Chương 49: Tư duy của học bá

Ôm ấp xong, Tạp Linh dẫn Lý Dật đi tham quan làm quen với tiểu thiên địa. Một bên đi một bên lải nhải những thứ trong này có bao nhiêu là trân quý, làm sao nó lại có ở đây... vv.

Lý Dật một bên nghe một bên nghiêm túc quan sát những thiên tài địa bảo mọc ở đây. Trong suốt chặng đường đi, chỉ có một phần sáu trong chỗ thiên tài địa bảo ấy là Lý Dật nhận ra hoặc nhìn thấy trong sách. Nhưng loại còn lại, Lý Dật mù tịt, một chút cũng không biết.

Vì vậy nên trí tò mò cùng khám phá trong máu y nổi lên.

Tạp Khắc dường như biết suy nghĩ của Lý Dật nên sau khi đi tham quan xong đã dẫn y đi đến một tòa các. Bên trong có rất rất nhiều tư liệu cả về tu luyện, đan dược, luyện kim, linh thú, linh thảo, thiên tài địa bảo, trận pháp... Còn có cả một ít thoại bản của thường dân viết được bầy bán trên các xạp thư.

Nhưng điều khiến Lý Dật kinh ngạc nhất là ở đây có bản đồ ùng rất nhiều thông tin về năm tầng giới.

Nhìn những thứ này Lý Dật đã đủ chắc chắn người tạo ra tiểu thiên địa này là một vị lão của lão của lão của lão của lão cửa lão... tiền bối. Vị tiền bối này cảnh giới hẳn là đã phi thăng lên tầng giới cao nhất - tầng giới thứ năm, Niên Linh giới.

Vị tiền bối này là tiền chủ nhân của Tạp Khắc nhưng lại không biết là nguyên do gì hủy bỏ khế ước. Sau đó Tạp Khắc tại sao lại lưu lạc xuống tận tầng chót của ngũ tầng giới, Vân Linh giới?

Những điều này vẫn chưa tìm được lời giải đáp. Tuy trong lòng khá tò mò nhưng Lý Dật cũng sẽ không tra sâu xuống nữa. Cổ nhân có câu: Lòng tò mò hại chết bản thân.

Vì vậy Lý Dật liền vứt chuyện kia sang một bên, quay lại nhìn tiếp xung quanh.

Lúc này, một giọng trẻ con kiều kiều mềm nhũn vang lên, là Tạp Khắp.

"Chủ nhân, nơi này chính là thư phòng trước kia của tiền chủ nhân. Ở đây có rất nhiều tài liệu, ngươi cứ tự nhiên mà dùng a, chỉ cần không làm hỏng là được rồi. A, Ta đi tu luyện đây, chủ nhân có gì không hiểu cứ kêu ta đến giải thích nga. Tạm biệt."

"Tạm biệt." Lý Dật hướng Tạp Khắc phất tay.

Tạp Khắc bất ngờ thân thể biến thành những ánh sáng nhỏ, dung nhập vào trong linh địa.

Lý Dật nhìn Tạp Khắc biến mất xong ý thức liền nhanh chóng vào thức hải, tìm cái kia khế ước, đem suy nghĩ tương liên tạm thời che đi, sau đó nói chuyện với hệ thống.

"Hệ thống, Tất~ tất~ tất~ trong phần giới thiệu về tiểu thiên địa là ai?"

"Xin lỗi, cảnh giới của ngươi bây giờ chưa đủ để biết." Hệ thống chậm rì rì thông báo.

"Bao lâu mới được?" Lý Dật hỏi.

"Lúc ngươi phi thăng lên Niên Linh giới." Hệ thống nói.

"Lâu như vậy?" Lý Dật kinh ngạc nói to.

"Ân, bởi vì thân phận của người kia quá mức cường đại, thậm chí ẩn ẩn có đại phép tắc bao quanh. Nếu ngươi trong trường hợp cảnh giới thấp hơn liền xem thông tin hoặc nhìn y thôi thì số lượng thông tin liên tục tràn vào sẽ nổ bạo chết ngươi." Hệ thống giải thích.

"Có đại phép tắc bao quanh? Là Thiên Đạo?" Lý Dật dò hỏi.

"Không phải Thiên Đạo." Hệ thống chắc chắn trả lời.

"Nếu không phải Thiên Đạo, vậy chẳng lẽ là... vị kia đại tiền bối?" Lý Dật nghĩ nghĩ nói.

"Ân, nhưng chủ đề này chấm dứt ở đây được rồi, có một số việc ngươi chưa nên biết bây giờ." Hệ thống lạnh băng băng nói.

"Ta biết rồi." Lý Dật bình tĩnh nói. Y học rộng tài cao, sớm biết đến câu tục ngữ "Tò mò hại chết miêu". Tuy y không phải miêu nhưng câu này áp dụng được với cả nhân.

Bởi vậy, Lý Dật rất biết kiềm chế đúng lúc, sẽ không để tính tò mò của bản thân hại chết cái mạng nhỏ.

"Được rồi, ngươi có việc gì liền đi làm đi. Ta treo máy đây, có gì gọi một tiếng." Nói rồi hệ thống cho Lý Dật một cái phất tay biểu lộ rồi yên tâm treo máy.

Hệ thống treo máy rồi Lý Dật cũng không nhàn rỗi. Y bắt đầu học tập tri thức, một lần học là mất ba năm.

Ba năm vùi đầu trong thư các, thỉnh thoảng mới ra ngoài thực hành.

Ba năm vùi đầu đọc thư, vậy mà vẫn chưa thể đọc xong cả tàng thư kia. Như vậy đủ có thể thấy lượng thư mà đại vị tiền bối kia tích trữ nhiều đến mức nào!

Vùi đầu đọc thư suốt ba năm, suýt chút nữa thành một con mọt sách thế nhưng vẫn chưa đọc hết đống thư kia. Người bình thường có lẽ đã chán nản từ bỏ. Thế nhưng đổi lại là một kẻ khát cầu tri thức như Lý Dật vậy thì lại khác.

Y không ngừng khát cầu tri thức, vậy nên khi phải đọc đống thư kia suốt ba năm không làm gì khác y vẫn hăng hái như trước. Vậy mới nói, mạch não của học bá người thường chúng ta không thể nào hiểu nổi đâu. Tốt nhất là đừng có cố bắt kịp làm chi, kết quả lại chỉ rước lấy thất bại mà thôi.

Lý Dật ngồi trong thư các, trên bàn là các loại thư cùng giấy được xếp gọn gàng ngay ngắn. Dưới đất cũng không có tình trạng thư chồng từng chồng, chật ních không lối đi. Nói đến đây phải may mắn vì thế giới này là tu chân giới, có thể dùng niệm lực cất thư vào giá, thập phần tiện lợi.

Lý Dật vùi người vào trong biển tri thức, mắt chăm chú nhìn thư, khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ. Cả người đều toát ra một mùi tri thức khí tức.

Một đám người thường nhìn thấy có loại muốn quỳ xuống dâng hương cúng bái cảm giác.

Đương nhiên là bây giờ sẽ không có một đám người thường nào ở đây cả.

______________________________________

Góc tác giả:

TieuThanh: Hô hô, ta đã quay trở lại. Tuần qua đại gia hảo sao? Ta thực hảo a~

Ta bây giờ không biết nói cái gì nữa... haizz, tùy tâm đi.

Haizz, dạo gần đây mấy chương ta viết có vẻ kém chất lượng, đại gia nhóm không cần ghét bỏ nha.

Haizz, bỗng dưng ta cảm thấy lo lắng cho độ dài của bộ truyện này quá... Ta hành văn thực dài dòng, không biết bao lâu mới có thể kết đây.

Ta nghĩ nếu dài quá liền cắt bỏ vài chi tiết đi. Hố đào liền không lấp nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy thế nhưng đến lúc đó có hay không thực hiện thì không biết được rồi.

Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn, tối an 886. ^(o≧∀≦)o