Chương 34: Tiểu đáng thương nghịch tập (34)

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

truyenhdt.com Mun1911

Thời điểm Trì Tang rời khỏi tòa án, hệ thống một mực ở bên cạnh hắn lo lắng xoay tới xoay lui, truyền đạt cho Trì Tang chính sách mới nhất của Thiên Đạo.

"Chủ nhân, chủ nhân! Thiên Đạo liệt ngươi vào khách quý của vị diện, sau này lệnh truy nã gì cũng không liên quan đến ngươi, Thiên Đạo tuyệt đối sẽ không có hành động mạo phạm ngươi nữa. Hơn nữa, trở thành khách quý vị diện, đãi ngộ của ngươi sẽ giống với nhân vật chính, bất luận kẻ nào từ bên ngoài đến gây tổn thương cho ngươi đều sẽ bị Thiên Đạo đuổi gϊếŧ đến chết!"

"Ồ? Đây hình như là phúc lợi của nhân viên mà? Tất cả phúc lợi của nhân viên đều có mục đích để nhân viên phục vụ tốt hơn cho nhà tư bản. Huống hồ ta sẽ không chết, thân thể tử vong liền quay lại không gian hệ thống mà thôi!"

"Chủ nhân chủ nhân! Thiên Đạo mở ra quyền hạn cho chúng ta, sau này chỉ cần ngươi chỉ ra và xác nhận lược đoạt giả trong tiểu thế giới, pháp tắc sẽ đóng băng khí vận và bàn tay vàng của họ. Tình huống như Chu Vũ Hinh sẽ không tái diễn nữa!"

"Sửa chữa Bug hình như là trách nhiệm của Thiên Đạo! Đem loại chuyện này biến thành nhân tình? Ha hả......"

......

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng hệ thống cũng nhắc đến hứa hẹn Trì Tang muốn: "Chủ nhân! Thiên Đạo đáp ứng, chỉ cần thanh trừ sạch sẽ lược đoạt giả, liền cho phép ngài mang nhân vật chính về nguyên vị diện định cư!"

Hô hấp Trì Tang dồn dập, bình tĩnh hỏi: "Kỳ hạn là?"

"Vĩnh viễn!"

Được lắm, vì cứu mạng nhỏ của nhân vật chính, Thiên Đạo trực tiếp trói gả con ruột nhà mình ra ngoài ở rể.

Trì Tang trầm mặc không nói, hệ thống gấp đến độ xoay quanh, sợ Trì Tang bỏ gánh giữa đường không làm nữa.

"Chủ nhân, chúng ta sẽ tiếp tục xuyên qua tiểu thế giới chứ? Được không? Chủ nhân ngàn vạn lần đừng rời đi!"

Nhìn thấy Lâm Cừ ngồi trên xe lăn nghênh đón mình, khóe miệng Trì Tang nhếch lên một độ cong khả nghi, nói qua loa: "Lâm Cừ tới đón ta rồi – chuyện này về sau hãy nói, trước tiên ta muốn tận hưởng thật tốt cả đời này!"

"Được, vậy chủ nhân từ từ tận hưởng!"

Hệ thống nhu thuận lui ra, ánh mắt nhìn Lâm Cừ mang theo cổ vũ khích lệ: Cố lên nhân vật chính! Dùng sức quyến rũ của ngươi trói chặt chủ nhân lại!

Liếc mắt nhìn bàn tính nhỏ của hệ thống, Trì Tang âm thầm cười ở trong lòng.

Hắn đã hạ quyết tâm cùng nhân vật chính chiến đấu đến cùng, nhưng chút tâm tư này tạm thời vẫn không nên tiết lộ với hệ thống thì hơn: Nếu như có thể nhân cơ hội này nhổ thêm chút lông của Thiên Đạo hay Pháp Tắc thì càng tốt.

Coi như là tích góp chút tiền cho nhân vật chính đi, ai bảo "cha vợ" Thiên Đạo của mình không đáng tin như thế chứ?

"Chú Quý!"

Chào hỏi Quý Ly đi cùng, Trì Tang nhận xe lăn từ trong tay hộ lý, đẩy Lâm Cừ trở về.

Trì Tang vừa đi vừa tò mò đánh giá Lâm Cừ. Quý Ly hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện Thiên Đạo sửa đổi hiện thực, không biết Lâm Cừ là người khởi xướng có ký ức về chuyện này hay không.

Lâm Cừ được Trì Tang đẩy đi, đột nhiên thở dài, xấu hổ nói: "Tiểu Trì, trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh còn chưa kịp tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho em. Tranh thủ thời gian tĩnh dưỡng này, anh bù đắp cho em nhé?"

Trì Tang chưa kịp lên tiếng, Quý Ly đã cướp lời: "Lâm tổng bị thương nặng, vẫn nên an tâm dưỡng bệnh đi! Tiệc sinh nhật của Tiểu Trì tôi sẽ tổ chức cho cậu ấy."

Lâm Cừ bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Quý Ly mỉm cười, biểu tình trêu tức: "Đừng để Tiểu Trì lo lắng cho cậu – chắc cậu cũng không hy vọng bữa tiệc sinh nhật chuẩn bị được một nửa, vết thương của mình lại bị xé rách phải trở về nằm viện một lần nữa chứ?"

Lâm Cừ: "......"

Kế tiếp mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, không còn bị Chu Vũ Hinh ảnh hưởng, lúc này Lục Minh Sanh mới nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn: Vì lật đổ Lâm thị, hắn cơ hồ vét sạch Lục thị, còn hy sinh rất nhiều lợi ích của công ty, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của tập đoàn Lục thị.

Ngoài ra, hành động nhân lúc cháy nhà đi hôi của của hắn cũng hung hăng đắc tội Lâm Cừ, thậm chí bởi vậy mà trở mặt với tập đoàn Quý thị.

Về phần hắn bịa đặt nói xấu Trì Tang ám sát Lâm Cừ, đem nồi của Chu Vũ Hinh cứng rắn úp lên đầu Trì Tang, tùy ý bịa đặt chuyện phong lưu của hai người và truyền bá tin tức giả, càng khiến cho rất nhiều đồng nghiệp bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.

Hơn nữa trả giá nhiều như vậy nhưng vẫn không có quyền kiểm soát Lâm thị, có rất nhiều nguyên lão trong công ty đều tỏ thái độ bất mãn với hắn, nhất trí yêu cầu hắn từ chức chủ tịch và giao quyền điều hành Lục thị cho người lãnh đạo sáng suốt lý trí hơn.

Vì ổn định Lục thị đang bên bờ vực phá sản, Lục Minh Sanh không thể không bán đi 15% cổ phần Lâm thị với giá thấp, xám xịt trở lại Lục thị thu thập cục diện rối rắm mình để lại.

Sau khi hứng chịu đả kích lớn này, lại bị Lâm thị và Quý thị liên thủ chèn ép, tập đoàn Lục thị kể từ đó bị tàn phá không gượng dậy nổi, quy mô kịch liệt thu nhỏ lại.

Các cổ đông vì bảo trụ Lục thị, vãn hồi lợi ích của mình liền cùng nhau hợp tác đuổi Lục Minh Sanh ra khỏi hội đồng quản trị. Nhìn sản nghiệp nhà mình rơi vào tay người khác, Lục Minh Sanh vô cùng hối hận.

Nhưng hối hận cũng đã muộn, Lục Minh Sanh không còn là ông chủ chỉ có thể đi tới công ty khác ứng tuyển vào vị trí quản lý cấp cao, dựa vào làm công cho đối tác cũ miễn cưỡng sống qua ngày.

Một tuần sau khi Chu Vũ Hinh vào tù, một bữa tiệc sinh nhật long trọng được tổ chức tại phòng tiệc xa hoa nhất thành phố H. Người đứng đầu tập đoàn Quý thị phát thiệp mời, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thiếu gia nhà mình.

Khi các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh nhìn thấy Quý tổng oai phong một cõi ở trung tâm thương mại, lại thực sự mặc quần áo quản gia đứng phía sau một thiếu niên, tất cả mọi người đều kinh ngạc rớt cằm.

Rất nhanh, chuyện làm cho họ ngạc nhiên hơn đã xảy ra: Quý Ly giới thiệu trước mặt mọi người, vị thiếu niên này chính là chủ sở hữu của khoa học kỹ thuật Đằng Trì, người thừa kế Trì gia đứng đầu thành phố B - Trì Tang.

Là công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng toàn quốc, danh tiếng của nó đối với mọi người ở đây có thể nói là như sấm bên tai, không ít người đều biết người thừa kế Trì gia bị mất tích, nhiều năm qua vẫn chưa tìm được.

Không ngờ Quý thị như mặt trời ban trưa lại có quan hệ sâu xa với Trì gia, càng không ngờ tới Quý Ly thân là người điều hành Quý thị, lại còn kiêm chức quản gia của Trì gia.

Quý Ly kể cho mọi người nghe về quá khứ của mình và Trì gia, mọi người ở đây vừa kinh ngạc vừa cảm khái Quý Ly tri ân báo đáp khiến cho cảm động, lại vì Trì Tang khổ tận cam lai mà thổn thức, nhao nhao cảm thán vợ chồng Trì thị làm vụ mua bán này thật sự rất tốt.

Thời điểm Trì Tang xuất hiện Lâm Cừ liền ngây dại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trì Tang hào quang bắn ra bốn phía, vạn chúng chú ý như thế.

Chàng trai yêu thích trang phục thoải mái lại phá lệ mặc một thân tây trang màu đen, tóc chải về phía sau làm mất đi vẻ trẻ trung, khiến hắn thoạt nhìn càng thành thục hơn so với tuổi thật.

Nhìn hắn tự nhiên ứng đối với những người tới gần bắt chuyện không chút hoảng loạn hay không thích ứng, trong lúc hoảng hốt Lâm Cừ suýt nữa còn cho rằng đây là một người cùng tên cùng họ khác.

Hóa ra Tiểu Trì của hắn không phải là cô bé lọ lem thiện lương kiên cường, mà là vương tử gặp nạn lưu lạc dân gian.

Sau tất cả những thăng trầm, vương tử cuối cùng đã được tìm thấy bởi vị tướng trung thành và trở về vương quốc của mình. Còn hắn, chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường tốt bụng mà vương tử tình cờ gặp được trên đường về nhà.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm - Hai mươi lăm tuổi chẳng làm nên tích sự gì. Ngược lại được người yêu kém bảy tuổi chiếu cố. Không hiểu tình thú. Gặp phải nguy cơ thất sủng - Cừ trong nháy mắt tự ti.

So với Lâm Cừ phiền muộn, còn có một người khác bị kinh hãi lớn hơn nhiều.

Lúc này Lục Minh Sanh vẫn là chủ tịch Lục thị, còn chưa bị nguyên lão công ty liên thủ đuổi ra khỏi Lục thị. Hắn nghe nói Quý Ly tổ chức tiệc sinh nhật cho người bạn nhỏ nhà mình, lập tức chi ra một khoản tiền lớn mua một món quà xa xỉ, ý đồ thông qua việc lấy lòng thọ tinh để hàn gắn quan hệ với Quý Ly.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Trì Tang lại làm cho tính toán của hắn hoàn toàn thất bại. Những người khác không chú ý bát quái, có lẽ đối với khuôn mặt Trì Tang tương đối xa lạ, nhưng Lục Minh Sanh tự mình cho người bịa đặt scandal giữa Lâm Cừ và Trì Tang, nói xấu hai người có quan hệ bất chính, khởi xướng phá hỏng hình tượng Lâm thị, đã quá quen thuộc với khuôn mặt của Trì Tang.

Khó trách Quý Ly ở thành phố B xa xôi lần đầu tiên tới thành phố H, khó trách Quý Ly đột nhiên nhúng tay vào cuộc chiến tranh đoạt cổ phần của Lâm thị, khó trách hắn lại giúp Lâm Cừ đối phó với mình... Tất cả đều bởi vì Lâm Cừ cứu Trì Tang, và Trì Tang là con trai của vợ chồng Trì thị mà Quý Ly coi là ân nhân.

Rất hiển nhiên, mình đã làm ra rất nhiều chuyện xấu đối với Trì Tang và Lâm Cừ, không có khả năng được bọn họ tha thứ. Cho dù chỉ vì thanh danh tri ân báo đáp, Quý Ly cũng quyết không tha thứ cho mình khi đã làm tổn thương tiểu thiếu gia nhà hắn.

Lục Minh Sanh hoảng loạn làm đổ ly rượu, nhìn ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, hắn miễn cưỡng duy trì phong độ, vội vàng chạy trốn khỏi bữa tiệc.

Sau khi Lục Minh Sanh đi, Trì Tang chủ động đi tới bên cạnh Lâm Cừ, đẩy xe lăn đưa hắn tới phòng nghỉ.

Lâm Cừ đánh giá Trì Tang một hồi lâu, mới khàn giọng chua xót nói: "Em nói với anh em là cô nhi..."

Trì Tang ra vẻ thoải mái nhún vai: "Cô nhi thì có sao, ai quy định cha mẹ đều mất thì không thể kế thừa di sản giá trên trời?"

Lâm Cừ không biết phải nói sao, cố nén mất mát tiếp tục hỏi: "Em biết thân phận của mình từ khi nào?"

"Vào ngày thứ ba sau khi được anh cứu, chú Quý lén liên lạc với em, nói em không phải con ruột của cha mẹ em..." Trì Tang cũng không giấu diếm, một năm một mười nói cho hắn biết.

Sau đó vẻ mặt đùa cợt, nửa thật nửa giả mà nói: "Vốn chú Quý muốn dẫn em đi, nhưng mà ai bảo nơi này lại có một tổng tài viết đầy trên mặt "Tôi rất dễ lừa gạt mau tới ăn vạ" chứ? Em sợ em vừa đi anh đã bị người ta lừa đến táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, cho nên đành phải ở lại!"

Nhìn thấy vẻ mặt người nào đó dại ra, Trì Tang buồn cười, không khỏi vỗ nhẹ lên mặt Lâm Cừ: "Anh nên tự chăm sóc bản thân đi, đại thúc!"

Lâm Cừ đang rơi vào nguy cơ tuổi tác không thể tự giải thoát: "......"

Trì Tang vừa định xoay người rời đi, trong lòng Lâm Cừ tràn ngập cảm giác nguy cơ bùng nổ không biết lấy khí lực ở đâu ra, ôm lấy thắt lưng hắn, sức lực quá lớn suýt chút nữa xé rách miệng vết thương.

Nghe thấy tiếng hút khí "tê tê" của Lâm Cừ, Trì Tang lập tức không dám nhúc nhích, thành thật đứng yên mặc cho hắn ôm.

Sau một lúc đau đớn dịu đi, Lâm Cừ lập tức nắm lấy cơ hội giả vờ đáng thương: "Tiểu Trì, đúng như lời em nói, anh chính là một tổng giám đốc vừa ngốc vừa xuẩn vừa hồ đồ... Bây giờ anh lại bị thương, khẳng định còn dễ bắt nạt hơn so với trước kia, em sẽ không rời khỏi anh vào lúc này chứ?"

Trì Tang: "......"

Hệ thống: "Chậc chậc, ta phục bản lĩnh đánh rắn bằng gậy này của nhân vật chính!"

Khóe miệng Trì Tang co giật, cảm giác khó nói thành lời: "Em chỉ đi lấy chăn lông, cũng không phải không quay lại."

"Tiểu Trì," Lâm Cừ ôm người không buông tay, đáng thương hề hề nói: "Vừa rồi lúc em ở trên sân khấu, anh đã nghĩ..."

Hắn đem cảm khái của mình về "Vương tử, đại thần và người qua đường" nói ra từng chi tiết, Trì Tang nghe xong thiếu chút nữa không thể nhịn cười.

"Anh không phải người qua đường tốt bụng!" Trì Tang nâng mặt Lâm Cừ, trên mặt mang theo nụ cười, thần sắc lại mười phần nghiêm túc: "Anh là vương hậu mà vương tử gặp trên đường, cùng vương tử vượt qua cửa ải khó khăn, tình đầu ý hợp."

"Vương hậu thân ái, đi theo bổn vương tử trở về vương quốc của ta đi!" Vương tử khôi phục vinh quang vươn tay với Lâm vương hậu đang ngây người, nở nụ cười sáng lạn.

Vào ngày sinh nhật của người thừa kế khoa học kỹ thuật Đằng Trì, tổng giám đốc họ Lâm bởi vì tâm tình quá mức kích động, dẫn đến vết thương bị rách, không thể không đưa đến bệnh viện xử lý vết thương khẩn cấp.

Tiểu Mun.