Chương 10

Người môi giới chỉ nhận ra xe ngựa của vương phủ, chứ không biết người ngồi bên trong là ai, lại càng không ngờ quý nhân trong xe quen biết Lâm Miểu, người vừa bị hắn đẩy ra khỏi cửa làm củ cải rơi đầy đất.

Chờ đến khi Lâm Miểu mở miệng hô một tiếng “Vương phi”, tâm người môi giới liền nguội một nửa, hai đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất, cảm thấy mình đã gây ra đại họa, chỉ lo lúc này Lâm Miểu chỉ mặt cáo trạng luôn, hắn sợ là ném đi nửa cái mạng.

Lâm Miểu không biết suy nghĩ của người môi giới, cậu giả khách sáo cho có chứ không hi vọng Tạ Diễm đáp lại. Lâm Miểu cũng không bắt buộc phải cùng Tạ Diễm tán gẫu đôi câu, cậu chính là muốn nam chính mau mau xem thường giao lưu với cậu, trực tiếp đóng cửa đi luôn thì tốt.

Mặt mũi tính là gì? Mặt mũi tuyệt đối không thể so trọng yếu với mệnh, cho nên coi như lúc này Tạ Diễm đóng cửa sổ hoặc không thèm để ý cậu, Lâm Miểu cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.

“Ăn rồi.”

Có thể là Tạ Diễm cố tình trả lời, Lâm Miểu trầm mặc nháy mắt, mọi thứ nhất thời tĩnh lặng không chút âm thanh, mà Tạ Diễm tựa hồ cũng không có ý định rời đi ngay, bầu không khí sẽ rất bình thường nhưng vì như này mà trở nên trầm mặc cổ quái.

Nếu như trước mặt là người khác thì không nói làm gì, nhưng cố tình lại là nam chính biếи ŧɦái Tạ Diễm, Lâm Miểu nhìn thấy hắn liền không nhịn được nhớ tới kết cục của mình trong nguyên tác, ngay lập tức sẽ chột dạ đến gan run rẩy, cậu chỉ có thề kiên trì bồi lão đại tán gẫu, không có đề tài nói cũng phải chế cho ra.

Vì để cho Tạ Diễm đi nhanh một chút, Lâm Miểu ổn định lại thanh giọng của mình, nói: “Vương phi phải về phủ đi, ta một lát nữa cũng về.”

Cho nên ngươi mau đi nhanh đi.

Tạ Diễm vẫn biểu tình kia thanh âm kia, làm Lâm Miểu không suy đoán nổi đối phương đang nghĩ gì, “Ừ, phải trở về,” Tạ Diễm dừng một chút, ánh mắt dịch xuống mấy củ củ cải lăn tứ tung trên mặt đất, “Ngươi muốn mang mấy cái này về?”

Lâm Miểu theo bản năng mà gật đầu, chờ gật xong mới nhận thức được một việc hết sức nan giải sau khi thấy cậu gật đầu, Tạ Diễm sẽ không mời cậu lên xe ngựa cùng về đâu ha?

Lâm Túng Túng tê cả da đầu, hận không thể lập tức biến thành một củ củ cải trầm mặc, trốn vào sọt trúc lặng im không tiếng thở nữa.

Bất quá Lâm Miểu đã đánh giá cao độ thiện lương của Tạ Diễm, Tạ Diễm sau khi nghe Lâm Miểu trả lời, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn. Hắn trực tiếp giơ tay đóng cửa, xe ngựa liền hướng phía trước mà đi, móng ngựa vung lên lưu lại một đống tro bụi bay tới tấp vào Lâm Miểu.

Lâm Miểu về hay không về, có cùng mục đích với hắn hay không, sọt củ cải rơi hay không rơi, Tạ Diễm căn bản không mảy may để ý.

Lâm Miểu bị móng ngựa đá một đống bụi vào mặt nhưng lại rất vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy Tạ Diễm quả nhiên là đồ đại móng heo vô lương tâm.

Cậu cúi người xuống nhặt củ cải, không chút nào ghét bỏ củ cải sinh trưởng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bị Tạ Diễm cắt ngang như thế, tâm tình muốn cùng người môi giới đánh nhau một chút cũng không còn, cậu vác sọt trúc lên chuẩn bị đi thẳng về, kết quả người môi giới thấy cậu sắp đi, nhanh chóng chạy tới kéo cậu lại.

Lâm Miểu bị hù, rút tay về phòng bị nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Người môi giới lúc này đã không còn thái độ mắt chó coi thường người khác như nãy nữa, ngược lại trên mặt đều là ý cười, nhìn Lâm Miểu thân thiết như nhìn thỏi vàng ròng, lời nói ra cũng khác.

“Ai, lúc nãy ta nói giá cả mặt tiền cửa hiệu kia với công tử có lẽ là ta nhớ nhầm, công tử tha thứ vào nhìn lại một cái! Ta nhớ lại cửa hàng kia chỉ nửa năm trả tiền một lần, một tháng năm lượng bạc.”

Lâm Miểu không thể tin mà nhìn người môi giới, còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng mà hỏi ngược lại: “Năm lượng?”

Này là hạ ít nhất phải hai, ba tháng, nhảy xuống vực cũng không nhanh như vậy đi?

Người môi giới thấy thế còn tưởng Lâm Miểu ngại năm lượng bạc một tháng vẫn là quá cao, lập tức sửa lời: “Nếu công tử còn cảm thấy cái giá này quá cao cũng vẫn có thể thương lượng, chắc là ta lại nhớ nhầm, cửa hàng này một tháng bốn lượng bạc, chỉ mong công tử quên chuyện vừa nãy tiểu nhân thất lẽ, trở về vương phủ có thể giúp đỡ tiểu nhân giải thích với Vương phi vài câu, lúc nãy là tiểu nhân bị ghế ngáng chân mới không cẩn thân đẩy công tử ra khỏi cửa.” ( hảo lí do=))

Lâm Miểu nghe đến đó mới hoàn toàn hiểu được thái độ người môi giới thay đổi bất ngờ có quan hệ với Tạ Diễm vừa mới rời đi.

Cậu nhìn người môi giới, lại nghĩ tới Tạ Diễm, đến thế giới này….bao lâu rồi, Lâm Miểu lúc này mới cảm thấy mình đánh bậy đánh bạ mà vớ được chuyện tốt, có thể kiếm được lợi ích từ trên người nam chính biếи ŧɦái.

Người môi giới muốn mượn gió bẻ măng, làm Lâm Miểu thấy phiền, nhưng tiện nghi trước mắt Lâm Miểu cũng không nỡ bỏ xuống. Dù sao trước mắt cậu vẫn không có bất kỳ nhà tư bản nào chống đỡ.

Lâm Miểu cõng một sọt củ cải, lại cùng người môi giới vào nhà.

Lần này không chỉ có chỗ ngồi mà còn được uống trà.

Người môi giới tỉ mỉ giới thiệu với Lâm Miểu, “Cửa hàng kia nằm ở gần cửa thành nam, đối diện chính là cát tường tửu lâu, trước kia là của đôi phu thê bán đậu phụ, tuy nhỏ nhưng vị trí cũng không quá tệ, nếu không phải cặp phu thê này muốn về chăm sóc cha mẹ, sợ là cũng không nỡ bán mặt tiền cửa hàng này, một tháng bốn lượng bạc, nửa năm trả tiền một lần, chỉ là họ tháng sau mới rời đi, cho nên công tử còn phải chờ một tháng nữa.”

Người môi giới vừa giới thiệu như vậy, trong lòng Lâm Miểu đã có tính toán. Cậu đi qua cửa nam bên kia nhiều lần, biết vị trí rõ ràng của cát tường tửu lâu, cho nên đại khái đã biết ở chỗ nào, cũng đã thấy qua cửa hàng đậu phụ kia.

Mặt tiền cửa hàng quả thật nhỏ, nhưng vị trí lại rất tốt, lối vào cửa chính đối diện với cửa thành, mở tiệm thì không lo nhóm công nhân bến tàu không nhìn thấy.

Lâm Miểu gật đầu, “Có thể, vậy ngày mai ta lại tới đưa tiền đặt cọc cho ngươi, trước tiên ngươi cứ giữ cho ta đã.”

Người môi giới thấy sinh ý đã thành, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Lâm Miểu còn nguyện ý tiếp thu ý muốn lấy lòng của mình, nói chung vậy là ổn rồi. Người có quan hệ với vương phủ, dân chúng nhỏ bé như hắn làm sao dám chọc tới?

Lâm Miểu cõng theo sọt củ cải đi ra cửa, chậm rãi dọc theo bóng mát bước về phía trước, trong lòng vẫn rất vui vẻ, ít nhất hôm nay cậu đã làm được một việc lớn á.

Tạ Diễm xuất hiện tuy rằng dọa cậu nhảy dựng một cái, nhưng Lâm Miêu không phủ nhận lần này hắn có công rất lớn.

Qua một thời gian làm ăn khấm khá, tích cóp tiền bạc, nếu như có thể thuận lợi chuyển ra khỏi vương phủ, Lâm Miểu liền trực tiếp đi luôn. Nếu như vẫn bị ngăn cản, cậu phải cố gắng mua một cái phòng ở, lúc đó có thể coi đây là mượn cớ thuận lý thành chương mà rời đi.

Còn về đời sống tình cảm của Tạ Diễm và Trần Ninh, yêu ai thương ai mặc họ.

Thân thể Lâm Miểu vốn không khỏe mạnh, cõng thêm một sọt củ cải đi về cũng rất mệt nhọc, cậu càng đi càng chậm, rốt cuộc không nhịn được dừng lại giữa đường nghỉ một lát.

Thám tử bí mật quan sát cậu chỉ hận không thể đi lên xách sọt củ cải giúp cậu.

Giằng co hơn nửa canh giờ, Lâm Miểu vẫn thuận lợi mang đồ về vương phủ, mồ hôi đầm đìa chỉ huy nhóm bà tử cất đồ vào bếp.

Mà tại Thanh Thu viện, thám tử đã báo cáo hết tất cả sự tình ngày hôm nay của Lâm Miểu cho Tạ Diễm.

“Thuộc hạ theo hắn một ngày vẫn chưa phát hiện cái gì, nhưng cũng không thể phủ nhân Lâm Miểu có rất nhiều điểm khả nghi, hắn đi không ít các địa phương cổ quái, mà những nơi đấy công nhân cũng hết sức phức tạp khó dò, rất có lợi cho việc trao đổi tình báo.”

Tạ Diễm cụp mắt lật trang sách, không biết đang nghĩ gì.