã để nha đầu của mình đứng ở cổng chờ, vừa thấy Trần Ninh liền bước đến cười nghênh đón, nói Tuyết Nương đã ở trong viện tử chờ mong y đã lâu.

Lần trước Trần Ninh bỏ đi làm Tuyết Nương lưu luyến không rời, bất kể là Tuyết Nương hay các bà tử nha đầu phía dưới đều cảm nhận được tình cảm Trần Ninh dành cho Tuyết Nương đã khác xưa, nhưng không nghĩ tới nha đầu của Tuyết Nương lúc tiến lên còn chưa kịp mở lời đã bị thị vệ bên người Trần Ninh cản lại, Trần Ninh càng là ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp bước đến Thanh Thu viện.

Bên trong Thanh Thu viện.

Dư Văn đang chỉ huy nhóm các bà tử chuẩn bị bữa trưa, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập dừng ở cửa, sau đó thị vệ bên ngoài liền tiến vào thông báo, chắp tay nói với nàng: “Dư Văn cô nương, Vương gia đến.”

Dư Văn nghe vậy nhẹ nhàng cúi đầu, ôn hòa nói: “Ta hiểu rồi.”

Nàng quay đầu lại phân phó bà tử cầm hai ba món, “Không cần làm nữa, món nào xong rồi thì mang lên.”

Bà tử lĩnh mệnh xoay người xuống nhà bếp, Dư Văn đứng tại chỗ liếc nhìn cửa viện một cái, xong lại vén màn cửa phòng Tạ Diễm, bước đến cạnh hắn thông báo.

“Vương phi, Vương gia đang trên đường đến đây.”

Tạ Diễm đang viết chữ, nghe vậy động tác trên tay vẫn như trước trôi chảy mà đi từng nét, trong miệng nhàn nhạt đáp một tiếng.

Cũng chỉ chốc lát sau đó, trong sân liền truyền đến tiếng người, Trần Ninh hấp tấp cũng không mất trí mà cho hạ nhân động thủ, y giơ tay vén màn cửa vào trong nhà.

Dư Văn đứng ở cửa nội thất liền lập tức uốn gối hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

Trần Ninh nhìn Dư Văn cười nói: “Trường Khiêm, viện tử của ngươi ngược lại là nuôi người, tiểu nha đầu này sao lại trông khỏe mạnh lên không ít?”

Nụ cười trên mặt Dư Văn bất biến, chỉ thoáng nghiêng đầu sang chỗ khác, không đỏ mặt cũng không thấy xấu hổ.

Tạ Diễm thả bút trong tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài nói: “Vương gia, trong viện của ta đừng nói mấy câu như vậy.”

Màn cửa lại bị xốc lên, là tiểu nha đầu khác tới dâng trà, Dư Văn tự mình ra nghênh đón tiếp trà, sau đó đặt cốc lên trên bàn cạnh giường của Tạ Diễm.

Tạ Diễm từ trong nhà đi ra ngồi xuống một bên khác của giường mềm.

“Sự tình thích khách ta đã nghe nói, chỗ nào phái người tới cũng không phải tiêu thuyết, chỉ là sợ sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Trần Ninh thu hồi nụ cười, trên mặt rốt cục cũng có chút dáng vẻ nghiêm túc.

Y tuy rằng không quan tâm triều chính, nhưng cũng biết rõ xuất thân của mình, hoàn cảnh bây giờ không cho phép y làm một Vương gia an nhàn chân chính. Đều nói đánh trận hung hiểm, mà Trần Ninh xem ra, mang binh đánh giặc ở chiến trường chém gϊếŧ, nói thô ra thì chỉ toàn là những người chân ướt chân ráo hợp lại. Còn ở kinh thành thời điểm ấy mới đích thực là gϊếŧ người không dao, ngươi lừa ta gạt thất vọng đến cực điểm.

Trần Ninh muốn tự tại, Tạ Diễm nếu muốn báo thù, hai người mỗi người một tâm tư, kết minh cùng nhau cũng là vì chỉ có lựa chọn duy nhất.

Mà Tạ Diễm sau khi đến nơi này thể hiện đầu óc mới có thể khiến Trần Ninh tín nhiệm, hai người mục đích khác nhau, cuộc hôn nhân chính trị này đã trở thành cơ hội mới cho hai cọc đứt đoạn như bọn họ.

“Thích khách ngoài thành nam hai ngày trước đã điều tra rõ, bọn chúng sớm có cấu kết với người trong phủ mới tiết lộ được hành tung của ta, tầng tầng lộ ra, bắt được ba năm người sợ là chưa hết.” Tạ Diễm nói, “Trong vương phủ đã tra ra không sai lắm, bên ngoài tiến triển chậm một chút, bất quá cũng không cần vội vàng.”

Củi chỏ Trần Ninh dựa vào mặt bàn, đầu tiên là nhíu nhíu mày, sau đó liền nhếch miệng cười nói: “May mà còn có ngươi, muốn ta xử lý mấy chuyện này, sợ là ta phải có tới hai cái đầu.”

“Đúng rồi,” Tạ Diễm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng hỏi Trần Ninh, “Lúc trước ngươi như thế nào biết Lâm Miểu?”

“Lâm Miểu?” Trần Ninh ngâm cái tên mà bản thân vứt ra sau đầu từ lâu tại đầu lưỡi hai lần mới nhớ, y hồi tưởng một lúc rồi mới nói: “Gặp được trong một trấn nhỏ, đêm đó ta uống say rồi mở cửa sổ hóng gió, từ tửu lâu nhìn xuống thấy một gương mặt rất đẹp liền để hắn lên lầu theo ta uống rượu, sau đó thì ngươi tình ta nguyện mang người về, làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là không biết thân phận của hắn có đáng tin cậy hay không.”

Trần Ninh cười nói: “Ta còn tưởng ngươi xem trọng hắn, thân phận của hắn ta đương nhiên đã điều tra, không có nội tình gì.”

Y vốn cũng không thích mấy cái tranh chấp quyền mưu đen tối, nói đến chỗ này vừa vặn thuận lợi lắt léo đến câu chuyện khác.

Trần Ninh và Tạ Diễm bên ngoài có quan hệ hôn nhân, cũng không hẳn là hôn nhân. Chỉ có hai người bọn họ mới rõ ràng, cuộc hôn nhân này còn không được chuẩn bị đàng hoàng. Bọn họ không có tam mai sáu sính, ngày thành hôn ấy lễ cưới cũng chưa đi xong, nghiêm túc mà nói thì Tạ Diễm trông còn uy lực hơn Trần Ninh mưu sĩ, tạm gọi hắn là Vương phi chỉ để Tạ Diễm có thể danh chính ngôn thuận mà làm việc thôi.

Huống hồ Trần Ninh tự biết mình biết ta, y không quản cũng đấu không lại người như Tạ Diễm, lúc thường ở bên ngoài tâm địa có bao nhiêu gian xảo đứng trước mặt Tạ Diễm cũng phải thu đi.

Bất quá Trần Ninh không hiểu tại sao Tạ Diễm phải thanh tâm quả dục. Hơn nữa Trần Ninh còn là một cây củ cải lớn đa tình mê sắc trọng dục, lại càng không hiểu Tạ Diễm diễn xuất như vậy để làm gì.

Y nuôi một viện tử toàn tiểu sủng không tính là gì, không chỉ một lần rủ rê Tạ Diễm làm chung, chỉ là Tạ Diễm một lần cũng không để ý tới y.

Lúc tiến vào Trần Ninh cũng nhìn không thấy nửa điểm dấu vết của nam nhân hoặc nữ nhân khác, tránh không được mà nổi lên hứng tò mò, “Sao trong nhà ngươi vẫn không có nhân khí như thế? Ta thấy ngươi không khác gì hòa thượng quy y rồi đấy.”

Bản thân Trần Ninh ăn chơi chè chén quen rồi, miệng lưỡi lúc nào cũng không đúng đắn, thấy Tạ Diễm không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cũng đừng khách khí, coi trọng Lâm Miểu cũng không sao, hậu viện nhiều người như vậy, ngươi xem thích cái gì thì lấy cái đấy, ta tuyệt đối không nói hai lời, hồi trước ta mang về Tuyết Nương kia cũng không tồi, nếu ngươi muốn thì lấy đi.”

Dưới cái nhìn của y, nam nam nữ nữ trong hậu viện này chỉ là đồ chơi, gọi bọn họ là tâm can là bảo bối chẳng qua chỉ là tìm kiếm chút niềm vui lạc thú.

Lời Trần Ninh vừa nói đều là thật tâm, nửa điểm cũng không khoa trương.

Tạ Diễm mỗi lần nghe Trần Ninh nói như vậy đều ngứa cả tay, chỉ là tạm thời không thể đánh Trần Ninh một trận, cuối cùng cơn ngứa ngáy ấy chỉ có thể hóa thành hai chữ không chút khách khí: “Tránh ra.”

“Ngươi thật đúng là làm việc cứng nhắc không biết phong tình.” Trần Ninh vung vung tay, cảm thấy Tạ Diễm không có ý tứ đấy, lại nhìn hắn cả người lành lặn không thương tích liền đứng dậy rời đi, quay đầu gấp rút chạy về hướng ôn nhu thôn.

Cuối cùng hai ba món ăn cũng không dâng lên.

Tạ Diễm hiếm thấy có chút không rõ sự tình, không khỏi nghĩ tới lời Dư Văn từng nói là “phúc tinh” có thể hay không. Dù sau vô luận từ góc độ điều tra nào cũng thấy Lâm Miểu xác thực không có nửa điểm khả nghi. Như vậy vừa vặn có hành tung của thích khách, xác thực là có thể suy đoán.

Phúc vận, trên đời để cân nhắc khó nhất chính là hai chữ này. Tạ Diễm tự nhân bản thân không phải là người có phúc vận, nhưng không thể phủ nhận có người như vậy thật sự tồn tại.

Trong vương phủ bắt được năm sáu người, hỏi cung rõ ràng xong cũng được kết quả nhưng không lạc quan. Những người này hoạt động không giống nhau, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nhau, bởi vậy sắp xếp điều tra khó lên không ít, càng không có cách nào khẳng định thân phận của những người này, còn lại toàn bộ đều không có vấn đề gì.

Lý quản sự đối với việc này khá sầu lo, nhiều lần thấy Lâm Miểu làm hắn không khỏi thêm phòng bị, miễn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lý quản sự lúc ở kinh thành Tống quốc công phủ đã đi theo bên người Tạ Diễm, một lòng nhất quán, nói xong lời cuối hắn cũng không nhịn được mà đề nghị: “Thuộc hạ cảm thấy, thà tin là có còn hơn không, không bằng hỏi Lâm công tử một chút…”

Lý quản sự đã hai lần trực tiếp chứng kiến Lâm Miểu mở miệng nói lời vàng ngọc, bởi vậy lúc này có một niềm tin vững chắc với cậu, còn thật sự cảm thấy Lâm Miểu như chàng tiên.

Tạ Diễm suy nghĩ chốc lát, trong lòng ra quyết định.

Vào đêm, bầu trời một mảnh đen tối, ánh sao sáng thường ngày cũng chẳng nhìn ra. Lâm Miểu ở trong phòng đạp chăn ngáy khò khè, cửa viện lại đột nhiên bị người gõ vang.

Gõ một lần liền mười mấy cái, đến Lâm Miểu cũng bị gõ cho tỉnh người, các bà tử trong viện theo tiếng chạy đi mở cửa.

Cậu nhịn không được xoay người, đứng dậy khoác quần áo rồi bò trên giường nhỏ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn xem người nào giữa đêm khuya lại chạy đến quấy nhiễu giấc ngủ của người ta.

Kết quả cửa viện vừa mở ra liền phần phật đi tới mấy bà tử nha đầu khác, vây quanh một nam tử hình dáng cao lớn đi vào trong.

Trên tay bọn họ đều không đốt đèn l*иg, Lâm Miểu phải dựa vào đèn l*иg trên tay các bà tử trong viện mình mà xoa xoa con mắt định thần nhìn, lập tức sợ hãi nhanh chóng đóng cửa lại.

Người vừa tới không ai khác chính là người quất rách da bong gân cậu, Tạ Diễm. Lâm Miểu nghĩ, nửa đêm quỷ gõ cửa còn thân mật hơn Tạ Diễm nhiều.

Nếu như là lúc thường gặp được, vậy còn có thể coi là trùng hợp không có gì đặc biệt, bây giờ lại trực tiếp đến viện của cậu, Lâm Miểu nghĩ mãi cũng không hiểu làm sao a.

Nhưng cậu cũng đâu có làm ra sự tình phạm thượng gì đúng không?

Lâm Miểu đầu bay lộn cả lên, không chờ cậu nghĩ ra được gì, tiếng bước chân đã từ trong sân truyền đến trước cửa phòng cậu.

Lâm Miểu lúc ngủ tốt xấu cũng không có chân mềm co quắp trên mặt đất mà, tại sao lại bị thả vào bên trong một quyển tiểu thuyết như vậy a! Cậu rụt cả cổ lại, bây giờ nửa đêm lại tìm tới cửa, là ngứa tay muốn bắt cậu chém một cái sao?

Lâm Miểu run rẩy mở cửa phòng ra, cùng Tạ Diễm bốn mắt nhìn nhau.